Khen một nữ nhân xinh đẹp, đây là Triệu Bồng chỉ cho hắn.
Trước kia Triệu Bồng ghét bỏ hắn quá thật là, cho nên làm cho hắn thay đổi phương thức khen nàng. Nhưng mà con người này của hắn là thật sự chất phác, chuyện khen người này nếu như không phải thật sự thực lòng, thì từ trước đến nay hắn đều nói không nên lời.
Trước kia không cần hắn khen như thế nào, Triệu Bồng chính là thê tử của hắn, nhưng mà nay đã khác xưa, Tần Thư Hoài trải qua sự kiểm điểm sâu sắc, cho rằng muốn đem những chỗ Triệu Bồng không vui năm đó đền bù một chút, vì thế ở khoảnh khắc Tần Bồng dò hỏi, hắn quyết định khen nàng.
Nhưng mà trên thực tế, đây cũng là lời thật lòng của hắn.
Nhiều năm không gặp, khi gặp lại lần nữa, Tần Thư Hoài liền cảm thấy Triệu Bồng nhìn như thế nào cũng đều đẹp, thấy thế nào đều là một đại mỹ nhân.
Thật ra lúc trước hắn cảm thấy Tần Bồng đẹp, nếu không phải bởi vì có thê tử thì có lẽ hắn cũng sẽ thích Tần Bồng.
Nhưng mà khi đó trong lòng hắn vẫn luôn nhớ đến Triệu Bồng, cảm thấy chính mình không thể có bất kỳ suy nghĩ không an phận với bất kỳ người nữ nhân nào, cho nên trước nay đều là kiềm chế bản thân mình, không nghĩ lung tung, không nhìn loạn.
Hiện giờ biết Tần Bồng chính là Triệu Bồng, hắn ngược lại có vài phần thoải mái, nếu như người mình yêu ở trước mặt mình nhưng hắn lại không có nửa điểm rung động nào, thì đó mới chính là chuyện kỳ lạ.
Nhưng mà ngoài dự đoán của Tần Thư Hoài chính là, sau khi hắn khen Tần Bồng xong, nàng cũng không có chút nào vui vẻ như trong trí nhớ, ngược lại lại dùng một ánh mắt đồng tình lại có chút tức giận nhìn hắn, sau một lúc cuối cùng mới nghẹn một hơi nói: “Vương gia không vui thì ta cũng không hỏi, Vương gia tự nhiên đi.”
Nói xong, Tần Bồng xoay người rời đi, không lưu lại một chút dấu vết.
Nàng đi một hồi lâu Tần Thư Hoài mới phản ứng lại được. Hắn cũng không đuổi theo, theo đuổi người không thể theo đuổi quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn thì sẽ dọa người ta chạy mất.
Tần Bồng đi đình thuỷ tạ, chờ sau khi Tần Minh tan học, đem những việc này oán giận với Liễu Thư Ngạn một trận.
Liễu Thư Ngạn sửa sang lại sách, lông mi hơi hơi rung động, lại là cười nói: “Tần Thư Hoài người này một năm luôn có một khoảng thời gian không được bình thường, ngươi không cần quá để ý tới hắn.”
“Một năm luôn có một khoảng thời gian như vậy?”
Tần Bồng có chút kỳ quái, Liễu Thư Ngạn gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Tình cảm của hắn cùng vợ cả là Ngọc Dương công chúa vô cùng tốt, nàng ấy đã chết sáu bảy năm, nhưng tình cảm của hắn đối với Ngọc Dương công chúa vẫn tình thâm nghĩa trọng, đây chính là điểm vấn đề.”
Nói xong, Liễu Thư Ngạn gõ gõ đầu mình, sau đó nói: “Ngươi đừng so đo với hắn.”
Tần Bồng nghe xong lời này, hơi hơi hé miệng nhưng lại chưa nói được cái gì.
Nàng muốn nói cho Liễu Thư Ngạn, đây không phải là thâm tình, đây là áy náy.
Nhưng mà nàng cũng không có cách nào giải thích vì sao mình lại biết nguyên nhân, nhiều lời sai nhiều.
Nghĩ nghĩ, nàng đẩy Liễu Thư Ngạn một phen: “Hôm qua chuyện muốn ngươi hỏi ngươi đã nói chưa?”
“Phụ thân ra cửa thăm bạn, vẫn còn không có hỏi đâu.” Liễu Thư Ngạn cười vì nàng nóng nảy, đề nghị nói: “Ngươi để ý vị trí khoa cử, nhưng mà lại muốn kết giao. Cũng không phải nhất thiết là dựa khoa cử, thời gian gần đây là thời gian cuối mùa xuân, vừa đúng lúc là thời gian làm yến, ngươi thân là trưởng công chúa, nên làm yến hội một hội.”
Tổ chức yến tiệc lớn trong giới quý tộc thường do người nữ nhân có địa vị lớn làm, Tần Bồng thân là công chúa lại chưa từng tổ chức yến tiệc lần nào nên thực sự cần tổ chức yến tiệc để giữ thể diện.
Tần Bồng gật gật đầu, nhưng lại gặp khó khăn.
Vốn dĩ người tổ chức yến tiệc cần là người có địa vị quan trọng là bởi vì thể hiện mặt mũi khi chiêu đãi khách nhân, không phải là việc khách đến tham dự nể tình mà tới. Vị trí của khách tới đại diện cho phẩm cấp của yến tiệc. Hiện giờ tuy nàng là Trấn Quốc trưởng công chúa, nhưng trên thực tế bằng hữu cũng không được tính là nhiều, cũng không có ai có quá nhiều quyền lực, chưa chắc đã có người cho nàng mặt mũi. Nhưng nếu mọi người đều không nể mặt nàng, vậy thì không thể hiện được tên tuổi uy danh của mình, sang ngày hôm sau sẽ trở thành chủ đề cho người khác bàn tán.
Nhưng mà một người thân là trưởng công chúa vẫn luôn không mở tiệc, có lẽ đây chính là một câu chuyện cười.
Tần Bồng cân nhắc, Liễu Thư Ngạn nhìn ra nàng khó xử, cười nói: “Chuyện mời người xin công chúa cứ yên tâm, ta sẽ giúp ngươi, ngươi chỉ cần lo làm tốt chuyện này là được.”
Tần Bồng gật gật đầu, Liễu Thư Ngạn nếu như đã nói giúp nàng, tự nhiên sẽ giúp nàng.
Danh dự của Liễu gia ở Tuyên Kinh vô cùng tốt, Liễu Thư Ngạn nguyện ý ra mặt thì tất nhiên cũng sẽ không kém chỗ nào.
“Vậy được.”
Tần Bồng gật gật đầu: “Ta sẽ cho người đi chuẩn bị.”
Tần Bồng là một người thuộc phái hành động rất mạnh, nói là chuẩn bị, ngày thứ hai tiếng gió đã bắt đầu thả ra ngoài.
Ở trên việc mở tiệc này Tần Bồng vẫn là vô cùng chú ý, vốn dĩ đời trước nàng được phụ hoàng nàng cực kỳ sủng ái cũng là vì nàng có năng lực. Bất kỳ khi nào có sứ thần nước khác đến Bắc Yến cũng đều là nàng chuẩn bị yến hội, ngay cả Hoàng Hậu cũng chưa có được thiên vị như vậy.
Ở Bắc Yến là như thế, một cái yến tiệc mùa xuân ở Tề quốc nho nhỏ tất nhiên sẽ không làm khó được nàng.
Nàng kiểm tra thiệp mời xong xuôi, giao cho Liễu Thư Ngạn: “Thanh danh của ta liền dựa ngươi.”
Sau khi về đến nhà, Liễu Thư Ngạn kiểm kê lại thiệp trong tay, đem khách mời là nam thì đều rút ra đặt ở nơi này, còn mang theo thiệp mời khách nữ đi gõ của phòng muội muội Liễu Thi Vận.
Khi hắn đến thì Liễu Thi Vận đang ở trong phòng vẽ tranh, nàng ta mang một thân váy dài lụa trắng xanh, trên đầu cài một món trang sức hình hoa lê thuần khiết, nhìn qua vô cùng thanh nhã.
Thân hình nàng ta rất gầy, đầu vai buông xuống, mang theo vài phần nhành hoa yếu đuối trong gió, Liễu Thư Ngạn dựa vào cửa, lẳng lặng chờ Liễu Thi Vận vẽ xong.
Liễu Thi Vận là mỹ nhân có tiếng cùng với Tần Bồng, Tần Bồng lớn hơn nàng ta hai tuổi, nhưng mà nàng ta lại kẻ tới sau đoạt được danh hiệu mỹ nhân đệ nhất Tuyên Kinh.
Tên này đầu không phải tặng cho dung mạo của Liễu Thi Vận, mà là vì khí chất của Liễu Thi Vận.
Bình tĩnh mà xem xét thì cho dù là làm ca ca của nàng ta, nhưng Liễu Thư Ngạn cũng cảm thấy, ngũ quan của Liễu Thi Vận vẫn là kém hơn Tần Bồng. Chỉ là năm đó Tần Bồng quá mức sợ hãi rụt rè, đẹp thì đẹp đó nhưng lại khó có thể làm người ta coi là nữ thần mà cung phụng, cho nên làm Liễu Thi Vận có cơ hội, trở thành đệ nhất mỹ nhân Tuyên Kinh.
Nhưng hôm nay lại không giống nữa, hiện giờ Tần Bồng giống như là một con phượng hoàng tái sinh từ trong đống tro tàn, nàng chỉ cần đứng ở nơi đó, cái gì cũng không cần làm cũng có thể khiến cho người cảm thấy quốc sắc vô song.
Liễu Thư Ngạn đợi một lúc, cuối cùng Liễu Thi Vận cũng đã vẽ xong, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Liễu Thư Ngạn dựa vào cửa, ôn hòa nói: “Ca ca chờ lâu rồi.”
“Không lâu.” Liễu Thư Ngạn đi vào trong, cười tủm tỉm nói: “Ta lại đây, là có việc muốn nhờ.”
“A?”
Liễu Thi Vận thả bút xuống, nhìn thấy thiệp mời trong tay Liễu Thư Ngạn, trong lòng liền hiểu ra: “Là trưởng công chúa định làm yến tiệc mùa xuân sao?”
“Muội muội thông minh.” Liễu Thư Ngạn đem thiệp đặt ở trên bàn Liễu Thi Vận, cười tủm tỉm nói: “Giúp phát thiệp mời một chút được không?”
“Đây không phải là chuyện ca ca nên quan tâm.”
Liễu Thi Vận đi đến bên cạnh bàn, bưng ấm trà lên rót hai ly trà, mặt mày bình tĩnh nói: “Công chúa điện hạ làm yến hội mùa xuân, Liễu gia chúng ta không có đạo lý ra cửa hỗ trợ phát thiệp.”
“Lời nói là nói như vậy.” Liễu Thư Ngạn ngồi đến bên cạnh bàn, thở dài ra tiếng: “Nhưng hiện giờ tình cảnh của nàng như thế nào ngươi không rõ ràng sao? Mọi người sáng suốt đều biết nàng là con rối của Tần Thư Hoài, nếu như thật sự để nàng phát thiệp, thì có mấy người chịu tới?”
“Vậy cũng không có liên quan đến chúng ta.”
Sắc mặt Liễu Thi Vận bình tĩnh: “Ca ca, ngươi cũng nói, nàng là con rối của Tần Thư Hoài. Liễu gia chúng ta chưa bao giờ trộn lẫn những việc này, đây là cơ sở xây dựng của chúng ta, ca ca ngươi đã quên rồi sao.”
Lời này làm Liễu Thư Ngạn có chút bối tới, sắc mặt hắn bình tĩnh: “Cơ sở xây dựng của Liễu gia chính là nguyện ý trung thành với thiên tử, không phải cái gì cũng đều mặc kệ.”
Cái tay cầm ly của Liễu Thi Vận hơi dừng lại một chút, trong mắt mang theo vài phần trêu đùa ngẩng đầu: “Cần gì phải nói đứng đắn như vậy, ca ca chắc là không phải đã coi trọng người ta rồi chứ?”
Liễu Thư Ngạn nằm xuống trên đất, dùng tay chống đầu mình, đưa tay đặt ở dưới đầu gối, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, cho nên ngươi giúp tẩu tử tương lai một chút đi.”
Liễu Thi Vận bật cười, chỉ có thể nói: “Được được được, giúp cái này.”
“Nhưng ta phải nói rõ.” Liễu Thi Vận giương mắt: “Ta chỉ phụ trách đưa thiệp, thành công hay không cũng không có liên quan đến ta.”
“Được.”
Liễu Thư Ngạn gật gật đầu: “Việc mà thành, ca đưa ngươi một bộ nguyên tác của Mạnh Khánh.”
Liễu Thi Vận cười mà không nói, lại không nhiều lời.
Chờ Liễu Thư Ngạn đi rồi, nàng ta thu hồi nụ cười lại, nha hoàn Thúy Hương bên cạnh đi lên, cầm lấy thiệp nói: “Tiểu thư, chúng ta thật sự phải giúp công chúa kia phát thiệp sao?”
“Phát chứ.”
Liễu Thi Vận ngẩng đầu cười rộ lên: “Tại sao lại không phát chứ? Đi phủ Khổng thượng thư trước đi.”
Liễu Thi Vận chuẩn bị một chút, sau đó liền đi đến phủ Khổng Dời Lễ Bộ thượng thư.
Nàng ta từ xưa đến nay có quan hệ khá tốt với đích trưởng nữ Khổng Mộng Vân của Khổng Dời, mẫu thân của Khổng Mộng Vân là tỷ tỷ của Văn Tuyên Đế, thân phận cao quý, Khổng Mộng Vân xưa nay tính tình ương ngạnh khó chiều, lại chỉ chơi vô cùng tốt với một mình Liễu Thi Vận.
Khi Liễu Thi Vận đem thiệp đưa lại đây, Khổng Mộng Vân đang bôi đồ ở trên mặt bôi, nghe người ta nói làm như vậy có thể làm làn da càng tốt hơn, Tuyên Kinh cực kỳ lưu hành những phương thuốc đắp mặt đó, Khổng Mộng Vân nghe xong ý đồ Liễu Thi Vận đến, nói thẳng: “Không đi. Nữ nhi của một tên cung nữ hèn hạ trong cũng cũng có thể ngồi trên vị trí trưởng công chúa sao? Ai không biết chính là Tần Thư Hoài nhìn tên tuổi của Vệ Diễn cho nàng chút mặt mũi, nàng thật đúng là tự cho mình rất có mặt mũi sao?”
“Dù sao cũng là trưởng công chúa.” Âm thanh Liễu Thi Vận nhẹ nhàng: “Tỷ tỷ không đi, sợ là sẽ đắc tội nàng.”
“Đắc tội thì đắc tội.” Vừa nói cái này, Khổng Mộng Vân liền tức giận: “Nàng ta có thể làm gì được ta sao?! Mẫu thân ta nhiều năm như vậy cũng chưa thể được sắc phong làm Trấn Quốc trưởng công chúa, mà nàng thì hay rồi, vừa lên tới đã bị nâng lên đến tận trời, ta ngược lại muốn nhìn nàng ta ngã chết như thế nào!”
Liễu Thi Vận không nói chuyện, bưng trà tới, âm thanh ôn hòa: “Ngươi đừng kích động, trước tiên bớt giận đã, trên mặt còn đang đắp đồ đó.”
Khổng Mộng Vân nghe Liễu Thi Vận nói, lúc này mới bớt giận vài phần, nhấp một ngụm trà đạo: “Ta không đi, ngươi cũng không cho đi, nói cho những tủ muộn ngày thường quan hệ tốt của ta, ai đều đừng đi!”
“Ngươi như vậy, ta khó làm.”
Liễu Thi Vận thở dài: “Dù sao cũng là ca ca ta sai ta làm nha.”
Khổng Mộng Vân nhiều năm như vậy không gả chính là vì chờ Liễu Thư Ngạn, nhưng bên trái chờ không thấy được Liễu Thư Ngạn có ý tứ này, bên phải chờ cũng không nhìn thấy Liễu Thư Ngạn có ý tứ này, trong nhà nàng ta rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, đính thân cho nàng ta, mới vừa đính hôn thì Liễu Thư Ngạn lại cho Liễu Thi Vận làm việc giúp Tần Bồng.
“Còn không phải chỉ là lớn lên trong đẹp hơn một chút sao.” Khổng Mộng Vân có chút tủi thân: “Tính là cái thứ gì chứ!”
“Đừng tức giận.” Liễu Thi Vận dỗ dành nàng ta: “Ta biết ngươi tủi thân, thật ta có vài chuyện chính là mệnh. Hiện giờ nàng là trưởng công chúa, ngươi theo chút.”
“Ta không thuận!”
Khổng Mộng Vân tức giận, nghĩ nghĩ, nàng ta đột nhiên nói: “Được rồi, ta không làm khó ngươi nữa.”
“Nghĩ thông rồi sao?” Liễu Thi Vận nở nụ cười, Khổng Mộng Vân cười lạnh thành tiếng: “Nghĩ thông rồi. Không đi nơi nào là không cho nàng mặt mũi, là không cho ca ngươi mặt mũi! Chúng ta đi, chúng ta chẳng những muốn đi, còn phải thật là xinh đẹp đi đến đó, đi cho nàng hiểu rõ, Trấn Quốc trưởng công chúa không phải ai cũng có thể làm. Đến lúc đó, xem ta có lột lớp mặt mỹ nhân này của nàng không!” TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT