Tần Thư Hoài là bị đánh thức lúc nửa đêm.

Giấc ngủ của hắn vẫn luôn không sâu, Giang Xuân ở cửa kêu hắn một tiếng, hắn liền tỉnh lại.

“Làm sao vậy?”

Tần Thư Hoài chậm rãi mở mắt, có chút mỏi mệt, Giang Xuân cung kính nói: “Bệ hạ sốt cao không lùi, Thái Hậu nương nương gọi trưởng công chúa vào trong cung, hai người xảy ra tranh chấp, hiện giờ công chúa tạm bị giam giữ ở trong tẩm cung của bệ hạ, Vương gia có muốn đi xem hay không?”

Vừa nghe được lời này, Tần Thư Hoài liền đứng dậy, lập tức nói: “Đi vào cung.”

Động tác của Tần Thư Hoài thật sự rất mau, hơi rửa mặt chải đầu sơ một chút, liền trực tiếp chạy vào trong cung, vừa đuổi vào trong cung, vừa nói: “Cụ thể sao lại thế này?”

“Thái Y Thự lệnh Trương Khiêm truyền tin tức tới, nói là Thái Hậu nương nương biết công chúa mang theo bệ hạ đi ra ngoài chơi, cho rằng là công chúa làm cho bệ hạ bị sốt cao, hoài nghi công chúa cùng người khác dan díu, ý đồ hợp mưu cướp lấy ngôi vị hoàng đế đã ra tay đánh công chúa một cái tát. Công chúa tức giận, cho người khóa cửa cung lại.”

Nghe Giang Xuân nói xong, con ngựa Tần Thư Hoài chạy càng nhanh hơn môt chút, hơn nửa ngày, rốt cuộc mới nói ra một tiếng... Thật vớ vẩn.

Chuyện như vậy mà cũng phát sinh.

Năm đó mẫu thân Triệu Bồng là Huệ phi chính là một người nữ nhân toàn tâm toàn ý đặt hết sự chú ý của mình lên người nhi tử, nhưng bà cũng không phải không yêu Triệu Bồng, khi không dính dáng tới Triệu Ngọc thì Huệ phi đối xử với Triệu Bồng vô cùng tốt.

Những năm đó ở trong lãnh cung lạnh lẽo, Huệ phi còn tính là đối xử bình đẳng, chờ sau khi ra khỏi lãnh cung, có lẽ là những cuộc tranh đấu của nữ nhân hậu cung khiến người nữ nhân yếu đuối kia càng thêm mẫn cảm, nàng giống như những phi tần khác, đều đem mạng sống và tương lai của mình đặt hết lên người Triệu Ngọc. Giống như bình thường còn có thể khắc chế, nhưng vừa đến vấn đề mấu chốt thì nữ nhân này liền sẽ giống như điên như dại chỉ biết thiên vị Triệu Ngọc.

Năm ấy Triệu Ngọc chờ Triệu Bồng hồi cung nên bị bị phong hàn, Huệ phi liền bắt Triệu Bồng quỳ gối trong gió tuyết, điên cuồng hét về phía Triệu Bồng: “Nếu như Ngọc nhi chết, thì ngươi liền cùng hắn cùng chết đi!”

Khi đó chẳng qua Triệu Bồng cũng chỉ mới mười ba tuổi, nàng chắc là chưa bao giờ nghĩ tới mẫu thân sẽ nói những lời như vậy, cho nên rất tức giận nhưng vẫn quỳ gối trên nền tuyết, không hề nhúc nhích.

Hắn liền đứng ở phía sau nàng, cầm ô cho nàng.

Hắn vụng về, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói: “Đừng quỳ, Nương nương là đang nói những lời tức giận mà thôi.”

Triệu Bồng không nói lời nào, vẫn cứ luôn quỳ như vậy, hắn không có cách nào khác, liền vẫn luôn ở bên cạnh. Tuyết rơi ở trên người nàng, hắn lau cho nàng. Chờ tới buổi tối muộn thì nàng lạnh đến run bần bật, hắn cũng không tốt hơn là bao nhiêu, Triệu Bồng run run nói với hắn: “Ngươi ở lại đây với ta làm cái gì? Trở về đi!”

Hắn lắc đầu, ngồi xổm xuống, đem áo khoác của mình xốc lên, phủ lên trên người nàng, quay đầu hỏi nàng: “Còn lạnh hay không?”

Triệu Bồng ngẩn người, nàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn.

Vẻ mặt biểu cảm Tần Thư Hoài vẫn luôn rất ít, thế nhưng ngày đó cũng là bình tĩnh đạm bạc như thế, thấy nàng kinh ngạc nhìn hắn, hắn giương mắt nhìn nàng: “Ngươi nhìn cái gì?”

“Ngươi đối ta tốt như vậy làm cái gì?” Triệu Bồng lập tức mở miệng: “Ngươi không phải là vô cùng chán ghét ta sao?”

Nhất thời trong khoảnh khắc Tần Thư Hoài không biết phải trả lời như thế nào, hắn là không quá thích nàng, nhưng mà cũng không biết như thế nào, khi nhìn thấy Triệu Bồng không biết xấu hổ nhảy nhót tức giận ở trước mặt hắn, nhìn thấy Triệu Bồng bị người khác bắt nạt bắt quỳ như vậy, hắn càng tức giận.

Thời điểm năm mười bốn tuổi đó, hắn vô cùng tức giận.

Chờ sau này khi Triệu Bồng trở thành thê tử của hắn, ban đêm chôn người ở trong lòng ngực hắn nói giống như mê sảng hỏi hắn: “Thư hoài, nếu như ta sinh ra một nữ hài, ngươi có thích nó không?” Thời điểm đó, Tần Thư Hoài lại nhớ lại những gì quá đã, hắn chính là tức giận càng thêm đau lòng.

Trưởng thành mới hiểu được, những dấu ấn thời niên thiếu sẽ luôn lưu lại ở trong sinh mệnh của hắn, giống như một vết lửa để lại một vết bỏng trong lòng hắn.

Hắn hận không thể trở lại quá khứ, đem Triệu Bồng một phen túm lên, che ở trước mặt nàng, vì nàng che mưa chắn gió.

Đoán là chắc là vì có quan hệ với Triệu Bồng, cho nên hắn vô cùng chán ghét nữ nhân như Lý Thục vậy, nghe được Tần Bồng gặp phải việc này, trên thực tế Tần Minh là hắn mang ra ngoài, hắn tự nhiên sẽ không thoái thác trách nhiệm, lập tức liền đi.

Chờ đến khi tới trong cung, thân tín của Tần Thư Hoài sớm đem tẩm cung vây kín. Tần Thư Hoài đi qua đó, một tên thái giám đi lên trước mặt hắn, cung kính nói: “Mới nãy có ba người định đi ra ngoài báo tin, đều đã bị bắt lại.”

“Thẩm rõ ràng là người của ai, trực tiếp giết.”

Tần Thư Hoài lạnh mặt đi vào bên trong, đi vào cửa tẩm cung, liền nghe thấy một mảnh quỷ khóc sói gào bên trong.

Hắn nhíu nhíu mày, nhìn về đại thái giám Vương Dũng phía bên cạnh: “Nơi này đang làm cái gì?”

“Không có mở cửa ra nên không rõ ràng lắm, đều là thân tín trưởng công chúa ở bên trong.”

Vương Dũng thành thật trả lời, dựa lại gần, lại nhỏ giọng nói: “Nô tài mới vừa nghe lén được, sợ là công chúa đã động thủ đối với Thái Hậu.”

“Chuyện này không thể truyền ra đi, đêm nay những người biết chuyện đều xử lý sạch sẽ đi.”

Sau khi Tần Thư Hoài phân phó xong, liền đứng ở cửa chờ. Bên trong nghe không rõ cụ thể đã xảy ra cái gì, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nữ nhân gào thét. Biết bên trong đều là người của Tần Bồng, Tần Thư Hoài cũng không nhúng tay quá nhiều, lẳng lặng chờ ở cửa.

Giang Xuân đi xung quanh nhìn một vòng, trở về nói: “Đại nhân, công chúa làm rất sạch sẽ. Bên trong không có người ngoài, cũng không để người ngoài nhìn thấy đã xảy ra cái gì. Duy nhất có một tên thái giám là cao thủ, ngồi xổm nghe lén trong góc tường, nhưng cũng bị ám vệ bắt được.”

Nghĩ nghĩ, Giang Xuân bổ sung nói: “Đoán chắc là người của Trương Anh.”

“Ừ.” Tần Thư Hoài gật gật đầu, Giang Xuân nghĩ nghĩ lại nói: “Đại nhân kế tiếp định làm cái gì?”

“Đem quần áo mặt nạ của Liễu Thư Ngạn lấy lại đây.”

Giang Xuân không quá hiểu ý của Tần Thư Hoài, gần đây Tần Thư Hoài luôn giả trang Liễu Thư Ngạn, vì thế thật ra mặt nạ Liễu Thư Ngạn hắn luôn mang theo bên người, chờ sau khi thay đổi xong quần áo của Liễu Thư Ngạn, Tần Thư Hoài trở về cửa cung, lẳng lặng chờ đợi.

Giang Xuân không khỏi có chút kỳ quái: “Đại nhân còn ở nơi này chờ sao?”

“Ừ.”

“Chờ làm cái gì?”

“Tiễn nàng một đoạn đường.”

Giang Xuân có chút không rõ, Tần Thư Hoài nghe thấy tiếng gào ở bên trong, ánh mắt có chút chua xót.

“Năm đó nàng ấy có thể giống nàng giống nhau thì tốt rồi.”

Giang Xuân lập tức im tiếng, không dám đáp lại. Thật ra hắn cảm thấy, sự khoan dung của Tần Thư Hoài đối với Tần Bồng, nhưng Tần Thư Hoài lại không có ý thức được, vậy hắn cũng không nói nhiều lời.

Nếu có thể đem ánh mắt từ trên người người chết chuyển qua trên người người sống, Giang Xuân cảm thấy, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt. Nghĩ nghĩ, Giang Xuân liền tự giác thối lui xuống dưới.

Lúc Tần Thư Hoài ở bên ngoài chờ, Tần Bồng ở bên trong cho Lý Thục dùng nước thuốc lau mặt.

Một tát kia của nàng đánh hơn mạnh, để lại dấu tay trên mặt Lý Thục, nếu như để cho người nhìn thấy, không tránh được sẽ có nhược điểm, nàng liền cho người đi tìm thái y kê thuốc tiêu sưng tới, nói là kê cho chính mình dùng, sau đó một bộ mẫu từ tử hiếu bộ lau mặt cho Lý Thục.

Lý Thục hoàn toàn không dám nhúc nhích, bốn người hầu của bà ta bị tra tấn ở ngay trước mặt bà ta, kêu bà ta, khóc lóc cầu cứu bà ta.

Thanh âm kia quá thê lương quá bén nhọn, không khó có thể tưởng tượng được rốt cuộc là có bao nhiêu đau đớn, Lý Thục nghe khóc tiếng la cùng âm thanh gậy gộc rơi xuống thịt, nhìn máu thấm ra trên quần áo, bà ta cảm giác cây gậy gộc kia bất cứ lúc nào cũng có thể đập xuống người mình, nhịn không được run bần bật.

Cho tới nay địa vị trong cung của bà ta không cao, bởi vì đầu óc không được sử dụng tốt, những cái phi tần đó cũng lười đến dùng thủ đoạn gì quá kịch liệt đối với bà ta, bà ta biết có hình phạt đánh chết như vậy, lại chưa từng gặp qua. Chờ đến hôm nay chân chính nhìn thấy, mới biết được hình phạt đáng sợ.

Nhưng mà nữ nhân ở trước mặt bà ta kia, nở một nụ cười ôn nhu bôi thuốc cho bà ta, lại càng đáng sợ đến cực điểm.

Nàng vì sao lại biến thành như vậy chứ?

Từ khi nào lại biến thành như vậy chứ?

Lý Thục hoàn toàn không rõ, chỉ có thể là phát run cầm cập, đờ đẫn để cho Tần Bồng bôi thuốc, nghe Tần Bồng nói: “Mẫu thân, ta là nữ nhi của người, là tỷ tỷ ruột của Tiểu Minh, chúng ta là người một nhà, người một nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau, ta mà không tốt thì ngài cùng Tiểu Minh cũng sẽ không tốt đâu. Ngài mà sống không tốt thì ta cũng như thế. Nhưng ngài phải hiểu rằng, nếu ta không phải là Trần Quốc trưởng công chúa, nếu ta áp người khác không được, vậy người khác sẽ khinh thường ba người chúng ta. Ngươi cho rằng hiện giờ Tần Thư Hoài vì cái gì không tìm ngài gây phiền toái? Đại thần vì cái gì không bắt nạt ngài? Không phải bởi vì ngài là Thái Hậu, là bởi vì ta đang thu xếp chu toàn.”

“Ngài xem xem đi.” Tần Bồng nhìn quanh người liếc mắt một cái: “Những người bên người này ai là người của ngài chứ? Bên người ngài tất cả đều là nô lệ, nếu không phải ta an bài người đến hầu hạ ngài, bên người ngài nếu không phải là người của Tần Thư Hoài, thì chính là người của Trương Anh, còn có nô tài khinh thường chủ tử, nếu không có ta.” Tần Bồng thấy vết thương trên mặt bà ta đã gần như tốt hơn rồi, thở dài, kéo tay Lý Thục qua ôn hòa nói: “Cuộc sống này của ngài, phải trải qua như thế nào?”

Lý Thục không dám nói lời nào, Tần Bồng híp híp mắt: “Ngài nói có phải không?”

“Đúng!” Lý Thục cuống quít nhảy dựng lên, chặn lại nói: “Ngươi nói là đúng!”

“Mẫu thân.” Tần Bồng vỗ vỗ vai bà ta: “Đừng khẩn trương, ta là nữ nhi của ngài, ta nên tôn kính ngài, có đúng hay không?”

“Đúng……” Lý Thục run rẩy, đang muốn tìm hiểu ý của Tần Bồng, Tần Bồng liếc mắt nhìn Bạch Chỉ một cái: “Bạch Chỉ, để lại mấy tên tay chân lanh lẹ cho Thái Hậu dùng.”

Bạch Chỉ hiểu ngầm, chỉ tên bốn người từ phía sau, Tần Bồng vỗ vỗ tay Lý Thục, cười nói: “Mẫu hậu, những người này chính là nhi thần để lại hiếu kính ngài, ngày sau nhất định phải có chủ kiến một chút, đừng bị đám nô tài này chỉ hư, làm ra một vài chuyện phát hư tình cảm của hai chúng ta.”

Nói xong, phong cách Tần Bồng vừa chuyển, lại nói tiếp: “Ngài biết trong cung này luôn có rất nhiều biện pháp làm người ta biến mất mà thần không biết quỷ không hay, cho dù ngài là Thái Hậu, nữ nhi cũng lo lắng nha!”

“Ngươi yên tâm! Ta nghe lời, ta nhất định sẽ nghe lời!”

Lý Thục lập tức bảo đảm, gần như là muốn khóc tới nơi.

Khi nói chuyện, bốn người cung nữ bị đánh gần như cũng không còn hơi thở nữa, một đám bị kéo ra ngoài, chờ người cuối cùng đã chết, Tần Bồng gật gật đầu, đứng dậy, hỏi thị nữ vẫn luôn chiếu cố Tần Minh một tiếng: “Bệ hạ có đỡ hơn chút nào không?”

“Đã đỡ rồi ạ.”

Thị nữ này biết y thuật, sau khi Tần Bồng biết Tần Minh bị bệnh, thì cùng nhau mang theo lại đây, thị nữ kia nói: “Tà khí nhập thể, không phải chuyện lớn, công chúa yên tâm, bệ hạ ngày mai sẽ tốt hơn.”

Tần Bồng yên lòng, nhìn nhìn sắc trời, liền nói: “Hiện giờ đã trễ, ta về cung Ngô Đồng rửa mặt trước, cho người chuẩn bị chiếu lệnh, liền nói Hoàng Thượng thân thể có bệnh nhẹ, lâm triều thì miễn đi.”

Nói xong, Tần Bồng quay đầu vẻ mặt quan tâm nói: “Mẫu hậu nếu như lo lắng cho bệ hạ, thì ở chỗ này chăm sóc. Nếu như mệt mỏi, thì đi nghỉ ngơi. Nhi thần cáo từ trước.”

Tần Bồng nói xong, cũng không đợi Lý Thục mở miệng, liền mang theo người đi ra ngoài.

Thời điểm đi ra ngoài nàng cảm thấy con đường hình như đặc biệt dài hơn, trong khoảnh khắc cửa cung mở ra, trời đã sắp sáng, mặt trời ở phía sau núi phía xa xa, mơ hồ có thấy những đám mây màu hồng đang lấp ló dần lộ ra tới.

Khí lạnh lúc sáng sớm làm Tần Bồng nhịn không được run nhẹ một chút, nàng nhìn núi sông nơi xa, chợt cảm thấy trời đất này lớn như vậy, nhưng thật ra lại chỉ có một mình nàng.

Từ nhỏ đến lớn, đều là một mình nàng bước đi một mình, nàng không ngừng trả giá, luôn là với bản thân mình là không cần hy vọng xa vời vào sự phải hồi của bất luận kẻ nào, cho nên nàng có thể bình tĩnh đi qua mọi con đường dài tối tăm.

Chính là ngay khi bị gió lạnh sáng sớm này đánh úp, nàng lại đột nhiên hy vọng có người đứng ở bên cạnh người nàng, thậm chí không cần nói gì, chỉ cần đứng cùng nàng như vậy là tốt rồi.

Làm nàng cảm thấy, thật ra nàng cũng không phải chỉ có một mình.

Nàng cũng sẽ được người khác đặt ở trong lòng bàn tay nâng niu, che chở, là có người khi nàng té ngã sẽ nâng đỡ nàng, là có người khi nàng mệt mỏi rồi, không muốn đi nữa thì sẽ cõng nàng đi về phía trước.

Nàng cũng không biết tại sao mình lại có cái cái cảm xúc mềm yếu đó, có lẽ là cảnh tượng trong quá khứ tương đồng với hiện tại làm nàng không khỏi nhớ lại những năm tháng đen tối nhất đó.

Cả đời này cảm xúc nàng khó đối mặt nhất, chắc chính là mẫu thân của nàng, trong xương cốt cũng không có yêu nàng.

Người nàng thật lòng trả giá cho thì nàng nghĩ rằng họ cũng sẽ yêu thương nàng, nhưng tất cả đều không có yêu nàng như nàng nghĩ.

Không có ai trời sinh ra đã cảm thấy thế giới này là một mảnh đen tối đầy tuyệt vọng, nàng cũng là chao đảo đi qua nhiều con đường gian khổ mời trở nên như vậy, mới hiểu được một đạo lý tàn nhẫn là không cần có bất kỳ sự kỳ vọng nào cả.

Chỉ là khi đó, trong những năm tháng đen tối đó, thời điểm nàng mười ba tuổi quỳ ở trên nền băng tuyết còn có một người tên là Tần Thư Hoài ở cùng nàng, đem áo khoác choàng ở đầu vai nàng, hỏi nàng có lạnh hay không.

Hiện giờ 25 tuổi, lại thật sự chỉ còn lại có một mình nàng.

Người trong quá khứ từ lâu đã thay đổi, thậm chí là ngay cả bản thân nàng đã cũng không phải là chính mình từ lâu.

Nàng ngơ ngác đứng ở cửa cung, cơ thể dưới quần áo run nhè nhẹ, lại đạp không đi về phía trước một bước.

Lúc này, đột nhiên nàng nghe được có người kêu tên nàng “Tần Bồng”.

Nàng quay đầu lại nhìn, thấy Liễu Thư Ngạn đứng ở dưới tia nắng.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt phảng phất lây dính sự ấm áp của ánh nắng mặt trời ban mai, vẻ mặt bình tĩnh có vài phần gần như giống với bóng dáng thời niên thiếu của Tần Thư Hoài.

Hắn mang một chiếc hoa quan bạch ngọc, người mặc trường bào màu xanh biếc, gió sáng sớm thổi đến làm ống tay áo của hắn tung bay, ánh sáng mặt trời ở phía sau hắn đang cao lên từng chút một, cả người hắn đắm chìm ở bên trong ánh nắng ban mai, vừa ấm áp vừa loá mắt, chiếm đầy tầm mắt của nàng.

Trái tim của nàng bởi vì người này mà nhảy lên vài nhịp, trực giác của nàng cảm thấy người này hình như là đang đợi nàng, là tới đón nàng, là tới nâng đỡ cơ thể lung lay sắp đổ của nàng, đi qua đoạn con đường mà nàng gần như là không có biện pháp bước tiếp.

Nàng ra vẻ trấn định, khàn khàn mở miệng: “Liễu thái phó ở đây làm gì vậy?”

Tần Thư Hoài nhìn đôi mắt của cô nương này giống như là mang theo hơi nước, nghĩ đến Triệu Bồng năm đó dùng sự quật cường lạnh nhạt chôn giấu sự thất vọng khổ sở trong ánh mắt, hắn nhịn không được cười rộ lên.

“Tới đưa công chúa trở về.”

“Vì sao lại cố ý tới đưa ta về?”

Tần Bồng siết chặt nắm tay, cảm thấy nội tâm chua xót một mảnh, ánh mắt Tần Thư Hoài ôn nhu xuống, cảm giác phảng phất là Triệu Bồng thời thiếu niên đang hỏi hắn những lời này vậy.

Hắn gần như đã không thể phân biệt rõ người trước mắt là ai, cũng không muốn phân rõ.

Vì thế hắn chậm rãi trả lời: “Ta nghĩ, giờ này phút này, chắc là công chúa cần một người trở về cùng với công chúa.”

“Nếu như té ngã.” Trong âm thanh của hắn mang theo sự trêu đùa: “Còn có người có thể đỡ lên một phen.”

Nói còn chưa dứt lời, Tần Bồng đột nhiên liền tiến lên phía Tần Thư Hoài, đột nhiên đâm vào trong lòng ngực hắn.

Nàng gắt gao ôm lấy hắn, cả người run nhè nhẹ, Tần Thư Hoài hơi hơi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, mặt mày hắn ôn hòa, thở dài ra một tiếng: “Công chúa, khổ sở liền khóc ra đi, không sao cả.”

Tần Bồng cắn chặt khớp hàm, nước mắt dừng ở phía trên quần áo người này.

Hơi ấm của hắn xuyên qua lớp quần áo tiến vào lòng nàng, cuối cùng cũng xua tan được cái lạnh sáng sớm này. Tần Bồng chưa bao giờ có một giây phút nào nhận thức rõ ràng đến như vậy, nàng đã không phải là Triệu Bồng, nàng đã sống lại một lần nữa, đã có cuộc sống mới.

Nàng sẽ không giống như Triệu Bồng, không có người thân, không có bằng hữu. Nàng có Vệ gia là người thân của nàng, có Tần Minh là người thân của nàng, có một Liễu Thư Ngạn kêu nàng là “Tần Bồng”, có một con đường dài phải đi, có một cuộc đời mới.

Liễu Thư Ngạn kêu nàng là Tần Bồng, nàng nên sống như Tần Bồng, sống thật xinh đẹp. Nàng có thể đi thích một người, lúc này đây, nàng sẽ không gặp một nam nhân như Tần Thư Hoài nữa, nàng sẽ tìm một người thật tốt, nam nhân thật tốt. Nàng sẽ đứng ở trên đỉnh cao quyền lực của đất nước này, sau đó khi nhìn thấy Triệu Ngọc, nói cho Triệu Ngọc biết... Ta là tỷ tỷ của ngươi, cho dù ngươi có tin hay không, cũng không có quan hệ.

Chẳng sợ Triệu Ngọc không tin, nàng cũng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp tươi sáng hơn.

“Liễu Thư Ngạn.” Giờ khắc này, Tần Bồng đột nhiên hạ quyết tâm, giọng nói của nàng run rẩy: “Bổn cung cho phép ngươi, đỡ bổn cung cả đời.”

Đột nhiên Tần Thư Hoài sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại đây.

Sợ hắn là đã trêu chọc cho Liễu Thư Ngạn một đóa hoa bá vương.
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play