Câu nói kia giống như sấm sét, giống như lốc xoáy cuồng phong, đánh thẳng vào lòng Tần Thư Hoài trong lòng.
Trong đầu hắn tất cả đều là bộ dáng cười cười nói nói của Triệu Bồng năm đó.
Thời điểm mười hai, mười ba tuổi, nhìn vào mắt Triệu Bồng, hắn cảm thấy cả đời này của Triệu Bồng, đều sẽ không nhìn thấy ai khác ngoài hắn.
Thời điểm mười bốn tuổi, khi nhìn vào đôi mắt của Triệu Bồng, nàng giống như là ngoài Tần Thư Hoài ra, thì Triệu Bồng khinh thường tất cả những người khác.
Chờ đến năm mười lăm mười sáu tuổi, Triệu Bồng trở thành Ngọc Dương công chúa, trở thành thê tử của hắn, hắn nhìn Triệu Bồng, thì phát hiện ra trong mắt của Triệu Bồng giống như không có bất kỳ một ai khác.
Mỗi một lần hắn đều phải dùng tiếng gào thét để nhấn mạnh tình yêu mà Triệu Bồng dành cho hắn hắn, là sự an ủi của hắn nhiều năm như vậy lại ở dưới lời nói của Liễu Thư Ngạn, sụp đổ, biến thành tro bụi biến mất toàn bộ.
Hắn phải đến đối mặt với một sự thật tàn nhẫn.
Cho dù là năm đó, có lẽ Triệu Bồng cũng không có rất yêu hắn.
Cho nên cho dù nàng có thể thì cũng chưa chắc đã muốn gặp hắn.
Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng chống đỡ không được, run rẩy thân mình, ngồi xổm xuống đất.
Hắn cuộn tròn người mình lại, giống một thiếu niên mười sáu tuổi, bả vai run rẩy, đè nén tiếng khóc của bản thân, khóc ra thành tiếng.
Liễu Thư Ngạn nâng chén rượu, nhìn hắn, nhìn người này từ đè ép tiếng khóc nức nở, dần dần khóc thét ra thành tiếng.
Hắn ngồi xuống, kéo Tần Thư Hoài đến đầu vai, chụp phủi vai hắn: “Được rồi, vậy là được rồi, uống rượu. Sau khi uống xong lại một lần nữa bắt đầu cuộc đời mới của ngươi đi.”
Nói xong, Liễu Thư Ngạn liền đem rượu đưa cho Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài mặc kệ những thứ khác, nâng chén liền uống.
Liễu Thư Ngạn cho Giang Xuân một ánh mắt, Giang Xuân nhanh chóng chạy đi mang rượu tới, một vò một vò được đưa vào, Liễu Thư Ngạn một chén lại một chén đưa cho Tần Thư Hoài.
Tần Thư Hoài cũng không từ chối, trong lòng vô cùng chán nản.
Uống một lúc lâu, Tần Thư Hoài cũng say, Liễu Thư Ngạn cũng có chút choáng váng, Tần Thư Hoài ôm bình rượu, cùng Liễu Thư Ngạn nói về chuyện quá khứ.
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng chính là lúc chín tuổi đi. Khi đó nàng còn ở trong lãnh cung, ta vừa đến Bắc Yến.”
“Người Bắc Yến bắt nạt ngươi sao?”
“Đương nhiên phải bắt nạt chứ. Con tin mà, ai đều biết ngươi cái gì cũng đều không có, cho dù ngươi là Thái Tử thì như thế nào chứ? Dù sao về sau cái gì đều không phải là của ngươi, sống cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà mặc kệ thế nào, nỗ lực mặt ngoài vẫn phải làm. Cho nên ta chính là đi theo các hoàng tử đi học, bị âm thầm bắt nạt.”
“Lần đầu tiên ta gặp nàng chính là vào mùa đông, nàng mang đồ vô cùng mỏng, nhìn qua thì cực kỳ đáng thương. Lúc đó nàng còn đang ở lãnh cung, lá gan vô cùng lớn, dám từ trong lãnh cung chuồn ra trông giữ ở bên hồ nước.”
“Lúc ấy ta cũng canh giữ ở bên cạnh hồ.”
“Canh giữ làm cái gì?” Liễu Thư Ngạn có chút buồn ngủ, nhưng vẫn vực dậy tinh thần dò hỏi hắn, ánh mắt Tần Thư Hoài có chút mờ mịt, hồi tưởng lại khoảng thời gian năm đó, chậm rãi nói: “Đói bụng, bắt con cá ăn.”
Hắn muốn bắt cá, Triệu Bồng cũng muốn bắt.
Hai người chính là như vậy mà quen nhau, bọn họ hợp lực bắt được một con cá, Triệu Bồng mời hắn đi lãnh cung uống canh cá.
Một mùa đông kia, hắn uống rất nhiều chén canh cá, mà cá trong hồ nước ít đi, rốt cuộc cũng bị người ta phát hiện, sai người đi điều tra.
Hai người bọn họ rất sợ hãi, trong lúc đang kinh hoảng thì đột nhiên Tần Thư Hoài lấy hết can đảm hỏi nàng: “Ngươi sợ chết không?”
Triệu Bồng nháy nháy đôi mắt, Tần Thư Hoài ấp úng nói: “Nếu ngươi không sợ chết, ta giúp ngươi ra khỏi lãnh cung.”
“Làm sao ra được?”
“Ta sẽ giúp ngươi đem hoàng đế dẫn tới hồ nước, sau đó ngươi cố ý làm hoàng đế phát hiện ngươi bắt cá, đến lúc đó ngươi tốt nhất không cần biểu hiện ra là ngươi nhận ra hoàng đế, giống như một cái tiểu cô nương bình thường, bộc lộ ra sự hiếu thảo của mình đối với hoàng đế.”
“Con nối dõi của hoàng đế tuy nhiều, nhưng bụng dạ khó lường, chợt gặp được một đứa trẻ có trái tim yêu thương hắn, có lẽ, đây là cơ hội của ngươi.”
Tần Thư Hoài nói xong, lại vẫn có chút sợ hãi: “Nhưng mà, nếu như hoàng đế không vui, có lẽ, ngươi sẽ chết…”
Nghe xong lời này, Triệu Bồng lại cười.
Nàng chính lại quần áo của mình, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Chết thì đã sao.”
Triệu Bồng không phải là một người thông minh.
Nhớ lại khi đó Tần Thư Hoài cảm thấy, nếu như nói về âm mưu quỷ kế, Triệu Bồng không tính là đứng đầu, chính là lại rất ít có người có thể có phần khí phách cũng dũng khí này của nàng, nói muốn làm cái gì, đánh cược tính mạng cũng có thể làm.
Nàng ở trong hoàng cung Bắc Yến âm u kia giống như một ngọn lửa nóng cháy rực, bỏng cháy hắn, làm ấm áp hắn.
Vì thế hắn giúp đỡ nàng, ở học đường nói cho những người hoàng tử đó, nói hắn gặp được tiên nữ ở trong hồ bắt cá, hắn đem cảnh tượng miêu tả vô cùng huyền bí và ảo diệu, lại âm thầm mua được một vài thái giám bắt đầu lan truyền lời đồn như vậy. Cuối cùng lời đồn đó cũng đã kinh động đến hoàng đế, hoàng đế quyết định tự mình chính mắt đi gặp vị tiên nữ này một lần.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Triệu Bồng, vào đông, người mặc áo lạnh, nằm trên băng cầu câu cá chép.
Hoàng đế làm giả vờ thành một tên thị vệ tiếp cận Triệu Bồng, đi tới hỏi nàng: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Mẫu thân bị nhiễm phong hàn, cơ thể đệ đệ suy nhược, sợ là chịu không nổi mùa đông này, liền muốn bắt trộm cá cho hoàng đế.”
“Đây là cá của hoàng đế, ngươi trộm, chẳng lẽ không sợ bị hoàng đế trách tội sao?”
“Trộm cá là tội, nhưng nếu không màng đến người thân, thấy mẫu thân đệ đệ bệnh nặng mà không quan tâm, đây càng là tội lớn hơn. Hiếu đạo vì trời, đại nghĩa là trên hết. Hơn nữa.” Triệu Bồng cười cười: “Phụ hoàng nhân ái, làm sao có thể vì như thế mà phạt ta?”
Bởi vì Triệu Bồng hiếu thuận cảm động hoàng đế, cho nên Triệu Bồng cùng Triệu Ngọc nhận được tư cách đi học cùng các hoàng tử khác, từ đó về sau, hắn mỗi ngày đều có thể tiếp xúc với nàng.
Thời điểm hắn mười tuổi, liền đọc một lượt thi văn, khi đó Triệu Bồng chữ to không biết, ở trên lớp học thường hay làm trò cười, hắn ghét bỏ nàng ngu dốt, chán ghét tính tình nàng quá mức hoạt bát, nhưng vẫn sẽ ném một tờ giấy qua khi nang không biết trả lời câu hỏi đó, sau khi tan học lại kéo nàng đi giảng lại bài cho nàng.
Hắn vẫn luôn cảm thấy, đó là bởi vì ân tình năm đó cùng nàng uống canh cá, nhưng chờ sau khi lớn lên nhớ lại, cùng nhau bắt cá, ân tình ở chỗ nào chứ?
Chẳng qua là người thiếu niên kia không chịu thừa nhận một chút tâm tư nho nhỏ kia, giả vờ làm người vô tình mà thôi.
Hắn đứt quãng nói với Liễu Thư Ngạn về chuyện của Triệu Bồng, cảm giác như tất cả mọi thứ đều lắng xuống cùng với những lời nói đó. Nói xong thì lại bật khóc, Liễu Thư Ngạn vỗ vỗ vai hắn, đứng lên nói: “Buông thì buông xuống thôi, đi phía trước đi.”
Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, không nói gì.
Liễu Thư Ngạn nhìn nhìn canh giờ, nói với Tần Thư Hoài: “Trưởng công chúa cho ngươi một phong thơ, ta là tới lấy nó.”
“Ở trong thư phòng.”
Tần Thư Hoài có chút mỏi mệt: “Giang Xuân bảo ngươi đi lấy.”
Liễu Thư Ngạn gật gật đầu, đi theo Giang Xuân đến thư phòng.
Tần Thư Hoài nằm trên mặt đất, gió thổi đến làm hắn tỉnh táo thêm vài phần.
Hắn trợn mắt nhìn nóc nhà, lần đầu tiên cảm giác đoạn cảm tình này, hình như hắn thật sự sắp thoát ra, sắp phải kết thúc.
Cho dù hắn có nguyện ý hay không, đoạn cảm tình này cũng đã là quá khứ.
Triệu Bồng đã chết, rốt cuộc cũng không về.
Hắn có chút mỏi mệt đứng dậy, đi về phòng của mình, trong phòng tất cả đều là đồ vật thời điểm Triệu Bồng còn sống, hắn tùy tiện lấy một bức tranh trong lọ sứ ra, chính là bộ dáng của Triệu Bồng.
Hắn mở bức vẽ ra, ném vào bên trong than lửa.
Ngọn lửa liếm lên cô nương trong bức tranh, biến thành tro bụi mà tan rã.
Tần Thư Hoài cảm thấy trái tim mình đau đớn, làm hắn gần như không thể hô hấp được, nhưng mà hắn vẫn run rẩy như cũ tiếp tục, đem từng bức tranh thả vào trong lửa.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, trong mắt là một mảnh tĩnh mịch, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nữ tử trong bức họa kia, không chịu dời đi.
Hắn nghĩ cả đời này, chắc là hắn sẽ không thể tìm thấy một người, trân ái như thế.
Bởi vì sẽ không có một người nào nữa, ở khoảng thời gian Tần Thư Hoài gian nan nhất, giống một tia sáng chiếu sáng cuộc đời của hắn.
“Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”
“Bắt cá.”
“Vậy ngươi bắt cá, ta nấu ăn, ta mời ngươi uống canh cá có được không?”
Tần Thư Hoài khắc chế sương mù trong mắt mình, nhìn ánh lửa chợt nhảy lên cao, cũng chính là lúc này, cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
“Vương gia.”
Là Triệu Nhất.
“Nói.”
Giọng nói của Tần Thư Hoài khàn khàn, thật ra hắn cái gì cũng đều không muốn nghe, không muốn bị quấy rầy, nhưng lý trí nói với hắn, dù đau dù khó, hắn cũng phải đi về phía trước.
Triệu Nhất mím môi, nhìn bộ dạng của Tần Thư Hoài, rốt cuộc cũng nói: “Thuộc hạ cảm thấy, có lẽ công chúa còn sống.”
Động tác của Tần Thư Hoài hơi hơi cứng đờ, trong lòng dâng lên hy vọng.
Nhưng hắn hy vọng thất bại quá nhiều lần, vì thế khi hy vọng dâng lên, hắn lập tức mạnh mẽ kiềm chế xuống, lãnh đạm nói: “Chứng cứ.”
“Ngày ấy giả trang thành Liễu Thư Ngạn tiếp xúc cùng trưởng công chúa tiếp, thuộc hạ cho rằng, trưởng công chúa cùng chủ tử năm đó vô cùng giống nhau.”
“Cho nên?”
Tần Thư Hoài ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Nhất.
Tần Bồng là người mượn xác hoàn hồn, điểm này đã chứng minh rồi. Mà suy luận của hắn Tần Bồng là Khương Y, vì sao Triệu Nhất lại cho rằng Tần Bồng là Triệu Bồng?
Tần Bồng là Triệu Bồng?
Làm sao có thể chứ?
Nếu nàng là Triệu Bồng, nàng vì cái gì lại muốn giả bộ mình là Khương Y? Vì cái gì không tới nói với hắn, không tới…
Nghĩ đến đây, Tần Thư Hoài đột nhiên nghĩ đến một khả năng, hắn chợt dừng ý nghĩ của mình lại, lập tức nói: “Người tương tự nhau trong thiên hạ này nhiều lắm…”
“Cho nên ta theo dõi trưởng công chúa một ngày một đêm, còn trộm một tờ giấy nàng đã dùng ở trong thư phòng của nàng.”
Nói xong, Triệu Nhất đem tờ giấy đến trước mặt Tần Thư Hoài.
Mặt trên là Tần Bồng tùy tay vẽ xấu cùng diễn làm, Tần Thư Hoài nhìn thấy chữ viết cùng bút vẽ trên mặt giấy kia, hơi thở trong nháy mắt liền dồn dập.
“Đây là trưởng công chúa lén viết khi không người, đây là bản gốc, ta vẽ lại một bức giả đặt lại lên bàn, đã bị công chúa tiêu hủy. Công chúa vô cùng cẩn thận.”
Tần Thư Hoài không nói lời nào, hắn gắt gao nhìn chằm chằm chữ của nàng, hình nàng vẽ.
Nàng là tự một tay hắn dạy nàng, nàng vẽ là hắn tay cầm xuống tay nàng chỉ cho nàng.
Trên đời này nếu nói ai quen thuộc phong cách chữ viết của nàng nhất, tất nhiên là Tần Thư Hoài hắn.
Như thế nào lại có người viết chữ giống như vậy?
Như thế nào lại có……
Thân mình Tần Thư Hoài run rẩy, nghe Triệu Nhất tiếp tục nói: “Trên thực tế, cho dù là lời nói hay cử chỉ của trưởng công chúa, thói quen ăn uống đều vô cùng giống chủ tử…”
Nói còn chưa dứt lời, Tần Thư Hoài đã xông ra ngoài.
“Chuẩn bị ngựa! Chuẩn bị ngựa cho ta!”
Tần Thư Hoài thúc ngựa, một đường đuổi theo Liễu Thư Ngạn đã đi, Liễu Thư Ngạn đang ngồi ở trong xe ngựa, xem thư tình Tần Bồng viết cho “Liễu Thư Ngạn”.
Thơ tình viết đến tình ý miên man, văn chương bay bổng, Liễu Thư Ngạn là một đại tài tử đứng đầu, cũng không nhịn được mà tán dương.
Mà trên thực tế, Tần Bồng cũng biết Liễu Thư Ngạn là một người văn nhã, cho nên cố ý muốn khoe khoang một chút văn thơ của mình, nhưng tài năng văn chương của nàng chỉ ở mức trung bình, nghĩ tới nghĩ lưu, dứt khoát đem bài thơ tình năm đó Tần Thư Hoài viết cho nàng chép nguyên lại gửi đi.
Liễu Thư Ngạn nhìn thơ này, tuy rằng tán thưởng, nhưng vẫn cứ cảm thấy là lạ.
Hắn cầm bút đang định sửa lại thì xe ngựa đột nhiên bị người ngăn lại, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy Tần Thư Hoài đã nhảy lên xe ngựa, cuốn mành cúi người ở trước mặt hắn.
“Đưa thư cho ta.”
“Cái gì?”
Liễu Thư Ngạn ngẩn người, Tần Thư Hoài tăng cao âm lượng, rống to ra tiếng: “Đưa thư Tần Bồng viết cho ta!”
Khi nói chuyện, Tần Thư Hoài ý thức được Liễu Thư Ngạn đang cầm lá thư kia, dứt khoát một phen đoạt lấy!
Hắn nương theo ánh trăng nhìn lá thư kia.
Bài thơ này hắn quen thuộc, quá quen thuộc.
Năm ấy 17 tuổi, Tần Bồng nói nàng là ngây ngốc, chưa bao giờ viết một bài thơ tình nào cho nàng ấy.
Hắn chỉ am hiểu sách luận, không am hiểu những thứ phong hoa tuyết nguyệt này đó, bài thơ này hắn viết đã lâu, sửa đi sửa lại nhiều lần, cuối cùng mới trong một hôm sáng sớm, lặng lẽ đặt ở dưới gối nàng.
Đây là niềm vui của hắn cùng Triệu Bồng, thậm chí ngay cả Bạch Chỉ cũng không hiểu được. Hắn cho rằng Triệu Bồng đã chết, cả đời này hắn sẽ không gặp lại được nữa.
Lại không có nghĩ đến có một ngày, hắn sẽ nhìn thấy thê tử của mình đưa cho một nam nhân khác bức thư như vậy, nhìn thấy lại bài thơ mang theo sự ngây ngốc thời niên thiếu của hắn.
Tần Thư Hoài cười to thành tiếng, đem giấy xé tan thành từng mảnh.
Liễu Thư Ngạn đột nhiên phản ứng lại, tiến lên muốn đoạt lấy: “Tần Thư Hoài ngươi điên rồi sao?!”
Tần Thư Hoài đem giấy trong tay tùy tiện vung tay một cái, xoay người nhảy lên ngựa của mình, sau đó chạy về phía phủ đệ.
Triệu Bồng, Triệu Bồng.
Hắn nhắm mắt lại, run rẩy xuống tay.
Hắn từng cho rằng một khắc Triệu Bồng chết đi kia chính là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong đời của hắn.
Nhưng mà cho đến hôm nay hắn mới hiểu được, thế giới này vẫn là tàn nhẫn hơn so với ngươi tưởng tượng nhiều, hiện thực này vẫn cứ làm cho ngươi cảm thấy hết sức hoang đường. TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT