Rốt cuộc thì Khương Y đối với hắn, trước giờ đại khái chẳng có chờ mong gì.
Nữ nhân Khương Y kia, ở trong ấn tượng của hắn, nếu phải dùng một từ để hình dung, đại khái chính là tàn nhẫn. Nàng đối với người khác ác, đối với bản thân lại càng ác hơn.
Năm đó lúc hắn nhìn thấy Khương Y, hắn vẫn chưa về Tề Quốc mà còn ở tại Bắc Yến, Triệu Bồng ngay khi yến tiệc bắt đầu đã cảm thấy không thoải mái, dọc theo đường đi luôn hôn mê, hắn sợ bệnh tình của Triệu Bồng thêm nặng, trì hoãn lộ trình, một đường đi đi dừng dừng.
Ngày đó lúc hắn vừa lau khô thân thể cho Triệu Bồng rồi mang nước ra bên ngoài, vừa mới đến sân liền thấy một nữ nhân đứng dưới ánh trăng, nàng ta khoác áo choàng đen, cả người nấp trong bóng tối, chẳng thể thấy rõ bộ dáng.
Hắn nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu: “Các hạ là ai?”
“Nơi sương hoa nở rộ chính là nguyên quán của ta.”
Sương hoa chỉ có ở chốn Quỳnh Châu đầy hoa độc, lúc còn chưa nở hoa thì có một nụ hoa màu xanh lục, tựa như lá non, giấu mình e ấp bên trong tàng lá xanh. Chờ đến khi nở rộ, đóa hoa vừa to bằng bàn tay với sắc đỏ tực yêu diễm khí phách, thật sự có thể so với mẫu đơn.
Nhưng bởi vì sương hoa chỉ có ở Quỳnh Châu, hoa kỳ vô cùng ngắn, chỉ cần rời khỏi thổ nhưỡng nơi đó thì không cách nào sống được, cho nên dù là người Bắc Yến thì cũng ít biết được sương hoa có bộ dáng thế nào, mà Tần Thư Hoài cũng từng đến Quỳnh Châu rồi, thế nên hắn mới biết bộ dáng thật sự của sương hoa trông như thế nào.
Người này nhắc đến sương hoa, Tần Thư Hoài lập tức phản ứng lại: “Khương gia?”
“Tại hạ Khương Y.” Đối phương lãnh đạm mở miệng: “Trưởng nữ Khương gia.”
Nói xong nàng ta tháo mũ xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.
Tần Thư Hoài có chút không nhớ rõ bộ dáng của Khương Y như thế nào, hắn chỉ nhớ đôi mắt kia, tối tăm lạnh nhạt, cất giấu một chút bạo ngược bên trong.
“Ta tới là muốn bàn một chút sinh ý với điện hạ.”
Khương Y tới, Tần Thư Hoài đã đoán được nàng ta muốn nói cái gì. Hắn nhíu nhíu mày, lập tức cự tuyệt, nói: “Khương cô nương không cần nói nữa, ta về Bắc Yến nhưng không có tâm xưng đế, chỉ là muốn trở về cố hương, cầu một nơi an ổn.”
Nghĩ đến đánh giá của Khương Y, Tần Thư Hoài cảm thấy đại khái đây là câu duy nhất mà Khương Y nói lời thật lòng.
Hắn và Triệu Bồng ở Bắc Yến bị Hoàng Hậu áp chế, hắn ở Bắc Yến chẳng có được tự do, cư nhiên lại ảo tưởng quay về Tề Quốc, là có thể có được tự do?
Hắn cứ cho rằng bản thân không tranh không đoạt, cho rằng mình nhượng bộ thối lui, là có thể được an ổn sao?
Quả thật là ngây thơ.
Từ ban đầu Khương y đã cầm lấy lợi thế của hôn sự của bản thân, thậm chí trong ngày thành hôn của bọn họ, hắn không bái đường, trực tiếp đưa nàng ta đến hậu viện, nàng ta cũng chẳng có dị nghị.
Một người như vậy, nếu như đúng là có kỳ vọng với hắn, thật sự là quá vớ vẩn.
Nhưng mà Vệ Dương thì không giống.
Tần Thư Hoài đạm mạt nói: “Vệ tướng quân sợ là không có làm công chúa thất vọng.”
“Cũng không phải.” Tần Bồng cười cười, biết hắn hiểu lầm, nhưng cũng không ngại nàng tiếp tục nói tiếp, lấy hình tượng si tình với trượng phu của Tần Bồng, chậm rãi nói: “Hắn chết trên chiến trường, đây chính là đã cô phụ kỳ vọng của ta.” Tần Thư Hoài không nói gì, một lúc sau hắn khẽ gật gật đầu, khen ngợi nói: “Khó được tình thâm chỉ tiếc duyên mỏng.”
Tần Bồng chẳng đáp lời, đưa Tần Thư Hoài vào cửa phòng, sau đó xoay người đi nhìn Tần Minh.
Sau khi Tần Thư Hoài đi vào Càn Xuân Điện, thị vệ Liễu Thư Ngạn ngụy trang đi ra hậu đường, Tần Thư Hoài từ trên xe lăn đứng dậy, nhanh chóng đổi quần áo và mặt nạ cùng đối phương, sau đó Tần Thư Hoài vội chạy đến thư phòng của Tần Minh.
Lúc hắn đến, Tần Bồng vừa mới thay thường phục, thấy “Liễu Ngạn Thư”, Tần Bồng gật gật đầu cùng hắn, trêu ghẹo nói: “Liễu thái phó vẫn còn đau đầu sao?”
“Tạm được.” Tần Thư Hoài cười cười, lại nói: “Tửu lượng của công chúa thật sự rất tốt.”
Tần Bồng vẫy vẫy tay: “Đều là luyện mà ra.”
Tần Thư Hoài cười mà không nói.
Luyện ra, một công chúa như Tần Bồng thì luyện thế nào?
Nàng cũng chẳng phải Triệu Bình, phòng ngừa chu đáo, chuyên môn tìm hắn luyện tửu lượng.
Khả năng duy nhất chính là Khương Y luyện ra từ quân doanh.
Tần Thư Hoài không nói chuyện, hai người từng người ngồi vào vị trí của mình, Tần Thư Hoài dạy học cho Tần Minh, Tần Bồng thì cúi đầu làm chính sự.
Cứ như thế trải qua mấy ngày bình yên, bởi vì lần trước Liễu Thư Ngạn từng thử Tần Bồng, Tần Bồng đối với điểm “ý tứ” này của Liễu Thư Ngạn cũng sợ đến mức phá lệ cẩn thận, tính toán quan sát một chút.
Quan sát thế nào?
Tùy duyên vậy.
Mà Tần Thư Hoài vốn chẳng phải là người đặc biệt chủ động, vì thế hai người cũng chỉ gặp mặt khi Tần Minh lên lớp, tan học xong liền ăn cơm cùng Tần Bồng, không xa cũng chẳng gần, qua lại cũng giống như vậy.
Khoảng cách như vậy khiến Tần Bồng cảm thấy thật thoải mái, đặc biệt là khi nhìn sổ con, ngẫu nhiên vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy “Liễu Thư Ngạn” đang tự thân giảng bài cho Tần Minh, khi đó đương lục ánh sáng vô cùng ấm áp, mặt mày của “Liễu Thư Ngạn” tuấn nhã ôn hòa, Tần Bồng bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, nhân sinh như vậy hình như rất tốt.
Người nam nhân giúp nàng có cảm giác yên ổn, cho nàng bình tĩnh. Vì thế mỗi ngày sau khi hạ triều, một canh giờ mà Tần Minh lên khóa kia, liền thành thời gian nghỉ ngơi của Tần Bồng.
Mà Tần Thư Hoài cũng có chút ngạc nhiên, hắn phát hiện ra lúc mình giảng bài cho Tần Minh, Tần Bồng ở bên cạnh, bản thân hắn sẽ cảm thấy thật yên bình.
Triệu Bồng mất sáu năm, sáu năm nay hắn chỉ có hai trạng thái, hoặc là ngươi lừa ta gạt, không có thời gian nhớ đến Triệu Bồng hoặc là nghĩ đến nàng.
Mà lúc ở bên cạnh Tần Bồng, hắn rốt cuộc cũng có loại cảm xúc thứ ba.
Hắn phát hiện bản thân mình tựa hư vô lâm vào cảm giác tuyệt vọng vô cùng tận kia nữa, không nhớ đến Triệu Bồng, hắn chỉ biết cảm thấy thật bình tĩnh, thật tốt đẹp.
Cái này làm cho hắn có chút tham luyến bên cạnh Tần Bồng, như lại cảm thấy cảm xúc như vậy có chút nguy hiểm, vì thế vẫn cố gắng dạy học thật quy củ.
Qua chút thời gian, liền đến mùng ba tháng ba, dựa theo phong tục của Tề Quốc, ngày này là ngày du thành xem hoa, ngày ấy Tân Minh trước tiên đọc sách nửa canh giờ, hắn khom lưng đi đến trước mặt Tần Bồng, nhỏ giọng nói: “Tỉ, đệ muốn xin một việc.”
Tần Bồng buông bút xuống, có chút buồn cười, nhìn Tần Minh giống như con mèo nhỏ nói: “Làm sao vậy?”
Tần Minh nhấp nhấp miệng, sau đó nói: “Đệ muốn đi chơi.”
Tần Bồng ngẩn người, lại nghe Tần Minh nói: “Không phải ở trong cung, đệ muốn xuất cung.”
Tần Bồng nhất thời không dám đáp lại, dù sao hắn cũng là hoàng đế, chuyện xuất cung có chút…
Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Tần Minh, Tần Bồng nhất thời không biết nên làm thế nào. Nàng khi còn niên thiếu cũng là một đứa nhỏ ngang bước, Bắc Yến không giống Tề Quốc, công chúa hoàng tử lễ giáo vô cùng nghiêm ngặt, đều phải ở trong cung, phàm là hoàng tử của Bắc Yến vừa đủ mười hai tuổi là có thể rời cung lập phủ, mà công chúa cũng có thể mượn danh đi thăm ca ca đệ đệ mà xuất cung.
Năm đó nàng thường xuyên ngụy trang thành Tần Thư Hoài hay là thị nữ của Triệu Ngọc để chuồn ra ngoài, biết rõ tiểu hài tử này cũng có khát vọng hướng tới tự do, nhìn thấy ánh mắt của Tần Minh, Tần Bồng chẳng thể nào nói lời cự tuyệt, Tần Thư Hoài đang dọn sách ở bên cạnh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn biểu tình của Tần Bồng, nói thẳng: “Đi thì đi thôi, không sao.”
Tần Bồng phục hồi tinh thần lại nhớ tới Liễu Thư Ngạn là tướng lĩnh Nam Thành, thân thủ tự nhiên là không tồi, nàng mím môi nói: “Vậy thì làm phiền Liễu thái phó đi cùng vậy.”
Tần Thư Hoài gật gật đầu, sau khi ba người đổi trang phục, liền tránh thị vệ mang theo Tần Minh xuất cung.
Tần Minh vốn dĩ không thể tùy tiện xuất cung, hắn muốn xuất cung phải hỏi ý kiến của Tần Thư Hoài, Tần Bồng, Lý Thục và Trương anh, bốn người này đều phải đồng ý, nhưng nếu Tần Bồng giấu Tần Minh trong xe ngựa của mình, “Liễu Thư Ngạn” lại ngồi đánh xe bên ngoài, thị vệ cũng chẳng dám cản.
Chờ sau khi xuất cung rồi, Tần Thư Hoài đánh xe đến chợ, nghe thấy Tần Bồng và Tần Minh nói chuyện ở bên trong.
Tân Mình hỏi rất nhiều vấn đề, mang theo chút ngu đầu, Tần Bồng vẫn kiên nhẫn giải thích, có đôi khi nàng giải thích lung tung rối loạn lên, giống như là hài tử chưa lớn vậy.
Tần Thư Hoài ở bên ngoài nghe thấy, trên miệng không tự giác mang theo ý cười, nhớ tới thời niên thiếu hắn và Triệu Bồng mang Triệu Ngọc xuất cung, khi đó Triệu Ngọc cũng giống như vậy, hỏi tới hỏi lui.
Triệu Bồng lớn hơn Triệu Ngọc hai tuổi, tính tình cũng hoang dại hơn nhiều, Bắc Yến quản nam tử vô cùng tùy ý, Tần Thư Hoài vừa mười hai, Hoàng đế Bắc Yến vì muốn hòa hoãn cùng Tề Quốc mà chừa mặt mũi đặc biệt phê chuẩn cho hắn một toàn phủ đệ bên ngoài cung, vì thế Triệu Bồng thường xuyên ngụy trang thành hắn trốn ra khỏi cung chơi.
Khi đó vấn đề mà Triệu Ngọc hỏi Triệu Bồng có thể trả lời rất nhiều, tỷ như người làm ảo thuật có giống những người khác hay không? Mạng của bọn họ thế nào? Thân thể thế nào? Vì sao muốn chỉ có cửa hàng phía đông kia độc địa buôn bán, những người khác không thể bán sao? Vì cái gì đồ vật đến từ những quốc gia khác lại có vẻ đắt hơn một ít…
Hiện giờ nghĩ lại, Triệu Ngọc là người trời sinh có tính hoàng đế, mấy vấn đề này có khi Triệu Bồng chẳng thể trả lời, vì thế liền nói lung ta lung tung cho Triệu Ngọc nghe.
Triệu Ngọc tuy rằng thông tuệ, nhưng trước giờ Triệu Bồng nói gì hắn nghe nấy, Triệu Bồng nói vậy thì hắn liền tin là vậy.
Khi đó hắn còn trẻ, luôn ra vẻ cao lãnh, luôn không nói lời nào, hiện giờ nghĩ lại bỗng cảm thấy bản thân không phải, vì thế lúc này khi nghe thấy tiếng Tần Bồng và Tần Minh nói chuyện, hắn đánh xe ngựa, lâu lâu sẽ chen vào một câu, trả lời vấn đề của Tần Minh.
Tần Bồng ngồi trong xe ngựa, mành xe ngẫu nhiên bị gió thổi nhấc lên, lộ ra khuôn mặt ấm áp của người nọ, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ấm áp, nàng đột nhiên cảm thấy nếu cùng người này trải qua cả đời, có là sẽ là một chuyện khiến người ta vui mừng.
Ba người cùng nhau đến chợ, Tần Thư Hoài giới thiệu cho bọn họ vài thứ, ba người cứ vừa ăn vừa đi dạo, Tân Minh chưa từng thấy qua quán ven đường như vậy, thấy người ta nấu thức ăn liền bị mùi hương câu dẫn đến mức dừng chân trước quán chẳng chịu bước đi. Tần Bồng không dám để cho Tần Minh ăn mấy món ăn ven đường này, khuyên hắn nói: “Ăn mấy thứ này không tốt đâu, chúng ta đi thôi.”
Tần Minh cũng không muốn cãi lại Tần Bồng, liền ngẩng đầu chăm chăm nhìn Tần Bồng, giống như là động vật nhỏ, nhìn vô cùng đáng thương.
Tần Minh gật gật đầu, Tần Thư Hoài tiếp tục nói: “Ăn sẽ đau bụng, ngài đau bụng rồi mẫu thân ngài sẽ mắng tỷ tỷ, ngài chịu trách nhiệm sao?”
Tần Minh do dự một lát, rốt cuộc nói: “Ta không ăn nữa.”
Nói xong Tần Minh liền lôi kéo tay của Tần Bồng, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ chờ ta lớn lên, ta cao giống như tỷ tỷ, có thể bảo hộ tỷ tỷ rồi, ta sẽ đến ăn cái này.”
Tần Không nhịn không được bật cười, nàng sờ sờ đầu Tần Bồng, ôn hòa nói: “Được.”
Hai người lại mua vài thứ trên đường, Tần Bồng và Tần Thư Hoài liền đưa Tần Minh hồi cung.
Sau khi trở về, Tần Thư Hoài đưa Tần Bồng hồi cung, dọc đường đi Tần Bồng đều suy nghĩ vài chuyện, Tần Thư Hoài có chút tò mò, hàm chứa ý cười nói: “Công chúa suy nghĩ gì thế?”
Tần Thư Hoài vô cùng kinh ngạc nói: “Công chúa nhớ hắn làm gì?”
“Liễu thái phó, ngài cảm thấy hắn và ta sẽ lưu lại bên cạnh bệ hạ đến khi nào?
Tần Thư Hoài nghe thấy lời này, sắc mặt vô cùng bình tĩnh: “Công chúa lo lắng nhiều, Nhiếp Chính Vương chẳng phải là kẻ coi trọng quyền thế.”
“Liễu thái phó.” Biểu tình của Tần Bồng lộ ra vẻ trào phúng: “Đây là do ngươi chẳng hiểu biết hắn.”
Một kẻ vì đi lên trên mà chẳng tiếc giết ba thê tử của mình, nói tâm vô quyền thế, thật sự là câu chuyện cười.
“Ngài tựa hồ rất hiểu hắn.”
Tần Thư Hoài bất động thanh sắc thử nàng, Tần Bồng cười cười, nhưng không đáp lời, nhưng mà lại mang biểu tình châm chọc, rõ ràng là đang biểu thị trả lời vấn đề của Tần Thư Hoài.
Tần Thư Hoài cũng không ngoài ý muốn, nếu nàng là Khương Y, tất nhiên sẽ hiểu hắn.
“Liễu thái phó có biết, năm đó khi Tần Thư Hoài ở Bắc Yến, làm thế nào nghênh thú được Ngọc Dương công chúa không?”
Tần Thư Hoài giật giật mí mắt, châm chước nói: “Nghe nói là hắn cùng Ngọc Dương công chúa ái mộ lẫn nhau…”
“Khi đó Ngọc Dương công chúa vốn phải gả cho Phong Tranh, lại bị người thiết kế hãm hại, lúc ấy Tần Thư Hoài đuổi tới, phá hỏng trong sạch của Ngọc Dương công chúa, rơi vào đường cùng, ngài ấy chỉ có thể gả cho hắn.”
Lúc nói lên lời này, vẻ mặt của Tần Bồng vô cùng trào phúng: “Ngài cảm thấy, khi đó Tần Hoài Thư có phải cố tình xuất hiện hay không?”
Nghe thấy lời này, trong lòng Tần Hoài Thư có chút tức giận.
Có người có thể tra ra chuyện năm đó, Tần Hoài Thư cũng chẳng thấy kỳ quái, rốt cuộc thì giấy chẳng thể gói được lửa. Nhưng bị người khác nghị luận phần tình cảm này, hắn lại chẳng thể nào chịu được.
Nhưng hắn không biểu lộ ra, chỉ nói: “Chuyện linh tinh lặt vặt, chưa chắc đã là thật.” Tần Bồng biết ý tứ của Liễu Ngạn Thư, hắn không muốn nói tiếp lời này, nàng cũng cảm thấy, hiện tại nàng lấy thân phận Tần Bồng nghị luận chuyện năm đó, một nữ nhân nghị luận chuyện trong sạch của một nữ nhân khác vào nhiều năm trước, thật sự có chút khó coi. Vì thế nàng cười cười, ôn hòa nói: “Thuận miệng nói một chút thôi. Ý của ta là, Tần Thư Hoài có thể dùng thân thể như thế bò lên trên vị trí này, nói không tham quyền tiếc vị là không có khả năng.”
“Nếu hắn có lý do khó nói thì sao?”
“Vậy sao.” Tần Bồng nói lấy lệ: “Chắc là do ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Khi nói chuyện, hai người đã về đến Vệ phủ, Tần Bồng nhảy xuống xe ngựa.
Nhìn bóng dáng Tần Bồng lắc hông rời đi, Tần Thư Hoài dựa vào trên xe ngựa, nghĩ lại năm ấy hắn và Triệu Bồng thành hôn.
Triệu Bồng cũng từng hỏi qua vấn đề.
“Thư Hoài, ngươi đang nghĩ gì thế?”
Hắn không nói gì, Triệu Bồng thần sắc vô cùng ôn nhu: “Thư Hoài, thật may mắn hôm đó chàng đuổi đến.”
Khi đó hắn rằng nàng hoài nghi hắn, hắn muốn giải thích, kết quả nàng lại ôm lấy hắn, bình tĩnh nói: “Không cần phải nói nhiều, ta tin chàng.”
Nàng tin hắn.
Hắn vô số lần tin tưởng như vậy, hắn vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân rằng Triệu Bồng tin tưởng hắn, hắn là nơi duy nhất Triệu Bồng có thể dựa vào. Chính là vào đêm này, hắn lại bắt đầu hoài nghi.
Nếu Triệu Bồng thật sự tin tưởng hắn, vì cái gì hắn khóc lóc cầu xin nàng chờ hắn một chút, hắn sẽ tìm được cách cứu nàng, trong mắt nàng chỉ có tuyệt vọng.
Nàng thật sự tin hắn sao?
Là tin tưởng thật sự xuất phát từ nội tâm, hay là vì nàng biết bản thân chẳng có cách nào thay đổi ý tưởng, thế nên mới ra vẻ rộng lượng, để hắn cho rằng nàng tin hắn?
Tần Thư Hoài không dám tiếp tục tự hỏi, hắn đột nhiên sợ hãi, đặc biệt sợ chạm đến phần tình cảm tốt đẹp chân thật nhất của hắn.
Mà Tần Bông sau khi trở về phòng liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, làm xong chính sự rồi nàng liền đi tắm, sau đó nằm lên giường nghỉ tạm.
Ở trên giường nằm đến khoảng nửa đêm, thanh âm của Bạch Chỉ đột ngột truyền đến, nàng ấy đứng lên đi ra cửa, cung kính nói: “Công chúa, Thái Hậu nương nương nói ngài nhanh chóng tiến cung.”
Tần Bồng ở trong đêm tối trợn mắt, nhanh chóng thắp đèn, mang người đi vào trong cung.
Tới trong cung rồi, Tần Bồng bị dẫn đến tẩm cung của Tần Minh, lúc đi vào ngự y đang quỳ đầy trên đất, mà Lý Thục đang quỳ gối bên giường khóc sướt mướt, liều mạng gọi: “Con của ta a…”
Tần Bồng vừa thấy vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức nói: “Sau lại như vậy?”
“Hồi bẩm công chúa.” Thái y lệnh Trương Khiêm trấn định quay đầu nói: “Bệ hạ chắc là ăn gì đó hỏng bụng, hơn nữa lại chịu lạnh có chút phát sốt.”
Nghe thấy lời này, Tần Bồng hít một hơi, gật gật đầu, nói: “Không có gì đáng ngại thì tốt.”
“Đây là không có gì đáng ngại?”
Lý Thục đột nhiên đứng lên, toàn mặt bà ta đều là nước mắt, Trương Khiêm thấy tư thế này, lập tức nói với Tần Bồng: “Bệ hạ cũng chẳng có gì đáng lo ngại, thần đến cung điện khác khai dược trước, tránh quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi, điện hạ nghĩ thế nào?”
“Có thể.”
Tần Bồng gật gật đầu, lúc này Lý Thục mới gầm lên một tiếng: “Không được đi, ai cũng không được đi!”
“Mẫu hậu!” Tần Bồng nhíu mày: “Ngài làm gì vậy?”
“Minh nhi nó phát sốt nha! Nó đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, mấy tên thái y đó làm việc thế nào? Minh nhi không tốt lên thì cái ngươi ai cũng không được đi! Các ngươi không phải có kim châm gì đó hay sao? Nhanh châm cho Minh nhi!”
Lý Thục lại khóc nháo, thái y có mặt đều vô cùng bình tĩnh, đứng ở một bên, chỉ chờ Tần Bồng nói mà thôi, Tần Bồng cũng có chút bực bội, nhưng mà ở đây nhiều người, Lý Thục dù sao cũng là Thái Hậu, dù thế nào thì nàng cũng phải cho Lý Thục chút mặt mũi.
Nàng hít vào một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Mẫu hậu người bình tĩnh chút đi, hài tử sốt cao là chuyện thường, ngài không cần…”
Nói còn chưa dứt lời, “bang” một tiếng, Lý Thục tát lên mặt Tần Bồng một cái.
Tần Bồng hoàn toàn không kịp phản ứng, động tác của Lý Thục rất nhanh, tất cả mọi người chẳng ai ngờ đến, Thái Hậu một nước vậy mà làm trò hề trước mặt mọi người, ra tay đánh trưởng công chúa!
Này không chỉ đơn giản là một cái tát, mà là hoàn toàn hạ thể diện của trấn quốc công chúa.
Sắc mặt Tần Bồng lạnh xuống, nàng chầm chậm quay đầu lại, mà sau khi Lý Thục đánh nàng xong hệt như uống máu gà, khóc lóc mắng: “Cái gì không có chuyện gì?! Đệ đệ ngươi nó sốt cao như vậy, ngươi mù sao? Ta đã hỏi rồi, là ngươi dẫn nó ra khỏi cung, là ngươi làm hại nó! Ngươi là đồ sao chổi, ngươi muốn hại chết nó sao!? Ngươi rốt cuộc là có tâm gì…”
Lý Thục vừa khóc vừa chạy đến lôi kéo quần áo của Tần Bồng, sắc mặt của Tần Bồng càng thêm lạnh, nàng cao hơn Lý Thục một chút, cúi đầu nhìn thấy nữ nhân đang không ngừng khóc nháo kia, trong lòng nàng khó mà miêu tả hình dung.
Mẫu thân nàng cũng từng khóc nháo với nàng như vậy, để cho nàng giúp mẫu thân ngẫu nhiên gặp phụ hoàng, sau đó lại dùng thơ thu hút yêu thích của phụ hoàng, sau khi được đón ra khỏi cung, mẫu thân nàng càng thêm mẫn cảm, bà ấy luôn nói với nàng, kỳ vọng duy nhất của mẫu tử họ chính là Triệu Ngọc.
Năm ấy Triệu Ngọc vì chờ nàng hồi cung, ở trên nền tuyết chờ nàng, cuối cùng nhiễm phong hàn sốt cao, mẫu thân nàng cũng như thế, vừa khóc vừa nháo, bắt nàng quỳ gối trên tuyết, Triệu Ngọc không tỉnh lại nàng không thể đứng lên.
Nàng lẳng lặng nhìn nữ nhân trước mặt, tựa như nhìn thấy mẫu thân mình năm đó, người bên cạnh đều sớm quỳ xuống rồi, nhìn mẹ con hai người khóc nháo, đều run bần bật.
Lý Thục mắng Tần Bồng: “Ngươi là thứ tai họa, ngươi có tàn tâm làm hại Minh nhi, ngươi hiện tại là trấn quốc trưởng công chúa, lại coi trọng một nam nhân bên ngoài, tìm chỗ dựa, liền tính toán hợp mưu muốn hại chết Minh nhi của ta! Ngươi là đồ lẳng…”
Khi nói chuyện Lý Thục vung tay lên, muốn đánh nàng, thế nhưng Tần Bồng đã bắt lấy tay của bà ta, gầm ra tiếng: “Nháo đủ chưa?”
Lý Thục bị Tần Bồng quát đến mức kinh sợ, một lát sau, bà ta phản ứng lại, khóc lóc lại: “Ngươi muốn thế nào? Ta là mẫu hậu của ngươi, là Thái Hậu, đánh ngươi không được à?”
Tần Bồng siết chặt tay của bà ta, nói với những người khác: “Lui ra ngoài.”
“Ai cũng không được đi!”
Lý Thục thấy ánh mắt của Tần Bồng không tốt, có chút sợ hãi.
Tần Bồng cười cười, trong mắt lại như băng tuyết đan xen, nàng quay đầu lại nhìn Trương Phong, ôn hòa nói: “Cảm xúc của mẫu hậu hiện giờ không ổn, bổn cung muốn ở lại trấn an mẫu hậu, làm phiền chư vị thái y rời đi trước.”
Trương Phong là kẻ biết tình thế, vốn dĩ đã cảm thấy Lý Thục nhốn nháo điên cuồng, Tần Bồng đã mở miệng, lập tức nói: “Thần xin cáo lui.”
Nói xong, cũng chẳng màng Lý Thục đang chửi bậy phía sau mà mang theo các thái y rời đi.
Chờ thái y đi hết rồi, Tần Bồng quay đầu nhìn lướt qua thị vệ và cung nữ bên cạnh, hiện giờ ngoại trừ người bên cạnh Lý Thục thì mấy nha hoàn khác đều là người của nàng, ánh mắt của Tần Bồng vừa lướt qua, trong nháy mắt người trong đại điện đều lui ra, chỉ còn có bốn nha hoàn bên cạnh Lý Thục chết sống chẳng chịu đi.
Tần Bồng nhéo tay Lý Thục, Lý Thục dù đánh dù đá nhưng không thể nào tránh thoát được, Tần Bồng cười nhìn mấy nha hoàn kia, cong cong khóe miệng, tươi cười lại mang theo huyết khí: “Bốn vị ma ma đều là lão nhân trong cung, xác thật đều không đi đúng không?”
Bốn nha hoàn này cùng phe với Lý Thục, vừa rồi nhìn thấy Lý Thục động tay đánh Tần Bồng nên lá gan liền lớn hơn một chút, trong đó có một ma ma lớn tưởi tiến lên khuyên nhủ: “Thái Hậu dẫu sau cũng là mẫu thân của công chúa, luận cấp bậc luận bối phận, Thái Hậu chưa bảo bọn nô tì lui, bọn nô tì nào dám đi. Thái Hậu sinh dưỡng công chúa, gân cốt huyết mạch của công chúa đều thuộc về Thái Hậu, ngài ấy chỉ đánh mắng vài câu công chúa đã tức giận như vậy, nếu để người khác biết được, chỉ sợ sẽ cảm thấy công chúa là người không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ.”
“Lễ nghĩa liêm sĩ?” Nụ cười của Tần Bồng càng đậm: “Ngươi nói cũng đúng ta làm sao lại không biết lễ nghĩa liêm sỉ được?”
“Công chúa thân là nữ nhi, suốt ngày cùng đám nam nhân ở trong triều đình có phần không ổn, lại còn cùng Liễu thái phó và Nhiếp Chính Vương thân cận quá mức, sợ là không hợp lý.”
“Là người hiểu quy củ.”
Tần Bồng gật gật đầu, lại nhìn về phái Đổng Vưu đứng đó không nói lời nào, Đổng Vưu là thái giám mà trước kia Tần Minh đưa đến Chùa Hộ Quốc, Tần Bồng nhìn hắn, cười nói: “Đổng công công, vị ma ma này tên là gì?”
Tần Bồng hỏi lời này, cũng có nghĩa là đang xem thái độ của Đổng Vưu, Đổng Vưu là người khôn khéo, lập tức nói: “Vị ma ma này họ Ngô, là lão nhân trong cung, trước đó vài ngày có làm hỏng vòng ngọc của Thái Hậu nương nương thế nhưng không báo, là dạng nô tài điêu ngoa!”
Lời này của Đổng Vưu vừa nói xong, Ngô ma ma lập tức thay đổi sắc mặt nhào về phái Đổng Vưu, cả giận nói: “Đổng lão tặc, ngươi đừng có nói bậy bạ!”
“Bạch Chỉ.”
Tần Bồng ra hiệu, Bạch Chỉ lập tức bước lên, bắt lấy Ngô ma ma, sau đó mang theo thị vệ bắt bốn cung nữ này lại, đồng thời bắt bọn họ quỳ xuống đất.
“Tần Bồng!”
Lý Thục thấy thủ hạ của mình đều bị bắt lại, trong lòng bà ta có chút kinh sợ, âm thanh bén nhọn: “Ngươi có ý gì hả?”
“Đương nhiên là giúp mẫu thân xử trí mấy tên nô tài không trung thực.”
Tần Bồng bắt lấy Lý Thục, kéo đến bên tòa cao, Lý Thục liều mạng giãy dụa, thế nhưng sức lực của Tần Bồng vô cùng lớn, Lý Thục dùng móng tay cào tay nàng, thế nhưng Tần Bồng vẫn mang theo ý cười trên mặt, mãi cho đến khi Lý Thục cắn lên tay Tần Bồng một cái, lại còn dùng chân đá, Tần Bồng rốt cuộc không có kiên nhẫn nữa, trực tiếp tát một cái lên mặt Lý Thục, khiến bà ta té ngã trên ghế đôn bên cạnh.
Tần Bồng rút khăn tay từ trong lồng ngực ra, ấn lên trên miệng vết thương, giọng lạnh như băng: “Tỉnh chưa?”
“Tần Bồng, ta là nương của ngươi!”
Lý Thục chợt nâng cao giọng, ngẩng đầu lên, khóc lóc: “Ngươi sao có thể đối với ta như vậy?”
Tần Bồng bất chợt nâng cao giọng: “Bởi vì ta là nữ nhi của người nên người chẳng cần phân rõ trắng đen phải trái, thích đánh là đánh thích mắng là mắng, muốn sao làm vậy à?”
“Bời vì Tần Mình có thể làm hoàng đế mà ta chỉ là công chúa nên người mới chẳng cần kiêng nể gì đúng không?!”
“Người tự để tay lên ngực tự hỏi xem.” Tần Bồng đột nhiên đến gần bà ta, siết cằm bà ta, lạnh lùng nói: “Ngươi có giống một người mẫu thân không?”
Lý Thục ngơ ngác nhìn Tần Bồng, trong mắt toàn là sợ hãi.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ đến, nữ nhi của mình sẽ có lúc phản loạn như vậy, cư nhiên đối xử với bà ta như vậy?
Đón nhận ánh mắt của Lý Thục, Tần Bồng đột nhiên cảm thấy có chút bi thương.
Những lời này nàng đâu phải nói cho Lý Thục nghe?
Nàng đang không nhịn được mà công khai trào phúng thôi.
Những lời này, nàng đã cất chứa nhiều năm rồi, nàng không thể nói cho mẫu thân nghe, chỉ có thể chờ đến khi Lý Thục làm ra một hành động tương tự, rồi dùng thân phận của Tần Bồng mà nói ra.
Nàng nhắm mắt lại, lại không nói gì, qua hồi lâu nàng mới mở mắt, buông tay nắm nắm cằm của Lý Thục ra, đi đến nâng Lý Thục dậy, ôn hòa nói: “Mẫu thân đứng lên đi, ngài yên tâm, những nô tài trên dưới châm ngòi thổi gió quan hệ mẫu tử của chúng ta, bổn cung nhất định sẽ thay mẫu thân xử trí thật tốt.”
“Như vậy mới có thể biểu hiện hiếu tâm của bổn cung, mẫu thân nói phải không?”
Lý Thục hoàn toàn bị Tần Bồng uy hiếp, bị Tần Bồng nâng dậy trong ngơ ngác, nghe Tần Bồng nói, bà ta quay đầu, thấy ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười diễm lệ của nàng, bà ta nhịn không được mà run run.
Tần Bồng nhìn bà ta ngồi xuống, lại cùng bà ta ngồi trên ghế đôn, nhìn chằm chằm mặt Lý Thục, đột nhiên nâng cao giọng: “Đem mấy tên nô tài trên lừa dưới gạt này, toàn bộ trượng tễ!” TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT