Hắn giết người nhà của Khương Y, theo lý mà nói Khương Y hẳn là vô cùng hận hắn, làm sao có thể bình đạm như vậy. Những năm gần đây người đến giết hắn rất nhiều, nhiều điều không thể tra rõ ngọn nguồn, Tần Thư Hoài vốn tưởng là người của Triệu Ngọc phái đến, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ là… Tần Bồng?

Triệu Bồng chết trong lòng ngực hắn, độc dược là chính tay hắn đút, vô luận là bất cứ nguyên nhân gì, đối với Triệu Ngọc và Bạch Chỉ mà nói, đây chính là sự thật.

Hắn cũng từng giải thích với Triệu Ngọc, nhưng hắn quá hiểu Triệu Ngọc này, cảm tình mà Triệu Ngọc dành cho Triệu Bồng thật sự chẳng thể nào chấp nhận được bất cứ kẻ nào tổn thương Triệu Bồng, vô luận là vì nguyên do gì, với Triệu Ngọc mà nói, hung thủ thì nên giết, hắn cũng nên giết…

Bây giờ Triệu Ngọc đã là đế vương, Triệu Ngọc phái người đến ám sát hắn là chuyện hết sức bình thường.

Bình thường hắn đều không quá so đo, nhưng hiện tại hắn cảm thấy mình hẳn là nên cẩn thận điều tra lại một chút, rốt cuộc là ai phái người đến.

Nếu mười năm nay Tần Bồng vẫn luôn có ý đồ ám sát hắn, như vậy Tần Bồng là Khương Y là chuyện không thể nào nghi ngờ nữa, nói cách khác sau khi Khương Y chết rồi mới bám lên người Tần Bồng, sau đó Tần Bồng dùng thân phận của Khương Y sống cho đến bây giờ.

Nếu không có người giết hắn, có lẽ là Tần Bồng Năm đó đến Khương Y, sau khi Khương Y chết rồi Tần Bồng mới quay về chân thân.

Tần Thư Hoài suy tư một lúc đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Từ khi nào mà hắn bắt đầu tin tưởng những thứ này?

Hắn cảm thấy hình như mình trúng tà rồi.

Thế nhưng giờ phút này, hắn lại không bằng lòng bỏ qua chuyện này. Phảng phất tự như có một cọng rơm, làm hắn cảm thấy Triệu Bồng hẳn là có thể sống lại.

Có lẽ nào?

Lúc này đây hắn sẽ không để mọi người phát hiện hắn thất thố, hắn sẽ thật cẩn thân đi tra chuyện này, hắn nhất định phải biết được, Khương Y rốt cuộc là sống lại như thế nào.

Trong mắt Tần Thư Hoài một mảng lãnh lẽo, đứng dậy.

Ngày thứ hai lâm triều, Trương Anh và Tần Thư Hoài đều cãi nhau về vị trí thứ sử Dương Châu.

Vị trí này đã ủy nhiệm rất lâu rồi, Trương Anh tiến cứ một người, Thần Thư Hoài liền nói người kia có vết nhơ, không thể dùng!

Tần Thư Hoài tiến cử một người, Trương Anh tìm người của Tần Thư Hoài gây phiền toái, cũng không thể dùng!

Ngươi ta ta ngươi tranh qua đấu lại hơn nửa tháng, vị trí thứ sử Dương Châu vẫn cứ bỏ không như thế, hôm nay người của Dương Anh vẫn còn nói về chuyện người mà Tần Thu Hoài tiến cứ phẩm hạnh không hợp, khiến cho người của Lại Bộ đứng ngồi không yên, Lại Bộ thượng thư đứng ra, gầm ra tiếng: “Nhốn nha nhốn nháo cãi nhau mãi, các ngươi suốt ngày tranh qua cãi lại, tính toán trong lòng các ngươi tưởng rằng mọi người không biết hay sao? Vị trí thứ sử Dương Châu bỏ không đã ngoài nửa tháng, các ngươi còn không ngừng tìm chuyện, các ngươi nói xem muốn thế nào hả!”

“Chương thượng thư.” Trương Anh không chú ý mở miệng nói: “Ngài đai là có ý tứ gì? Không thích hợp chính là không thích hợp, chẳng lẽ không thích hợp mà vẫn tùy tiện đưa người qua hay sao?”

“Trương đại nhân.” Chương Thành quay đầu lại, trên mặt vô cùng lạnh lẽo: “Con người không phải thánh hiền, ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm, tìm chỗ khoan dung độ lượng mà nói đi.”

“Lời này ngài nói với Nhiếp Chính Vương đi!” Trương Anh hừ lạnh ra tiếng: “Trước kia lão hủ từng tiến cử Lục đại nhân, nhưng chính hắn tìm đủ cách bắt bẻ.”

Chương Thành nhíu mày, xoay người nhìn về phái Tần Thư Hoài, cung kính nói: “Vương gia, vị trí thứ sử rất quan trọng, không thể bỏ trống quá lâu, còn mong Nhiếp Chính Vương cùng các vị đại nhân bàn bạc kỹ hơn.”

Tần Thư Hoài không nói lời nào, hắn uống một ngụm trà, biết đã đến lúc rồi.

Lúc này trên triều đình, không chỉ riêng gì người của hắn mà còn có người bên Trương Anh, chỉ e rằng ai cũng muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện này.

Tần Thư Hoài quay đầu nhìn về phía Tần Bồng, phảng phất tựa như tùy ý hỏi thăm: “Công chúa cảm thấy như thế nào?”

Đối với Trương Anh và Tần Thu Hoài, Tần Bồng hiện tại cũng xem là người thứ ba trên triều đình.

Tuy rằng người thứ ba này có phần yếu thế, mọi việc đều phải nhìn hai vị kia nói chuyện, nhưng hiện tại hai vị kia lại vào thế khó phân, vị này trên danh nghĩa là vị thứ ba phụ tựa hồ chính là người thích hợp nhất.

Tần Bồng cũng biết lửa đốt tới mình rồi, ở phía sau mành thở dài nói: “Bổn cung cảm thấy, Chương thượng thư nói rất có lý, cũng không thể nào bỏ trống vị trí thứ sử mãi, nếu không để cho Dương đại nhân…”

“Không thể!”

Trương Anh tiến lên một bước, đè nặng thanh âm giận dữ: “Công chúa, nếu Dương đại nhân có thể ủy nhiệm vị trí thứ sử, vậy vì sao Lục đại nhân lại không được? Hai vị đại nhân đều là người đạo đức khiếm khuyết, công chúa lại thiên vị Nhiếp Chính Vương, đây là có ý gì?”

“Vậy để cho Lục đại nhân…”

“Không thể.” Tần Thư Hoài đạm nhiên mở miệng, bộ dáng chí công vô tư: “Trương đại nhân nếu cảm thấy cả hai vị đại nhân đạo đức đều khiếm khuyết, không bằng chẳng cần hai vị này nữa, bổn vương tình nguyện để vị trí thừ sử này bỏ trống, cũng không thể nào để hạng người thiếu đạo đức ngồi lên vị trí quan trọng được.”

“Vậy người nói làm sao bây giờ!”

Trương Anh cất cao giọng: “Tần Thư Hoài, chẳng lẽ ngươi muốn cho Dương Châu loạn lạc như vậy!”

“Chuyện này…” Tần Bồng đánh giá hai bên, thật cẩn thận nói: “Thật ra bổn cung cũng có chọn được một người không bằng chư vị nhìn xem có hợp lý hay không?”

Tần Bồng đã mở miệng, hai bên đều an tĩnh lại, Tần Thư Hoài nhíu mày, tựa hồ có chút không vui, Trương Anh thấy thế lập tức nói: “Mời công chúa nói.”

“Thị ngự sử, Trần Tự Hiên.”

Người này là Bạch Chỉ chỉ Tần Bồng, bởi vì lần trước Bạch Chỉ tiến cử Vương Kha cho Tần Thư Hoài khiến cho Tần Bồng đối với người của Bạch Chỉ tiến cứ có chút bóng ma, nàng đã tự mình đi tra xét Trần Tử Hiên.

Trần Tử Hiên này là người kiên định theo phái bảo hoàng bấy lâu, nhiều năm như vậy vẫn trước sau không đứng theo ai, hoàng đế là ai hắn liền theo người đó. Đây là người duy nhất mà hiện tại Tần Bồng có thể dùng, nhưng bất quá cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi, chờ khoa cử năm nay đến, mới là lúc Tần Bông chân chính tuyển dụng nhân tài.

Tần Bồng cân nhắc trong lòng, Trần Tử Hiên lộ ra vẻ nghi hoặc trên mặt.

Hắn ta ở vị trí Thị ngự sử này nhiều năm rồi, bởi vì bản thân không kéo bè kéo cánh, vẫn luôn chẳng có gì làm người chú ý, hôm nay bất chợt bị Tần Bồng lôi ra, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.

Tần Bồng chậm rãi nói: “Trần ngự sử vốn xuất thân từ Dương Châu, năm đó ở Dương Châu nhậm chức có tiếng hiếu liêm, từ chủ bộ Dương Châu ngồi dậy, chắc cũng có phần quen thuộc với quan viên nhậm chức lớn nhỏ ở Dương Châu, làm người trầm ổn đáng tin, phẩm hạnh vô cùng tốt, làm việc trầm ổn đáng tin, liên tục năm năm khảo sát vì dân, chư vị đại nhân nghĩ thế nào?”

Nói tới đây, tất cả mọi người đều trầm mặc, Tần Thư Hoài chậm rãi nói: “Nhưng mà hiện tại Trần đại nhân chỉ mới hai mươi tám tuổi…”

Hai mươi tám tuổi nhậm chức thứ sử, chẳng khác nào đắc đạo thăng thiên cả.

Mà Trần Tử Hiên nghe thấy lời này, bất cứ là Tần Bông khích lệ hay Tần Thư Hoài do dự, trên mặt hắn chỉ có vẻ trầm ổn bất động, phảng phất tựa như chẳng có quan hệ gì với hắn, khiến mọi người không khỏi âm thầm gật đầu.

Chọn người như vậy, xác thực tương đối thích hợp, tuy rằng không có gì quá mức xuất chúng, nhưng bình thường quy củ cũng là một loại ưu tú.

Ít nhất, hắn chẳng theo phe ai cả.

Trong lòng Trương Anh thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng hắn biết vị trí thứ sử Dương Châu này chỉ cần không phải là người của Tần Thư Hoài làm thì hắn cũng chẳng tranh chấp với Tần Thư Hoài làm gì, thấy Tần Thư Hoài vẫn chẳng chịu nhả ra, hắn lập tức nói: “Thần cho rằng Trần đại nhân rất tốt!”

Trương Anh nói xong Chương Thành cũng tiếp lời: “Thần cũng cho rằng như thế, Trần đại nhân tuy rằng trẻ tuổi, nhưng làm người trầm ổn đáng tin cậy, mọi phương diện đều không thể bắt bẻ, lời này có chút lỗ mãng thế nhưng quốc gia không thể lấy chuyện trẻ tuổi mà biệt đãi nhân tài.” Nói xong, Chương Thành nâng mắt nhìn Tần Thư Hoài, tạo áp lực nói: “Nhiếp Chính Vương hiện tại cũng chỉ mới hai mươi sáu mà thôi, nhưng Nhiếp Chính Vương đã có thể Bắc bình ngoại địch, nội quản triều chính, không phải hay sao?”

Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài cũng không có tiếp lời, Trương Anh cực kỳ thoải mái.

Chương Thành cũng là người chẳng theo phe cánh lại vô cùng thẳng tính, ông ta nói Tần Thư Hoài như vậy, trong nháy mắt Trương Anh tựa như tìm được minh hữu của mình.

Tuy rằng hắn biết Chương Thành chỉ là vì muốn nhanh chóng giải quyết chuyện thứ sử Dương Châu, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại bọn họ thống nhất chiến tuyến.

Tần Thư Hoài im lặng, vị trí thứ sử Dương Châu liền rơi lên trên người của Trần Tử Hiên. Sau đó Tần Bồng lại yêu cầu Thuận Thiên Phủ đề cử vài người đáng tin tới đảm nhiệm vị trí phủ doãn Thuận Thiên Phủ, hai bên tranh chấp một vị trí hồi lâu, rốt cuộc trần ai lạc định.

Chờ đến khi hạ triều, Trương Anh đuổi theo Chương Thành, tính toán mời Chương Thành đi uống rượu, Tần Bồng chờ mọi người tan rồi cũng không đi, thấy Giang Xuân đang đẩy xe lăn của Tần Thư Hoài đến, này chạy chầm chậm đuổi theo, Thần Thư Hoài cho Giang Xuân một ánh mắt, Giang Xuân lập tức lui về phía sau, Tần Bồng rất tự giác tiến lên đẩy xe lăn cho Tần Thư Hoài, ngậm cười nói: “Nhiếp Chính Vương định đi nơi nào?”

“Càn Xuân điện.”

Đây là nơi làm việc của Tần Thư Hoài, Tần Bồng chỉnh phương hướng, thấy xung quanh không có ai, lúc này mới mở miệng nói: “Hôm nay cảm ơn ngươi.”

“Ừm.”

“Chuyện xong rồi.” Tần Bồng nói chính sự: “Có phải nên thả Lục Hữu hay không?”

“Thi thể của Khương Y và chứng cứ, ngươi nên đưa qua cho ta trước.”

“Được.” Tần Bồng quyết đoán gật đầu: “Đêm nay ta sẽ cho người đưa đến trong phủ.”

Lời này khiến cho Tần Thư Hoài có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt hắn chẳng chút biểu lộ, chỉ nói: “Không sợ ta tìm được chứng cứ rồi sẽ giết chết Lục Hữu sao?”

“Làm sao có thể a?” Tần Bồng cười cười: “Nhân phẩm của ngài ta còn có thể tin tưởng.”
Tần Thư Hoài không nói gì, một lát sau hắn chậm rãi nói: “Ta rất tò mò, Tần Bồng, ngươi là người thế nào?”

Tần Bồng cúi đầu nhìn hắn, ngày hôm nay trời trong nắng ấm, mùa xuân tới rồi, thời tiết của Tề Quốc bắt đầu ấm lại, hai người đều mặc xuân sam, vải may xuân sam mỏng hơn trang phục mùa đông một chút, tay áo to rộng, trên quảng trường bắt đầu nổi gió, thổi tay áo của Tần Bồng tung bay, phát ra tiếng vang khi vải vóc va chạm nhau.

Nàng giơ tay sửa mấy sợi tóc rối của mình, dùng thanh âm ôn hòa nói: “Vương gia sao lại hỏi ta như thế?”

“Ngươi là đối thủ của ta.”

Âm thanh của Tần Hoài Thư bình đạm: “Nhưng công chúa tựa hồ đối với ta chẳng có địch ý quá lớn?”

“Trước khi hỏi ta lời này sao Vương gia không tự hỏi chính mình thử xem?”

Tần Bồng cảm thấy có chút buồn cười: “Vương gia đối với ta, mới thật sự là chẳng có quá nhiều địch ý.”

Tần Thư Hoài trầm mặc không nói, hắn đối với Tần Bồng không có quá nhiều địch ý là bởi vì không cần thiết.

Đối diện với một kẻ vô quyền vô thế, còn là công chúa tương tự Triệu Bồng, hắn không cần phải có quá nhiều địch ý. Nếu Tần Bồng thật sự e ngại hắn, giết đi, cũng chẳng cần lãng phí quá nhiều tình cảm.

Nhưng mà Tần Bồng thì sao?

“Vương gia, con người của ta thật ra rất thoáng.”

Trong mắt Tần Bồng mang theo ánh sáng nhu hòa, phảng phất xuân sắc tháng ba đều dừng lại trong ánh mắt nàng.

“Trên thế gian này người thật sự có quá nhiều chuyện sai trái, phản bội, hãm hại, âm mưu, đều theo nhu cầu cả, cho nên phàm là người đối với ta tốt một chút, ta liền cảm thấy đây là thứ ta nên quý trọng.”

“Người ta tốt xấu khó mà xem rõ. Người khác đối xử không tốt với mình là chuyện bình thường, không có gì đáng ghét và oán hận. Mình không có khả năng đã gieo vào tay người khác. Nhưng nếu người khác đối xử tốt với mình thì đây là việc của họ, thế nên ta mới đặt trong lòng, cảm thấy thế gian này thật sự rất tốt.”

“Nếu không nghĩ như vậy, mọi người đều đối xử với ta không tốt, chẳng lẽ ta phải cảm thấy tuyệt vọng hay sao?”

“Nhưng nếu ta có thể tách ra suy nghĩ riêng, xấu là lẽ thường, tốt mới vượt qua người thường, có phải hay không sẽ làm thấy tốt hơn rất nhiều?”

Nói xong, Tần Bồng cúi đầu, nhìn Tần Thư Hoài: “Vương gia rất tốt với ta, cho nên khi có chuyện gì đối lập, ta lấy thân phận bằng hữu ở cạnh ngài, thì có gì đâu?”

Tần Thư Hoài không nói chuyện, trong lòng hắn có chút đau.

Hắn nhớ tới Triệu Bồng.

Tuy rằng trước nay Triệu Bồng không đem những lời này nói cho hắn nghe, nhưng chính hắn lại biết năm đó Triệu Bồng đại khái cũng nghĩ như vậy.

“Như thế cũng tốt.” Tần Thư Hoài gật gật đầu, gật gật đầu: “Không động tâm sẽ không bị phụ lòng, không kỳ vọng thì sẽ không thất vọng.”

“Nhưng mà, cũng có ngoại lệ.”

Tần Bồng đưa Tần Thư Hoài đến cửa, rũ mắt xuống: “Ta cũng từng kỳ vọng với một người.”

Chỉ là người kai lại cầm chung rượu độc rót vào trong miệng nàng, lúc nàng hồi tưởng lại bỗng cảm thấy, tình lý bên trong, lại ngoài ý muốn.

Lúc là Khương Y, nàng phẫn nộ, oán hận, toàn tâm toàn ý muốn giết hắn.

Nhưng chờ khoảng thời gian cảm tình biến mất, nàng cũng chẳng thể nói lên cảm xúc gì, có lẽ là thân tình, có lẽ là bằng hữu thân giao, tóm lại nàng phát hiện, kỳ thật chờ mong mà nàng dành cho Tần Hoài Thư hoàn toàn là tự mình đơn phương tình nguyện, chẳng khác nào là chuyện buồn cười, nàng đột nhiên cảm thấy, kỳ thật cũng chẳng có gì.

Ai phản bội, ai hãm hại hay ai âm mưu gì đều là chuyện thường, nàng cũng sẽ không bởi vì vậy mà thương tâm.

Lúc này đã đến cửa Càn Xuân Điện rồi, Thần Thư Hoài quay đầu nhìn nàng, trong nháy mắt kia, nụ cười của người nay tan biến trong tầm mắt hắn, tư vị trong lòng khó mà nói nên lời.

Chua xót lại mang theo chút tang thương, mà cũng có chút châm chọc trào phúng.

“Ngươi từng kỳ vọng ai?”

Hắn hỏi.

“Trượng phu của ta.”
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play