Bởi vì Tần Thư Hoài có ba người thê tử, cho nên ngoài Triệu Bồng ra thì những người khác đều bỏ thêm tên dòng họ trước chữ "phu nhân", rồi gọi là "... phu nhân".

Ví dụ như Đồng Uyển Di thì gọi là Đổng phu nhân, Khương Y thì gọi là Khương phu nhân.

Lúc Tần Thư Hoài chạy tới phủ Thuận Thiên thì suốt dọc đường đều suy nghĩ xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Thi thể của Khương Y? Chẳng lẽ Khương Y thật sự đã chết rồi sao?

Không thể nào.

Tần Thư Hoài cau mày, hắn rất ít khi phán đoán sai, Tần Bồng chắc chắn không phải là Tần Bồng, tất cả hành vi của nàng đều là hành vi mà chỉ Khương Y mới có.

Cho nên thi thể kia là giả.

Tần Thư Hoài đã nghĩ như vậy, cho tới khi hắn nhìn thấy thi thể kia.

Y phục trên thi thể vẫn là y phục mà lúc trước Khương Y mặc trước khi chết, dù đã rách tả rách tơi thì vẫn mơ hồ nhìn ra dáng vẻ đại khái. Trâm cài tóc trên đầu nàng và vòng tay trên tay cũng đều giống hệt.

Lúc Tần Thư Hoài tới thì thi thể đã được kiểm tra xong, chuyện này là do một tay Tần Bồng đôn đốc, trước khi Tần Thư Hoài tới thì Tần Bồng đã tới phủ Thuận Thiên, tự dẫn theo ngỗ tác tới, bắt tay vào khám nghiệm tử thi, lúc Tần Thư Hoài tới thì ngỗ tác đã gần như kiểm tra thi thể xong xuôi.

* Ngỗ tác: tên chức vụ chuyên phụ trách khám xét thi thể trong các vụ án thời cổ đại (tương đương với bác sĩ pháp y bây giờ)

Tần Thư Hoài xem báo cáo khám nghiệm tử thi mà ngỗ tác đưa tới, do thi thể chỉ còn lại một đống xương, cho nên có rất nhiều vết thương không thể kiểm tra kĩ càng, nếu chỉ nhìn từ phần xương cốt còn lại thì trên người Khương Y đã phải chịu ít tần bảy lần thương tổn, đến từ ba loại vũ khí khác nhau.

Điều này hoàn toàn ăn khớp với tình huống năm đó, hơn nữa căn cứ vào hình dạng vết bầm nổi lên trên xương, Tần Thư Hoài liếc mắt một cái đã nhận ra là vết kiếm của Giang Xuân.

Tất cả sự thật đều đang chỉ rõ cho Tần Thư Hoài thấy người này thật sự là Khương Y.

Nhưng nếu Khương Y đã chết, vậy thì rốt cuộc Tần Bồng là ai?

Tần Thư Hoài nhíu chặt mày nhìn bộ xương, ngỗ tác đứng cạnh thấp tha thấp thỏm lên tiếng: "Vương gia, ngài đã xem xong kết quả chưa ạ?"

Tần Thư Hoài lấy lại tinh thần, nhìn người ngỗ tác bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Ai cho phép ngươi khám nghiệm tử thi?"

Hắn vừa mới dứt lời, ngỗ tác lập tức quỳ rụp xuống, ra sức dập đầu: "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân biết tội, tiểu nhân..."

"Được rồi." Tần Bồng ngồi uống trà bên cạnh nhìn không nổi nữa, nói với ngỗ tác: "Là bổn cung để hắn khám nghiệm tử thi, vương gia cảm thấy có gì không ổn sao?"

"Dựa theo luật pháp của triều ta, nếu chưa được người nhà đồng ý hoặc người nhà có mặt tại hiện trường thì không được phép khám nghiệm tử thi." Tần Thư Hoài lạnh lùng liếc nhìn Tần Bồng, Tần Bồng mỉm cười tiếp lời: "Nhưng luật pháp triều ta cũng ghi chú rõ ràng rằng, những thi thể vô danh là ngoại lệ, có thể do quan phủ trực tiếp khám nghiệm."

"Đây là Hoài An vương phi."

"Nhưng trước khi khám nghiệm thì bọn ta đâu biết điều này." Tần Bồng nói dối: Khám nghiệm được phân nửa, bổn cung tinh mắt mới chợt nhận ra hoa văn trên y phục nàng ấy rất đặc biệt, sai người đi nghe ngóng mới biết được đây chính là hoa văn dành cho vương phi của phủ Hoài An Vương, hơn nữa..." Tần Bồng đổi tư thế khác, nghịch mấy lọn tốc: "Nhiếp chính vương nên cảm ơn bổn cung mới phải."

Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài cười khẩy thành tiếng, đến nước này rồi thì ai hiểu chuyện đều có thể biết được, đây rõ ràng là cái bẫy mà Tần Bồng giăng ra cho Tần Thư Hoài, nếu không Tần Bồng làm gì có chuyện vừa khéo gặp đúng vụ án này?

Tần Bồng biết Tần Thư Hoài đã hiểu được ý của nàng, nàng cũng không định che giấu ý đồ của mình. Quan hệ giữa nàng và Tần Thư Hoài từ trước tới giờ vốn cũng chả hài hòa gì, cho nên cũng chả sợ bây giờ đắc tội thêm.

"Lại nói tới chuyện chính, bây giờ đã tìm lại được thi thể của Hoài An vương phi, không biết vương gia tính toán thế nào?"

"Cái gì mà tính toán thế nào?"

Tần Thư Hoài biết suy tính trong lòng Tần Bồng, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ bình tĩnh. Tần Bồng nhìn dáng vẻ của Tần Thư Hoài thì biết là trong lòng hắn chắc chắn đang rất tức giận, cho nên nàng không khỏi thích thú.

Tần Thư Hoài không vui thì nàng sẽ vui.

Nàng lại đổi tư thế, tiếp tục nói: "Ngài cũng xem xong kết quả khám nghiệm tử thi rồi, rõ ràng phu nhân không phải tử vong tự nhiên, nếu đã là bị giết thì đương nhiên là phải bắt được hung thủ, không biết vương gia dự định chuyển vụ án này tới cho bộ Hình hay là cho Đại Lý Tự?"

Tần Bồng không hỏi hắn có muốn điều tra hay không, mà thẳng thắn vứt ra hai đáp án lựa chọn nghe qua có vẻ rất công bằng.

Tần Thư Hoài nhìn Tần Bồng, ánh mắt lạnh lùng: "Ý của công chúa thế nào?"

"Không bằng cứ giao cho ta?"

Tần Bồng chớp chớp mắt, sắc mặt Tần Thư Hoài vẫn không có gì thay đổi, hắn bình tĩnh nói: "Mỗi nghề một hướng, vụ án này liên quan tới hoàng thân quốc thích, vẫn nên giao cho Đại Lý Tự thì hơn."

Nói xong, Tần Thư Hoài liền đi gọi người, dặn dò từng người xong, Tần Thư Hoài cùng Giang Xuân đi ra ngoài.

Trong lòng Giang Xuân đang hơi phiền muộn, năm đó Khương Y do hắn đích thân ra tay, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi ấy, cho nên người này đương nhiên là Khương Y. Nhưng năm đó thi thể của Khương Y đã bị Bạch Chỉ mang đi, bây giờ Bạch Chỉ lại đột nhiên đưa thi thể trở về thế này là định làm cái gì?

"Xác nhận thi thể kia là đúng chứ?"

Tần Thư Hoài đi trước, hỏi Giang Xuân đang yên lặng ở phía sau, Giang Xuân lên tiếng đáp: "Nhìn miệng vết thương thì hoàn toàn chính xác."

Tần Thư Hoài gật đầu.

Lúc này đây hắn đã nhận ra được, hướng suy nghĩ của mình đã sai hoàn toàn.

Tần Bồng không phải là Khương Y. Thế nhưng Tần Bồng là một người có quen biết Bạch Chỉ, quen biết Lục Hữu, lại tới tổ doanh của Khương gia để tế bái, cũng luôn sẵn sàng để báo thù cho người của Khương gia.

Hoặc cũng có thể không phải vì Khương gia mà vì cái gì đó khác. Nói chung, con người này đang trăm phương ngàn kế để đến gần hắn.

Một người như vậy có thể là ai?

Là thuộc hạ cũ của Khương gia, hay là một người khác?

Trong lòng Tần Thư Hoài tràn đầy nghi ngờ, Giang Xuân theo Tần Thư Hoài lên xe ngựa, đã nhẫn nhịn cả hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Vương gia, chuyện này phải làm sao?"

Trong lòng Giang Xuân cũng không phải là quá sợ hãi, Tần Thư Hoài không phải dạng người sẽ đẩy thuộc hạ của mình ra để chắn đao thay, mà Giang Xuân cũng không ngại cản đao cho Tần Thư Hoài. Chỉ là đao này tới quá đột ngột, cũng quá oan uổng, khiến người ta còn chẳng kịp đánh trả, có hơi độc ác.

Giang Xuân không cam tâm bị đẩy ra chắn đao trong tình huống như vậy, nếu đã như thế thì thà rằng để cho hắn đi chém Tần Bồng trước rồi bị đao chém sau.

Tần Thư Hoài liếc mắt nhìn Giang Xuân, nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ không để ngươi gặp chuyện gì đâu."

"Thuộc hạ không sợ gặp phải chuyện gì." Giang Xuân nện vào thành xe một cái, nghiến răng nói: "Chẳng qua là thuộc hạ cảm thấy sốt ruột."

"Bọn hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, vốn dĩ là bị động."

Tần Thư Hoài đang nghĩ ngợi về những chuyện gần đây, chậm rãi nói: "Tần Bồng không phải kẻ ngốc, hiện giờ thực lực của nàng ta còn chưa đủ, không thể dùng vụ án này để lật đổ ta, nàng ta sẽ không dám làm thái quá, chỉ e là nàng ta đang có mưu đồ gì đó, chỉ cần làm cho rõ xem nàng ta muốn làm cái gì là được, ngươi không cần phải lo lắng quá mức."

"Vấn đề nằm ở chỗ..." Ánh mắt Tần Thư Hoài lạnh lùng: "Rốt cuộc nàng ta là ai?"

Phải làm cho rõ kẻ địch là ai thì mới có thể thăm dò được thực lực của đối phương, mới có thể hiểu được đối phương có thể đi được tới bước nào.

Ví dụ như chuyện Khương Y lần này, sở dĩ có thể đánh cho Tần Thư Hoài trở tay không kịp chính là vì Tần Thư Hoài hoàn toàn không thể nào ngờ trước được rằng Khương Y thật sự đã chết rồi.

Hơn nữa nếu Tần Bồng đã dám làm vụ này ầm ĩ lên như vậy, lót đường sẵn sàng như thế rồi thì đương nhiên là đã chuẩn bị sẵn chứng cứ, nói cách khác, ít nhất thì người sau lưng Tần Bồng đã bắt đầu bày mưu gài hắn ngay từ năm đó lúc Khương Y chết.

Tần Thư Hoài cảm giác như mình là một con muỗi rơi vào mạng nhện, trong lúc hắn đang liều mạng chống lại mạng nhện thì con nhện nấp trong bóng tối lại đang yên lặng phun tơ dệt lưới.

Cảm giác như vậy khiến Tần Thư Hoài cảm thấy vô cùng bất an, nhưng hiện tại hắn cũng không có biện pháp gì để trực tiếp bắt được con nhện kia.

Hắn chỉ có thể tạm thời cởi đống tơ nhện đang quấn trên người mình trước.

Hắn vội vã chạy tới vương phủ, nhảy xuống xe ngựa, nói luôn với Giang Xuân: "Bắt Lục Hữu về đây."

Giang Xuân hơi sửng sốt, Tần Thư Hoài biết Giang Xuân còn chưa kịp hiểu ra, lặp lại lần nữa: "Lục Hữu."

"Vâng!"

Giang Xuân rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhưng trong lòng lại đang chấn động dữ dội.

Nói về khả năng nhạy cảm đối với những người bên cạnh thì Tần Thư Hoài chưa bao giờ phạm phải sai lầm, nhưng dù Giang Xuân có trăm tính vạn tính thì cũng tính không ra được Lục Hữu lại là gian tế!

Lúc Giang Xuân dẫn người đi bắt Lục Hữu thì Lục Hữu đang thu dọn đồ đạc trong phòng.

Hắn nghe nói đã tìm thấy thi thể của Khương Y thì biết ngay là sắp xảy ra chuyện. Mặc dù bản thân hắn tự nhận thấy mình ngụy trang không có sơ hở, nhưng hắn cũng vô cùng tin tưởng khả năng và trình độ nhạy cảm của Tần Thư Hoài. Hắn chưa từng thấy vị chủ tử nào có khả năng quan sát nhạy bén hơn so với Tần Thư Hoài, cho nên ngay khi Tần Bồng chuẩn bị ra tay thì Lục Hữu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn.

Hắn vừa mới thu dọn đồ đạc xong xuôi thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào, Lục Hữu gần như không hề suy nghĩ gì khác, nhảy thẳng từ cửa sổ ra ngoài.

Cùng lúc đó, Giang Xuân dùng chân đá văng cửa ra, thấy cửa sổ đang mở, Giang Xuân nheo mắt lại, nhanh chóng chạy tới cửa sổ, nhìn thấy bóng lưng Lục Hữu đang bỏ chạy, tức giận hét: "Ngăn hắn lại!"

Tên Lục Hữu này còn có biệt hiệu là cá chạch, nếu hắn đã thoát khỏi vương phủ thì sợ là khó mà tìm được hắn.

Lục Hữu nghe thấy giọng của Giang Xuân thì trong lòng lo lắng, biết là mình đã bại lộ.

Mặc dù hắn không biết mình bị bại lộ thế nào, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì tới việc hắn chạy trốn.

Những người xung quanh dồn sức đuổi theo hắn, hắn rút kiếm ra.

Hiện giờ nếu đã không có ý định giấu giếm lừa gạt nữa thì hắn cũng không ngại bộc lộ thực lực thật sự của bản thân mình, Giang Xuân tiếp chiêu đầu tiên của hắn, lập tức nhận ra, tức giận nói: "Lục Hữu, quả nhiên ngươi chính là tay sai của Khương gia!"

Nghe thấy lời này, Lục Hữu bật cười ha ha, thanh kiếm trong tay hắn quay vòng vun vút, buộc Giang Xuân phải lui về sau một bước, hắn cao giọng đáp: "Thà làm chó Khương gia cũng không làm người Tần phủ. Con chó ngoan của Tần phủ như Giang đại nhân đây lại sủa vang lắm!"

"Lục Hữu!" Giang Xuân lạnh lùng: "Mấy năm nay ta thực lòng xem ngươi như huynh đệ, ngươi lại đối đãi với ta như vậy?"

Động tác trên tay Lục Hữu hơi khựng lại, một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Nhưng mà Giang Xuân à, từ cái khoảnh khắc ngươi và Tần Thư Hoài hợp lại để giết tiểu thư thì ngươi và ta đã định trước là không thể làm huynh đệ rồi."

Nói xong, thanh kiếm của Lục Hữu vươn tới, hắn lạnh lùng nói: "Xin lỗi."
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play