Sáng sớm những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, âm thanh gà gáy từ xa truyền đến, mọi người lần lượt thức dậy, cả người Tần Bồng đều sửng sốt.
Hắn đã biết?
Hắn gọi nàng như vậy, là bởi vì…
“Thất lễ rồi.”
Ngay thời điểm Tần Bồng đang suy nghĩ miên man, Tần Thư Hoài đột nhiên buông nàng ra, lùi lại một bước. Tần Bồng ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong mắt hắn mang theo chút nước, lẳng lặng nhìn nàng.
Lúc này, ánh mắt hắn vừa mới thu hồi lại loại thâm tình này, giống như người đang nhìn chỉ là đang chỉ là một người một người. Chỉ là ánh mắt kia mang theo mấy phần dịu dàng, làm người khác không rõ.
“Ta là quá nhớ nàng ấy mà thôi.”
Hắn nghẹn ngào mở miệng: “Mong công chúa thứ lỗi.”
“A? Ừ.” Tần Bồng gật gật đầu, vẫn còn chưa bình tĩnh lại từ sự giật mình lúc nãy.
Cứ như vậy trong nháy mắt, nàng suýt chút nữa cho rằng hắn đã nhận ra nàng!
Nếu hắn nhận ra nàng, kế hoạch chạy trốn của nàng có khả năng phải thực hiện sớm một bước. Dựa theo tính tình của Tần Thư Hoài, biết nàng là Triệu Bồng còn có thể thả nàng đi sao?
Tần Thư Hoài thích nàng, điểm này Tần Bồng không chút nghi ngờ.
Chính là trong lòng hắn, nàng không có quan trọng bằng quyền thế, Tần Bồng cũng không nghi ngờ.
Tần Thư Hoài đối với cái chết của nàng mà áy náy, trở thành khúc mắc cả đời này của hắn, nếu hắn biết nàng là Triệu Bồng, sợ là sẽ không không từ thủ đoạn cưới nàng về.
Nhưng mà nàng cuối cùng cũng không bao giờ muốn gả lại cho hắn.
Có vài duyên là duyên, có vài duyên là nghiệt.
Ở trong tay hắn đã chết ba lần, sợ sẽ là đời trước thiếu hắn nghiệt nợ.
Nàng không muốn gả cho một người nam nhân xem quyền thế quan trọng hơn nàng, cũng không muốn gả cho một người làm nàng có cảm giác quá mức nặng nề.
Tình cảm của nàng đối với Tần Thư Hoài vốn dĩ cũng đã cạn, hiện giờ thậm chí thời gian còn đem cảm tình nông cạn duy nhất kia cũng mài mòn, Tần Thư Hoài đối với nàng, từ lâu đã là ký ức thời niên thiếu, như giọt sương sớm buổi sáng, ánh sáng đom đóm dưới ánh trăng, khoảnh khắc mặt trời mọc lên đều biến mất không còn tung tích.
Hai người trầm mặc một lát, xung quanh có động tĩnh, Tần Thư Hoài cúi đầu nói: “Ta trở về đây.”
“Vương gia đi thong thả.”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Tần Bồng, giống như đang chờ đợi cái gì đó, Tần Bồng có chút không hiểu, hiếu kỳ nói: “Vương gia?”
Tần Thư Hoài cúi đầu, che giấu nói: “Không… Không có gì.”
Nói xong, Tần Thư Hoài liền xoay người nhảy ra ngoài tường rời đi.
Chờ Tần Thư Hoài đi rồi, Tần Bồng mới phản ứng lại là đã xảy ra cái gì.
Nàng hấp tấp vọt vào trong phòng Bạch Chỉ, Bạch Chỉ còn đang ngái ngủ mơ mơ màng màng, bị Tần Bồng lay tỉnh, Tần Bồng kích động nói: “Bạch Chỉ! Tần Thư Hoài tới tìm ta!”
“Cái gì?!”
Bạch Chỉ đột nhiên bừng tỉnh, lập tức rút trường kiếm bên gối ra, Tần Bồng bắt lấy kiếm của Bạch Chỉ, trấn an nói: “Đi rồi đi rồi, ngươi bình tĩnh một chút.”
“Hắn tới tìm ngươi làm cái gì?”
Bạch Chỉ ngủ đến có chút mơ hồ, vẻ mặt hoang mang, Tần Bồng đem chuyện Tần Thư Hoài nói một lần, Bạch Chỉ sửa sửa rốt cuộc hiểu được.
“Nói cách khác, hắn hơn nửa đêm nằm mơ thấy thê tử đã chết của hắn, trong lòng vô cùng thương cảm, sau đó nhớ tới ngươi cùng thê tử rất giống nhau, cho nên liền tới đây ôm ngươi, chẳng những cho ngươi thuốc giải, còn đem chuyện khoa cử này nhường cho ngươi?”
Bạch Chỉ cảm thấy thế giới này có chút mơ hồ, một lúc lâu sau đó nàng ấy mới nghẹn ra tiếng: “Hắn chắc là không phải ăn cái gì hỏng đầu óc rồi chứ?”
“Ta cũng là nghĩ như vậy.”
Tần Bồng gật gật đầu, tiếp tục nói: “Không chỉ có như vậy, hắn còn tính toán giới thiệu cho ta một cuộc hôn nhân. Việc hôn nhân này đối tượng là một người nam nhân trước kia ta thích thầm, người này xuất thân không cao, không cao tới trình độ nào chứ? Chính là, ta ngay cả tên cũng không nhớ rõ.”
“Nhưng hắn đào ra.” Bạch Chỉ lạnh giọng mở miệng, lạnh lùng nói: “Vì hố ngươi làm được loại trình độ này, tên vương bát đản này (*) cũng không dễ dàng gì.”
(*) Vương bát đản: Ý chửi, con rùa đen.
“Đúng vậy, chẳng qua là chuyện một người nam nhân nhà nghèo mà ta yêu thầm mà hắn cũng có thể đào ra, quả thật là vì chèn ép ta không dừng tay.”
Tần Bồng nghiêm túc mở miệng: “Ta cảm giác hiện tại hắn tính toán dùng phương án dụ dỗ ta, làm sụp đổ ý chí của ta, chờ ta mơ hồ muốn gả cho người đó, mất đi sự ủng hộ của Vệ gia cùng trượng phu tương tai, về sau hắn có đối phó Tiểu Minh thì sẽ không có gì khó khăn.”
“Vô sỉ không biết xấu hổ!”
Trong lòng Bạch Chỉ tràn đầy căm phẫn mở miệng, hai nữ nhân đứng lên, ý chí chiến đấu sục sôi, chuẩn bị thượng triều chiến đầu cùng Tần Thư Hoài.
Mà Tần Thư Hoài trở về trong phòng, liền lập tức ngã xuống.
Giang Xuân một phen đỡ lấy Tần Thư Hoài, nôn nóng nói: “Chủ tử ngươi không sao chứ?”
Tần Thư Hoài lắc lắc đầu, lúc này Giang Xuân mới phát hiện, hắn đã sốt cao rồi. Giang Xuân nhanh chóng đỡ Tần Thư Hoài lên trên giường, cho người kêu đại phu lại đây.
Hắn cũng không biết làm thế nào mới tốt, nghĩ nghĩ, lại đem bài vị của Triệu Bồng cầm lại đây, nôn nóng nói: “Chủ tử, Vương phi ở chỗ này, ngài ôm, ôm rồi thì sẽ tốt hơn một chút.”
Tần Thư Hoài: “…”
Tên thuộc là này chắc là không cứu được rồi.
“Đem bài vị đốt đi.”
Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, có chút mỏi mệt nói: “Đem bài vị của Triệu Bồng đốt đi, linh đường cũng dẹp đi.”
Giang Xuân hơi hơi ngạc nhiên, sau đó thì sợ hãi.
Tần Thư Hoài chống đỡ được đến ngày hôm nay, cây trụ duy nhất chính là Triệu Bồng, nếu phải đốt bài vị của Triệu Bồng đi, sợ là căn bản đã không có ý muốn sống sót.
Giang Xuân “Bùm” một phát quỳ xuống, ngã gục ở trên người Tần Thư Hoài, hồng mắt khóc kêu: “Chủ tử ngươi không thể như thế được! Tuy là Vương phi đã đi, nhưng người còn có chúng ta, còn có tương lai rất dài phía trước, ngài đừng từ bỏ mà! Nói không chừng Vương phi còn có thể cứu chữa thì sao? Chủ tử…”
Giang Xuân khóc làm Tần Thư Hoài đau hết cả đầu, hắn suy yếu mở miệng: “Đừng khóc, đau đầu.”
“Chủ tử người nhất định phải chống đỡ…”
“Nàng còn sống.”
“Ai còn sống?” Giang Xuân đột ngột ngẩng đầu lên, Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, trong lời nói tất cả đều là chua xót: “Triệu Bồng.”
Hắn không nói là Bồng Bồng, không nói là thê tử của hắn.
Trước kia hắn vẫn luôn dùng những từ ngữ thân mật như vậy để thể hiện thân phận đặc thù của hắn, ám chỉ với mọi người tình cảm của hắn đối với Triệu Bồng, cũng như vị trí của nàng ở trong lòng hắn.
Nhưng mà vì sao khi nàng còn sống, Tần Thư Hoài lại dùng ngữ điệu lạnh nhạt như vậy gọi tên nàng chứ?
Giang Xuân có chút không hiểu, đầu óc hắn tương đối đơn giản, nhưng mà hắn nhanh chóng phản ứng lại: “Còn sống… Còn sống thì đón trở về thôi! Chủ tử ngài nói nàng ở đâu, ta đi đón về cho người.”
“Vương phi sắp về tới." Giang Xuân có chút kích động đứng lên: “Nàng…”
“Nàng không trở lại.”
Tần Thư Hoài cảm thấy mỗi một câu nói đều nói vô cùng chua xót, gian nan nói: “Nàng đã gả chồng.”
“Gả… Gả chồng?”
Giang Xuân có chút hoang mang, nhưng đầu óc của người đơn giản luôn có thể nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn vỗ tay một cái, lập tức nói: “Gả chồng không quan hệ, còn sống là được, chúng ta đem nàng đoạt lấy! Chủ tử, chúng ta lúc này đây không cần nói đạo nghĩa.”
Giang Xuân rút đao: “Ngài nói đi, nàng gả đến nhà ai, ta đi đoạt lấy!”
“Vệ gia.”
Giang Xuân: “…”
Hắn tả thanh đao trở về, gãi gãi đầu: “Cái kia, chủ tử, nếu không chúng ta bàn bạc kỹ hơn một chút?”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, đại phu tiến vào, bốc thuốc cho Tần Thư Hoài, sau đó lui ra ngoài, một lát sau, Triệu Nhất cầm thuốc mỡ tiến vào, ngồi ở bên mép giường bôi thuốc băng bó cho ngón tay của Tần Thư Hoài, cúi đầu nói: “Vương gia đi gặp chủ tử chưa?”
“Rồi.”
“Có thể nói cho thuộc hạ biết, rốt cuộc là chuyện như thế nào không?”
Triệu Nhất vừa nhấc mắt lên nhìn Tần Thư Hoài, ánh mắt kia tràn đầy nghiêm túc: “Năm đó thuộc hạ tận mắt nhìn thấy chủ tử được hạ táng, thuộc hạ không rõ.”
“Triệu Nhất." Tần Thư Hoài giương mắt nhìn nóc giường: “Ngươi tin việc mượn xác hoàn hồn không?”
“Vương gia nói, thuộc hạ sẽ tin.”
Triệu Nhất rũ xuống đôi mắt, lẳng lặng lắng nghe.
“Thời điểm ta là Liễu Thư Ngạn, nàng đã từng nói với ta về chuyện cũ của Vệ Dương.”
“Lời nói có thể giả vờ nhưng tình cảm thì lại không thể, nàng đã từng yêu Vệ Dương.”
Triệu Nhất lấy thuốc mỡ từ trong hộp Giang Xuân đang cầm bôi lên trên đầu ngón tay của Tần Thư Hoài. Ánh mắt Tần Thư Hoài dại ra, khàn khàn nói: “Sau khi nàng chết, rồi tới trên người Tần Bồng, có lẽ là đã chuyển thế, có lẽ là bám vào người người khác, sau đó nàng yêu Vệ Dương. Sau khi Vệ Dương chết, nàng thanh đăng cổ phật, thủ tiết mười năm.”
“Nàng không nghĩ tới việc sẽ trở về.”
“Chưa từng có.”
“Không đúng!” Giang Xuân giống như phát hiện ra bí mật gì động trời lắm, hô to ra tiếng: “Không đúng, Vương phi chết vào năm Tuyên Văn thứ mười một, nhưng mà Vệ Dương ở chết vào năm Tuyên Văn thứ bảy năm, làm sao Vương phi sao có thể sau khi chết còn gặp được Vệ Dương chứ?”
“Ngay từ đầu ta cho rằng nàng là Khương Y, ta cũng đã nghĩ tới.”
Ngữ điệu của Tần Thư Hoài bình tĩnh hơn rất nhiều: “Khương Y chết vào năm Tuyên Văn mười bốn, Vệ Dương chết vào năm Tuyên Văn thứ bảy, Tần Bồng ở năm Tuyên Văn thứ bảy yêu Vệ Dương, có phải là ta đã đoán sai người rồi hay không?”
“Nhưng sau khi ta nghĩ lại, ai nói là sau khi người chết đi thì không thể nhớ lại quá khứ chứ?”
Tần Thư Hoài ngữ điệu bình thản: “Người chết sống lại còn tồn tại, người nọ chết vào năm Tuyên Văn mười một, sống lại thời Tuyên Văn thứ bảy, chuyện này rất kỳ quái sao?”
Cả phòng một mảnh an tĩnh.
Sức quan sát của Tần Thư Hoài cực kỳ nhạy bén, rất ít người có thể nói dối ở trước mặt hắn. Nếu như cố ý chuẩn bị thì còn có vài phần khả năng, nhưng thời điểm Tần Thư Hoài ngụy trang thành Liễu Thư Ngạn, là vô tình không cố ý, Tần Bồng vẫn là có thể hoàn chỉnh biểu đạt tình nghĩa đối với Vệ Dương, không có khả năng không có tình cảm đối với Vệ Dương.
Hơn nữa, nếu như Tần Bồng không có tình cảm với Vệ Dương, nếu không phải bởi vì Tần Bồng di tình biệt luyến(*), tất cả mọi người không nghĩ ra được tại sao sống lại mười năm, Tần Bồng vì sao đều không có liên lạc lại với người cũ.
(*) Di tình biệt luyến: Thay người yêu như thay áo, có thể nhanh chóng yêu và nhanh chóng buông bỏ một người.
“Nhưng mà…” Triệu vừa nhíu mày: “Nàng ít nhất cũng nên liên hệ người thân của nàng…”
Hắn chua xót nở nụ cười: “Triệu Bồng nàng ở trên đời này trừ ta ra, còn có ai có thể để nàng sau khi chết yên tâm lớn mật liên lạc lại một lần nữa?”
Triệu Nhất không nói gì.
Cả đời kia của Triệu Bồng, người duy nhất có thể tin tưởng, cũng chỉ có một mình Tần Thư Hoài.
Nhưng Tần Thư Hoài cùng nàng cũng không phải người nhân, nếu giữa hai người bọn họ không có tình yêu, thì còn không bằng người lạ đơn thuần.
Sau khi băng bó xong một đầu ngón tay cuối cùng, Triệu Nhất vừa đứng dậy vừa nói: “Vậy tiếp theo người tính làm gì bây giờ?”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, hắn im lặng nhìn bức màn trên nóc giường, kia đều là hình dạng mà Triệu Bồng thích nhất.
Năm đó tân phòng của bọn họ đơn sơ, tất cả đồ vật đều là một tay Triệu Bồng chọn làm.
Hắn tuy rằng nhiều năm kinh doanh trong tay cũng có tiền, nhưng mà không thể để cho người ngoài biết, cho nên Triệu Bồng liền dốc hết sức mình chăm chút chi tiết cho khuê phòng người khác không nhìn thấy.
Hắn luôn nhớ rõ những họa tiết đó, sau khi nàng đến, hắn cho người dọn đồ từ Bắc Yến qua đây, chính là những cái vải dệt đó ở trên đường có bị xây xước, hắn cho người dệt sửa lại một lần nữa để thay thế phần bị hư đó.
Nhưng cái mới quá mức diễm lệ, để ở một bên cái cũng thì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Hỏng rồi chính là hỏng rồi, cho dù sửa lại cũng không thể giống như cũ.
“Ta không biết.”
Trong lòng Tần Thư Hoài mờ mịt, lặp lại nói: “Ta không biết.”
Không biết có nên buông tay hay không, không biết có nên giữ lại hay không.
“Nàng có cuộc sống mới.”
“Sống rất là tốt.”
“Nàng không nói cho ta biết, không liên lạc với người xưa, chính là hy vọng không cần lại có thêm bất kỳ quan hệ nào nữa.”
“Ta muốn cho nàng sống được tốt hơn một chút, vui vẻ thêm một chút.”
“Nhưng mà ta phải làm sao bây giờ đây?”
Tần Thư Hoài nhắm mắt lại: “Ta chỉ có nàng, ta buông tay nàng ra, thì ta phải làm sao bây giờ đây?”
Mọi người đều nói không nên lời lời nói, Triệu Nhất im lặng một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Vậy thì không buông ra.”
“Đúng vậy.” Giang Xuân gật đầu, lúc này đây đầu óc hắn cuối cùng cũng dùng tốt được một chút: “Vương gia, Ngọc Dương công chúa nói không cần quá khứ, nhưng chưa từng nói là không cần tương lai nha. Vệ Dương không phải đã chết rồi sao? Ngài vẫn còn có cơ hội!”
“Đúng vậy, Vương gia." Triệu Nhất kêu nhẹ ra tiếng: “Công chúa là người có tính tình cầm được thì cũng buông được, nàng không muốn để chúng ta biết, vậy thì chúng ta liền giả vờ không biết. Năm đó công chúa có thể thích ngài, gả cho ngài, thì một lần nữa cũng có thể.”
Những lời này nói ra được xúc động trong lòng Tần Thư Hoài, hắn giương mắt nhìn về phía Triệu Nhất, lặp lại nói: “Nàng… Thích ta?”
“Đúng vậy.” Triệu Nhất cười khẽ: “Nếu không thích, vì sao lại từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý, gả cho một người làm con tin như ngài chứ?”
“Tính tình công chúa ngài cũng không phải không biết.”
Trong lòng Tần Thư Hoài hơi hơi rung động, những lời này làm hắn chợt có dũng khí.
Cho dù là Tần Bồng yêu hay không yêu Vệ Dương, thì Vệ Dương cũng đã chết rồi.
Hiện giờ nàng chỉ có một mình, hắn vẫn còn có cơ hội.
Nghĩ như vậy, Tần Thư Hoài đột nhiên ý thức được một việc.
Lúc trước hắn giả làm Liễu Thư Ngạn lâu như vậy, như vậy Tần Bồng đối với Liễu Thư Ngạn…
“Ta muốn đi nói cho nàng…”
Tần Thư Hoài từ trên giường xoay người dậy, nôn nóng nói: “Không được, ta phải đi nói cho nàng biết ta mới là Liễu Thư Ngạn…”
“Chủ tử!”
Vừa nghe lời này, Giang Xuân một phen kéo hắn lại, sốt ruột nói: “Bình tĩnh một chút, ngài bình tĩnh một chút, ngài nghĩ lại xem, nếu như ngài nói cho công chúa, ta là Liễu Thư Ngạn lừa nàng lâu như vậy, nàng nghĩ như thế nào chứ?”
Tần Thư Hoài chợt đông cứng lại.
Đúng rồi, Triệu Bồng hận nhất là người lừa nàng.
Đặc biệt là, nếu nàng biết hắn còn ra sức tác hợp nàng cùng Liễu Thư Ngạn, vậy thì càng xong đời.
Hắn đột nhiên cảm thấy đặc biệt may mắn, lúc hắn ngụy trang thành Liễu Thư Ngạn không có nhận lời Tần Bồng. Nếu không hiện tại cũng không biết đi nơi nào mà khóc!
Giang Xuân nhìn sắc mặt Tần Thư Hoài ngốc ngốc, cùng Triệu Nhất đỡ Tần Thư Hoài trở lại trên giường, giống như đang dỗ một đứa trẻ an ủi nói: “Chủ tử, ngài trước tiên phải dưỡng bệnh đã, những chuyện khác chờ ngài tỉnh ngủ, tỉnh dậy sẽ tiếp tục bàn bạc kỹ hơn.”
Tần Thư Hoài gật đầu, trở lại trên giường, nằm nhắm lại mắt.
Vì thế một ngày này, Tần Thư Hoài tiếp tục xin nghỉ không lên triều.
Nhiếp Chính Vương liên tục hai ngày không triều, triều thần đều có chút chấn động, Tần Bồng tránh ở phía sau tấm mành, nhỏ giọng nói với Bạch Chỉ đứng ở một bên: “Hắn liên tục hai ngày đều không tới, có phải là không được rồi hay không?”
“Không được thì chưa chắc." Bạch Chỉ cau mày: “Người này tâm cơ khó lường, sợ là đang ấp ủ chuyện lớn gì đó.”
Tần Bồng gật gật đầu, bắt đầu suy nghĩ xem có nên thừa dịp Tần Thư Hoài không có ở đây làm chút chuyện lớn hay không. Chờ đến khi hạ triều, Liễu Thư Ngạn liền đứng ở cửa chờ Tần Bồng, Tần Bồng nhìn thấy Liễu Thư Ngạn, nhịn không được mặt mày vui vẻ lên: “Ngươi ở chỗ này chờ ta làm cái gì?”
“Ngươi không đi đọc cho bệ hạ nghe sao?”
Trong mắt Liễu Thư Ngạn cười như không cười, giống như là đã sớm sáng tỏ hàm ý việc Tần Bồng đi đọc sách cùng Tần Minh. Tần Bồng ho nhẹ một chút, xoay đầu đi: “Hôm nay giảng cho bệ hạ cái gì?”
Biết Tần Bồng luôn luôn để ý chương trình học của Tần Minh, Liễu Thư Ngạn cũng không chậm trễ, tinh tế nói nội dung chương trình học cho Tần Bồng, sau khi nghe xong Tần Bồng gật gật đầu, nói với Liễu Thư Ngạn: “Ngươi hy vọng hắn sẽ là một vị đế quân nhân từ.”
“Vị thái phó nào mà không hy vọng điện hạ có thể trở thành một vị hoàng đế nhân từ chứ?”
Liễu Thư Ngạn hơi hơi mỉm cười, Tần Bồng bỗng nhiên nhớ tới: “Lại nói tiếp, trước kia phụ thân của ngươi cũng là thái phó của Thái Tử nhỉ? Sau khi Thái Tử đi thì hắn lại được điều tới Lại Bộ, không biết có tính toán gì khác không?”
“Ngài nói tính toán khác, là có ý tứ gì?”
Liễu Thư Ngạn hiểu rõ Tần Bồng sẽ không tùy tiện đề cập đến chuyện nhà mình ngay lúc này, Tần Bồng cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Hiện giờ đã gần đến tháng tư, chủ khảo của kỳ thi tháng chín tháng đang được chọn lựa.”
Vừa nghe lời này, Liễu Thư Ngạn liền phản ứng lại, nhướng mày: “Ngươi tính làm gia phụ ra mặt?”
“Là có ý định này.” Trong mắt Tần Bồng mang theo ý dò hỏi: “Không biết ngươi cảm thấy có thích hợp hay không?”
“Điện hạ lại tin tưởng tại hạ như thế?”
Liễu Thư Ngạn cười ra tiếng tới: “Tại hạ chính là thái phó Nhiếp Chính Vương tiến cử.”
“Ta tin ngươi hay không." Tần Bồng nhíu mi: “Còn cần phải hỏi sao?”
Nếu như không tin, thì làm sao có thể còn chọn hắn làm phò mã được chứ?
Hiện giờ quay đầu nhìn lại, lúc trước Tần Thư Hoài tiến cử Liễu Thư Ngạn vì giả, ý định thật sự chính mà muốn thông qua tay Tần Bồng đẩy Vương Kha lên kế nhiệm. Cho dù Vương Kha không được tiền nhiệm thì cũng có thể ly gián Liễu Thư Ngạn cùng Tần Bồng.
Dùng một vị trí thái phó đổi lấy khoảng cách nữa Liễu Thư Ngạn cùng công chúa, đây là một vụ mua bán rất có lời.
Thời điểm lúc trước ở Bắc Yến, Tần Bồng đã biết Tần Thư Hoài không phải là một người lương thiện, năm đó nàng ở trong cung có thể bò đến cái vị trí kia, đúng là phải cảm tạ Tần Thư Hoài tới bày mưu tính kế cho nàng, hiện giờ đã trôi qua sáu năm, thủ đoạn của người kia so với năm đó càng làm cho người khác nhìn không ra.
Nguyên nhân chính là vì quá tin tưởng thủ đoạn chính trị của Tần Thư Hoài, cho nên Tần Bồng mới càng tin tưởng Liễu Thư Ngạn cùng Tần Thư Hoài không phải một đám.
Liễu Thư Ngạn nghe xong lời Tần Bồng nói, càng thêm trịnh trọng nói: “Tuy rằng điện hạ tin tưởng tại hạ, nhưng đây cũng không phải lý do tại hạ không thể hiện lòng trung thành. Nhiều thế hệ của Liễu gia đi theo bệ hạ, thỉnh công chúa yên tâm.”
Nhiều thế hệ đi theo bệ hạ, ý tứ chính là, ai là hoàng đế thì Liễu gia đi theo người đó.
Hiện giờ ngôi vị hoàng đế là Tần Minh ngồi, cũng có ý nghĩa là chỉ cần Tần Minh là hoàng đế một ngày, Liễu gia sẽ một ngày trung thành với Tần Minh.
Tần Bồng gật gật đầu, điểm này nàng không chút nghi ngờ, nàng cung kính hành lễ: “Vậy làm phiền ngài nói với Thượng Thư đại nhân một tiếng, hiện giờ bệ hạ còn nhỏ tuổi, cánh chim đơn bạc, mong rằng Thượng Thư đại nhân giúp đỡ một chút.”
Liễu Thư Ngạn gật gật đầu, trả lại một lễ: “Ngài yên tâm.”
Hai người khách khí xong, thì cũng đã tới đình thủy tạ của Tần Minh.
Hắn thời gian gần đây đã cao hơn rất nhiều, đồ ăn trong cung tốt hơn ở hoàng lăng, làm mặt hắn tròn ra vài phần, phối hợp với đôi mắt to ngập nước, làm người ta nhìn mà phải đau lòng, yêu thương.
Hắn vừa nhìn thấy Tần Bồng liền nhào tới, vui mừng kêu tỷ tỷ, Tần Bồng đem hắn bế lên, nhéo nhéo mũi hắn: “Đều đã là bệ hạ rồi, còn nghịch ngợm như vậy.”
“Ta chỉ gặp tỷ tỷ mới nghịch ngợm!”
“Được.”
Liễu Thư Ngạn ho nhẹ một tiếng: “Đi học thô,”
Ba người ở đình thuỷ tạ học bài, Liễu Thư Ngạn dạy học, Tần Bồng phê sổ con, Tần Minh đọc sách, nhất thời lại có cảm giác thời gian bình yên vô tận, làm người ta cảm thấy thật giống như xuân sắc đang tràn đầy trong đình viện.
Lúc ba người ở đình thuỷ tạ học, thì Tần Thư Hoài đang ở uống thuốc.
Ngủ một giấc, sau khi vui mừng cùng bi thương qua đi, ngược lại lại bình tĩnh lại.
Hắn một giấc tỉnh lại, lập tức cho người đi thám thính tin tức của Tần Bồng, trong cung khắp nơi đều là người của hắn, tin tức Tần Bồng cùng Liễu Thư Ngạn ở chung đương nhiên là truyền tới lỗ tai hắn.
Hắn lẳng lặng nghe hạ nhân có nề nếp miêu tả cảnh tượng của hai người, nhìn thoáng qua một cái, Triệu Nhất đi ra ngoài, thấy Giang Xuân bưng thuốc đi vào, thì nhỏ giọng nói: “Cảm giác chủ tử không quá thích hợp nhi.”
“Hả." Giang Xuân nhìn thoáng qua bên trong: “Có gì vậy? Ngày tháng sau này còn dài, chút việc nhỏ này còn không chịu nổi, còn nói cái gì mà sau này chứ?”
Triệu Nhất cân nhắc một chút, cũng đúng.
Công chúa người ta cùng Liễu Thư Ngạn còn không có làm gì cả, Tần Thư Hoài chắc là cũng không có gì mà tức giận.
Nhưng mà hai người mới vừa lải nhải như vậy xong, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tần Thư Hoài từ bên trong truyền tới: “Thuốc đâu?”
Giang Xuân chạy chóng trả lời lại, bưng thuốc đi vào, Tần Thư Hoài ngửa đầu uống xong, đem chén đặt ở trên khay, Giang Xuân đang định nói cái gì liền nghe Tần Thư Hoài nói: “Lại thêm một chén nữa.”
Giang Xuân nâng đầu, kinh ngạc nói: “Hả?”
Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, bưng mâm đi ra ngoài, cùng Triệu Nhất nhỏ giọng thương lượng.
“Ta cảm thấy chắc là trong lòng chủ tử đang đau khổ, thuốc đắng như vậy còn cảm thấy ngọt.”
“Ta cảm thấy không phải." Triệu Nhất lý trí: “Ta cho rằng Vương gia là muốn nhanh chóng khỏe lại, đi ngăn cản tên gian phu Liễu Thư Ngạn kia tới gần công chúa.”
Nghe xong lời này, Giang Xuân thật lâu không nói, Triệu Nhất có chút kỳ quái: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“À." Giang Xuân bình tĩnh nói: “Ta đang suy nghĩ, từ lúc nào mà ngươi lại học được chữ gian phu này.”
“Ta là ảnh vệ của Ngọc Dương công chúa.”
Triệu Nhất bình tĩnh nhắc nhở, Giang Xuân nhớ tới, cũng không còn cảm thầy kỳ quái nữa.
Người bên người Ngọc Dương công chúa bên không có người nào là đèn cạn dầu, điểm này mọi người đã thống nhất như vậy.
Tần Thư Hoài nỗ lực uống thuốc, buổi sáng ngày hôm sau thì giãy giụa đi thượng triều.
Thời điểm đó hắn còn có chút suy yếu, sắc mặt tái nhợt, vành mắt đen thui, Tần Bồng vừa thấy hắn thì lập tức bị dọa, nhanh chóng nói: “Nhiếp Chính Vương, thân thể ngài không khỏe thì trở về nghỉ ngơi, không cần thiết phải cố gắng như vậy…”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, rủ xuống đôi mắt xuống, liền nhàn nhạt đồng ý: “Ừ.”
Thật ra hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà những lời này đều quá mức thân mật, nếu muốn theo đuổi nàng một lần nữa, vậy đương nhiên phải lấy ra thành ý theo đuổi nàng.
Điểm thứ nhất, chính là muốn giả vờ làm người xa lạ.
Nhưng mà cho dù khắc chế bản thân mình không nói lời nào, nhưng Tần Thư Hoài vẫn là nhịn không được muốn nhìn lén nàng. Tần Bồng thấy ánh mắt kia của Tần Thư Hoài âm u nhìn lại đây, vẫn cứ cảm thấy có phải là nàng lại chọc tới hắn rồi hay không.
Toàn bộ thời gian lâm triều, Tần Thư Hoài cứ thỉnh thoảng nhìn qua liếc mắt một cái, thỉnh thoảng nhìn qua liếc mắt một cái, nhìn đến mức Tần Bồng nổi đầy da gà, vẫn cứ cảm thấy có phải Tần Thư Hoài đã phát hiện ra cái gì rồi hay không.
Trong lòng nàng thấp thỏm, sau khi hạ triều, tất cả mọi người đi trước, Liễu Thư Ngạn nhìn nàng liếc mắt một cái, Tần Bồng hướng hắn làm cái thủ thế “Đi trước đi”, Tần Thư Hoài nhìn thấy, một bước đi qua, chắn ở giữa hai người.
Liễu Thư Ngạn cũng không cảm thấy là Tần Thư Hoài cố ý, cười cười rồi rời đi, sau khi Liễu Thư Ngạn đi rồi, xung quanh chỉ còn lại hai người Tần Bồng cùng Tần Thư Hoài, đều cùng nhau im lặng, Tần Thư Hoài cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, hắn ra vẻ bình tĩnh, rũ mắt xuống nhìn mũi chân, suy nghĩ Tần Bồng còn không đi, có phải là có gì đó muốn nói với hắn hay không?
Nghĩ đến Tần Bồng chủ động giữ hắn lại, Tần Thư Hoài liền cảm thấy có một loại vui sướng nói không nên lời xuất hiện.
“Cái kia." Cuối cùng Tần Bồng nhịn không được, đã mở miệng: “Vương gia, ngài còn không đi?”
“Ừ.”
Hôm nay một ngày chỉ biết trả lời một chữ này, Tần Bồng cảm thấy, Tần Thư Hoài chắc là bị bệnh đem đầu óc cũng bệnh hỏng luôn rồi, vẫn không thể nhịn được.
Nàng cũng không muốn dây dưa với hắn, nàng muốn nhanh một chút đi tìm Liễu Thư Ngạn bồi dưỡng cảm tình yêu đương, vì thế nàng đứng lên nói: “Ta đây cáo lui.”
“Từ từ.”
Tần Thư Hoài thấy nàng nhấc váy liền đi, rốt cuộc nhịn không được, xụ mặt gọi nàng lại, Tần Bồng quay đầu đi, nhìn thấy hắn dùng cặp kia mang theo cặp mắt dày đặc quầng thâm nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi không phải có chuyện muốn nói với ta sao?”
Giác quan của hắn luôn rất nhạy bén, sẽ không sai được.
Tần Bồng hít một hơi thật sâu, nói thẳng: “Vương gia là có ý kiến gì với ta sao?”
Tần Thư Hoài sửng sốt, nhìn biểu cảm nghiêm túc của Tần Bồng, hắn lập tức phản ứng lại, vừa nôn nóng vừa quẫn bách nói: “Không… Tại sao ngươi lại cảm thấy như vậy?”
“Nếu không phải có ý gì khác, tại sao hôm nay Vương gia lại luôn nhìn ta?”
Tần Bồng nhíu mày: “Vương gia là đang ám chỉ ta cái gì?”
Tần Thư Hoài không nói, Tần Bồng nghiêm mặt lại: “Vương gia, ta là một người sảng khoái, có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
“Thật ra… Cũng không có gì.”
Giọng điệu của Tần Thư Hoài nhàn nhạt, trong lòng Tần Bồng lo lắng, vẫn luôn cảm thấy Tần Thư Hoài muốn nói chuyện lớn gì đó, nhưng mà đối phương cứ luôn liếc mắt nhìn hoa quan trên đầu nàng, lại giống như là đang thẹn thùng vậy, chậm rãi nói: “Liền cảm thấy ngươi rất xinh đẹp.”
Tần Bồng: “…”
Nàng có loại cảm giác tức giận muốn quăng bỏ mũ quan.
Mỗi ngày đều là mang loại triều phục này, là kiểu trang điểm này, hôm nay hắn mới cảm thấy nàng xinh đẹp, Tần Thư Hoài bị mù rồi sao?!! TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT