Tần Thư Hoài siết chặt dây cương, một đường phóng về phía Vệ Phủ.
Trên đường đi mưa bắt đầu tí tách rơi, Giang Xuân đi theo phía sau Tần Thư Hoài, nôn nóng gọi thành tiếng: “Chủ tử, chậm một chút!”
Tần Thư Hoài không nói gì, tất cả trong đầu hắn hiện giờ đều là bộ dáng của Tần Bồng.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng ở chùa Hộ Quốc, khí chất trang trọng tương tự kia, những cử chỉ tương tự của nàng cùng Triệu Bồng từ trước đến nay.
Hắn không phải là chưa từng nghĩ tới nàng cùng Triệu Bồng có phải có quan hệ gì hay không, nhưng mà thời cơ nàng xuất hiện quá mức vi diệu, ngay từ đầu hắn nghĩ lầm nàng là ở học theo Triệu Bồng mê hoặc hắn, nàng có những rắp tâm ý tưởng suy nghĩ khác, vì thế từng bước một đoán sai, từng bước một cho rằng nàng là Khương Y.
Sớm nên nghĩ đến.
Nếu nàng thật sự là Tần Bồng, thật sự là Khương Y, vì cái gì còn có thể bình tĩnh đối mặt với hắn như vậy.
Cho dù là đối thủ, cho dù hắn hại toàn bộ gia tộc nàng, nàng cũng chưa từng có để lộ cực đoan ái hận quá mức đối với hắn.
“Công chúa đối với ta, hình như cũng không có chút địch ý gì?”
“Tuy rằng ta là công chúa, nhưng ở trong cung sống cũng không quá tốt…”
“Lục Hữu, phải sống thật tốt, như vậy mới có thể giết Tần Thư Hoài báo thù cho ta.”
Tại sao Khương Y lại không có địch ý?
Tại sao Khương Y có thể thuận miệng nói ra “Tuy rằng ta là công chúa như vậy”?
Thời điểm Lục Hữu xuất hiện, không chỉ là Khương Y mà cũng có Triệu Bồng.
Thời điểm Vương Kha xuất hiện, không chỉ là Khương Y mà cũng có Triệu Bồng.
Hắn nhớ lại khi Tần Bồng nói “Như vậy mới có thể giết Tần Thư Hoài báo thù cho ta”, nàng có sát ý không? Có hận ý không?
Không có.
Nàng đối nàng chết không có hận ý, thần thái nói ra lời này cùng với lời nói hy vọng Lục Hữu báo thù thay nào, càng nhiều hơn là sự cổ vũ, hy vọng hắn sống tốt hơn một chút.
Nhưng trừ bỏ Triệu Bồng, trong mắt những người khác, chắc đều nghĩ là hắn giết nàng.
Nếu không phải Triệu Bồng, nếu không phải biết rõ năm đó tại sao hắn lại đem độc dược đút cho Triệu Bồng uống, sao có thể đối với một người giết nàng lạnh lùng bình thản đến như thế?
Bởi vì nàng biết năm đó rốt cuộc đã trải qua cái gì, cho nên cho dù là hắn tự mình đem độc dược đút đến trong miệng nàng, nhưng nàng lại như cũ không có cho rằng là hắn sai.
Nhưng mà vì sao nàng lại không tới tìm hắn chứ?
Tần Thư Hoài tới hậu viện Vệ Phủ rồi trực tiếp trèo tường tới cửa phòng của Tần Bồng.
Nhưng mà tới nơi này rồi, Tần Thư Hoài lại đánh mất tất cả dũng khí chỉ trong một cái chớp mắt.
Trong đầu hắn liên tục xuất hiện liên tục một cái suy nghĩ nếu như đã trở lại, vì cái gì không tới tìm hắn?
Nàng không phải không quen biết hắn.
Khi bọn họ nói chuyện, ngôn ngữ, nàng nhớ rất rõ những chuyện cũ, nàng từng nói nàng biết rất nhiều chuyện của Tần Thư Hoài.
Nàng nhớ rõ hắn, thậm chí ngẫu nhiên trong ánh mắt của nàng còn mang theo ôn nhu, giống như là trong quá khứ mà nhìn hắn, vậy thì vì cái gì, vì lý do gì làm nàng không chịu tới tìm hắn chứ?
Tần Thư Hoài đứng ở đình viện, dừng bước tại đây.
Mưu tí tách tí tách rơi xuống, hắn mờ mịt nhìn cửa lớn, nghĩ đến lời nói của Liễu Thư Ngạn.
“Cho dù nàng đã trở lại, cũng không yêu ngươi.”
Nghĩ đến lời nói của Tần Bồng khi cho rằng hắn là Liễu Thư Ngạn.
“Cả đời này của Tần Bồng, thích nhất chính là Vệ Dương.”
Hắn quá hiểu Triệu Bồng, người như Triệu Bồng, chặt đứt thì đều là chặt đứt, nàng không yêu, nàng có cuộc sống mới, ngươi chỉ là quá khứ đã qua của nàng, mạnh mẽ tới gần thì nàng chỉ biết rời xa.
Hắn cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, khoảnh khắc đẩy mây mù nhìn ra hiện thực, thế mà hắn muốn khóc cũng khóc không ra.
Lúc này đã đến lúc mặt trời rạng sáng, Tần Bồng từ trong mộng tỉnh lại.
Nàng hoảng hốt khi nhìn thấy niên thiếu kia ở trong mơ, sau khi tan học Tần Thư Hoài phụ đạo bài giảng cho nàng, dạy nàng viết chữ.
Hắn ở phía sau nàng, phảng phất là bao quanh lấy nàng vậy, nắm tay nàng, một chữ rồi một chữ viết xuống tên của hắn, lại viết xuống tên nàng.
Nàng xoay đầu đi, môi cọ qua gò má hắn, hắn sững sờ ở nơi đó, thiếu niên ngây thơ kia trong mắt tất cả đều là kinh ngạc.
Nhưng ánh mắt mang theo chút vui mừng ẩn giấu, kinh ngạc, sạch sẽ giống như bầu trời trong xanh ngày mùa thu, làm trái tim nàng đều mềm ra.
Nàng từ trong mộng tỉnh lại, cảm thấy có chút bực mình, lúc này mọi người đều đang còn ngủ, nàng khoác áo khoác mở cửa đi ra ngoài, ngáp một cái, muốn đi tìm Bạch Chỉ tâm sự, nhưng mà vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tần Thư Hoài đứng ở nơi đó.
Hắn mặc quần áo khi còn niên thiếu, áo khoác lụa mỏng màu lam nhạt bao phủ lên đế sam màu trắng, tóc dùng dây cột tóc màu lam cột một nửa lại, nhìn qua mang theo hơi thở của thiếu niên.
Nước mưa làm ướt quanh thân hắn, hắn giống như không biết gì đứng ở đình viện, không nói một lời.
Tần Bồng có chút kinh ngạc: “Vương gia?”
Tần Thư Hoài ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở trên mặt Tần Bồng, trong ánh mắt mang theo một chút mờ mịt cùng hoài nghi.
Tại sao lại là Triệu Bồng?
Hắn nghĩ.
Không thể là như vậy.
Không thể là nàng.
Chính là lý trí lại lặp lại nói với hắn, hắn không thể lại bởi vì không thể tin tưởng mà không tin tưởng.
Vì thế cuối cùng hắn mở miệng.
“Công chúa đã nghe nói qua sương hoa chưa?”
“Sương hoa?”
Tần Bồng có chút nghi hoặc, giống như là lần đầu tiên nghe được cái tên này, vẻ mặt không phải giả vờ.
Quỳnh Châu sương hoa, năm đó Khương Y lần đầu tiên thấy hắn đã giới thiệu nàng là đến từ chỗ sương hoa nở rộ.
Khương Y biết sương hoa, mà Tần Bồng trước mặt lại hoàn toàn không biết.
Hắn lại không lừa được chính mình.
Hắn nhìn Tần Bồng, người trước mặt giống như là người năm đó liên tục chồng chéo lên nhau, cứ như vậy sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn.
Hắn không biết cảm xúc của mình là cái gì, vui sướng, thống khổ, tuyệt vọng, bi thương, vô số cảm xúc hỗn tạp lẫn lộn nhau.
Khi cách 6 năm, hắn cuối cùng cũng đã gặp lại nàng.
Nàng sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn, nàng sống vô cùng tốt, thậm chí còn tốt hơn so với năm đó.
Chính là vẻ mặt nàng lại bình tĩnh nhìn hắn, không có hận, càng không có yêu. Giống như hắn là một người xa lạ.
Hắn không dám mở miệng.
Hắn sợ một khi hắn mở miệng, thì sẽ quấy nhiễu cảnh tưởng trong mơ này, người trước mặt này sẽ tan thành mây khói ở trước mặt hắn.
Hắn cảm giác nếu như đi xác nhận đối phương thân phận, thì giống như là một câu thần chú làm cảnh trong mơ này rách nát.
Nếu hắn nói, Triệu Bồng, có phải là ngươi hay không?
Có lẽ sẽ nhận được một cái đáp án càng tàn nhẫn hơn, không phải.
Nàng rõ ràng là phải, nhưng nàng sẽ không nói cho ngươi. Nàng thậm chí sẽ bởi vì ngươi phát hiện thân phận của nàng mà trốn đến nơi xa hơn, có lẽ không cẩn thận thì đến cuối cùng sẽ tìm không thấy nàng.
Chính là trong nội tâm của hắn có vô số âm thanh đang gào thét, hắn nghĩ muốn hỏi nàng, Triệu Bồng, ngươi có lương tâm hay không?
Nhìn hắn đau khổ giãy giụa 6 năm nhưng lại thờ ơ lạnh nhạt.
Nhìn hắn trầm luân trong biển khổ không thể tự kiềm chế được, lại như cũ có thể dương dương tự đắc lấy thân phận một người khác an tâm tồn tại.
Triệu Bồng, ngươi thật sự buông xuống được sao?
Vì một tên Vệ Dương, sự tồn tại của Tần Thư Hoài liền không còn có một chút ý nghĩa nào nữa sao?
Hắn ở trong cuộc sống ngươi từng yêu từng hận, đối với ngươi mà nói liền không còn lại chút dấu vết nào sao?
“Vương gia." thấy Tần Thư Hoài thật lâu không nói, Tần Bồng nhíu mày: “Đêm khuya đến thăm, rốt cuộc là có việc gì sao? Nếu bằng ta mời tiểu thúc đến đây, cùng ngài đàm luận suốt đêm?”
“Ta mơ một giấc mộng.”
Tần Thư Hoài nhìn nàng, rốt cuộc cũng mở miệng, Tần Bồng cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe, Tần Thư Hoài chưa bao giờ nói lời vô nghĩa, điểm này nàng hiểu rất rx.
“Người thê tử đầu tiên của ta Triệu Bồng, ta rất yêu nàng.”
Tần Thư Hoài nhìn nàng chằm chằm, Tần Bồng nghe, trong mắt có chút dao động, Tần Thư Hoài nhìn tia dao động nhỏ trong mắt nàng, trái tim như bị đâm xuyên đau đớn, giọng nói hắn khàn khàn tiếp tục nói: “Sau đó nàng đã chết.”
“Vậy thật là đáng tiếc.”
Ngôn ngữ của Tần Bồng bình tĩnh. Tần Thư Hoài nhất thời nghẹn lời.
Trong nháy mắt, rốt cuộc hắn đã xác định rõ ràng, có lẽ đối với Tần Bồng mà nói đây là một đoạn quá khứ đã qua, mà nàng là Tần Bồng, cũng không phải Triệu Bồng.
Đoạn quá khứ này, chỉ có một mình hắn đau khổ giãy giụa, sa vào trong đó.
Cho dù hắn có trân quý bao nhiêu, bảo hộ kỹ cơ nào thì đối với người này mà nói, từ bỏ chính là từ bỏ.
Lời còn lại hắn không nói ra miệng được. Hắn rũ đôi mắt xuống, siết chặt nắm tay: “Công chúa trước Vệ tướng quân từng yêu người khác sao?”
Tần Bồng không nghĩ tới hắn sẽ hỏi một câu này, nàng không muốn trả lời, nhưng mà nhìn Tần Thư Hoài một thân ăn mặc như vậy, trong đầu nàng không tự chủ được lại nhớ tới đôi mắt giống như bầu trời ngày thu kia.
Nàng dựa nghiêng trên khung cửa, chậm rãi nói: “Có lẽ là từng có.”
“Nếu, ta là nói nếu." Tần Thư Hoài ngẩng đầu lên, siết chặt nắm tay, khàn khàn ra tiếng: “Hiện giờ hắn xuất hiện, công chúa có gả cho hắn không?”
Tần Bồng không nói chuyện, nàng suy tư, chính mình hiện giờ làm trưởng công chúa, lại là Vệ gia phụ, những lời này của Tần Thư Hoài chẳng lẽ là hắn đã tìm được người mà trước kia nguyên thân Tần Bồng thích rồi, tưởng tác hợp đoạn nhân duyên này sao?
Nguyên thân đúng là thích một nam nhân ở trong một gia đình bình dân, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một chút rung động thời niên thiếu, so sánh cùng Vệ Dương thì căn bản không tính là thích.
Một cái là trưởng công chúa gả cho gia đình bình dân, cùng một cái khả năng là trưởng công chúa gả cho trọng thần, sức uy hiếp đối với Tần Thư Hoài căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Tần Bồng suy đoán dự tính của Tần Thư Hoài, chậm rãi nói: “Tự nhiên sẽ không.”
“Vì cái gì?”
“Vương gia." Tần Bồng thở dài ra tiếng: “Ta đã gả cho A Dương cũng gần mười một năm.”
“Từ một khắc ta bắt đầu yêu A Dương kia." Tần Bồng quay đầu đi, nhìn về phía nơi xa mơ hồ có thể thấy được hình dáng của núi, ngữ điệu mang theo sự tang thương tiếp tục kia: “Thì phần cảm tình kia, ta đã buông xuống được.”
“Ta cùng với người kia, cả đời này, cũng không cần gặp lại, không cần nhận nhau, không cần tới gần, có lẽ đối với phần tình cảm thời niên thiếu như như vậy mới là cách tốt nhất.”
“Vậy hắn phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói Tần Thư Hoài run rẩy: “Nếu hắn còn yêu ngươi…”
“Vậy xin hắn hãy quên đi.”
Tần Bồng nói như chém đinh chặt sắt, Tần Thư Hoài nhất thời không nói gì được.
Lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng quằn quại nói ra: “Nhưng mà, rõ ràng là hắn gặp được ngươi trước, hắn cùng ngươi yêu nhau trước…”
“Ta cảm kích những năm tháng hắn đi cùng ta." Vẻ mặt Tần Bồng bình tĩnh: “Nhưng trong chuyện tình cảm này, quan trọng nhất không phải ai là người đầu tiên, mà ai là người cuối cùng.”
“Cảm kích hắn, cũng chỉ là cảm kích mà thôi.”
Tần Thư Hoài lại nói không ra lời nói.
Người trước mắt vẻ mặt vẫn luôn rất bình tĩnh, vô luận đề cập đến cái gì, đều không có làm cho nàng có nửa phần gợn sóng.
Nàng thật sự đã như lời nàng nói, sớm đã buông bỏ.
Nàng yêu Vệ Dương, mười một năm.
Hắn khắc chế xúc động trong lòng, hắn biết bản thân mình không có cách gì để hỏi nàng.
Tần Bồng thấy hắn vẫn luôn không nói, nhắc nhở nói: “Vương gia, có chuyện gì không ngại nói thẳng. Đêm khuya lại đây, sẽ không phải chỉ vì cùng ta nói mấy câu như vậy chứ?”
Tần Thư Hoài cái gì cũng không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Một cái nguyện vọng duy nhất của hắn, cũng chỉ có một nguyện vọng mà thôi.
Hắn muốn giữ nàng lại.
Hắn đè ép tất cả cảm xúc lại đi lên phía trước, dừng ở trước mặt Tần Bồng.
Trên người hắn mang theo hàn ý, làm Tần Bồng nhịn không được nhíu mày lại.
Hắn nhận thấy được, lại lùi ra phía sau một bước.
“Vương gia?”
“Lúc trước hạ độc ngươi, thật xin lỗi.” Nói xong, Tần Thư Hoài lấy từ trong lòng ngực ra một cái cái chai, đưa cho Tần Bồng: “Đây là thuốc giải của tháng này, ta lập tức cho người làm thuốc giải cho ngươi, ngươi sẽ không có việc gì.”
Tần Bồng không nói chuyện, nàng nhận lấy cái chai, bán tín bán nghi nhìn Tần Thư Hoài. Vẫn cứ cảm thấy Tần Thư Hoài chồn chúc tết gà, lòng tốt bất an.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Tần Bồng, trong lòng Tần Thư Hoài vừa đau khổ vừa chua xót.
Hắn khó khăn nở một nụ cười, khàn khàn giọng nói nói: “Tối nay ta mơ thấy Bồng Bồng, có chút khổ sở. Ngươi rất giống nàng, ta có một cái yêu cầu quá đáng.”
“Hả?”
“Công chúa điện hạ." Hắn run nhè nhẹ: “Có thể cho ta, ôm ngươi một cái hay không?”
“Muốn ôm ta sao?” Tần Bồng nhướng mày, cảm thấy Tần Thư Hoài nói có chút buồn cười, vui đùa nói: “Đem vị trí quan chủ thẩm của khoa cử năm nay để lại cho ta, thì cho ngươi ôm.”
Chuyện này Tần Bồng nghĩ đã lâu, lời này xem như là thử một lần, nhìn xem ý đồ của Tần Thư Hoài đối với vị trí này.
Một cái ôm, sao có thể sức ảnh hưởng lớn đến như vậy, chẳng qua Tần Bồng cũng chỉ muốn trào phúng hắn, nói Triệu Bồng quan trọng bao nhiêu, nhưng ở trước mặt quyền thế thì chẳng qua cũng như thế mà thôi.
Nhưng mà vừa mới dứt lời, đối phương liền đem nàng kéo một phen ôm vào trong lòng ngực.
Khàn khàn lên tiếng: “Được.”
Người trong lòng ngực hắn ấm áp, làm hắn trong 6 năm này ngày càng trở nên khô kiệt, hiện giờ sinh mệnh đã sắp khô kiệt cuối cùng có độ ấm một lần.
Hắn gắt gao ôm chặt người này, cuối cùng nước mắt ở dưới độ ấm này mà thi nhau chảy xuống.
Hắn muốn cỡ nào nói cho nàng biết.
Ngươi muốn cái gì, ta cũng đều cho ngươi.
Cho dù là thiên hạ này, cho dù là mạng của Tần Thư Hoài, ta đều sẽ cho ngươi.
“Đừng đi nữa.”
Hắn khàn khàn mở miệng, mang theo tiếng khóc nức nở: “Bồng Bồng, đừng rời khỏi ta, đừng đi nữa.” TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT