Liễu Thư Ngạn theo Tần Bồng trở về tới phòng, Tần Bồng sai người bày biện cơm nước xong thì ngồi nói chuyện với Liễu Thư Ngạn về việc học hành của Tần Minh.
Tần Minh thì ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại nhìn Tần Bồng. Liễu Thư Ngạn học thức uyên bác, lại có kinh nghiệm hành quân đánh giặc, nói chuyện cũng không chỉ câu nệ trong phạm vi sách vở, ngay cả Tần Bồng cũng cảm thấy thú vị. Nàng gật đầu, đột nhiên cảm thấy lúc trước Tần Thư Hoài tiến cử Liễu Thư Ngạn có lẽ thật sự chỉ vì Liễu Thư Ngạn thích hợp?
Nghĩ như vậy, lúc ăn cơm, nàng hỏi thẳng: "Lần trước Liễu đại nhân nói với ta là ngài cũng không có quan hệ gì với nhiếp chính vương, vậy Liễu đại nhân cảm thấy tại sao nhiếp chính vương lại tiến cử ngài?"
Lúc này bên cạnh không có ai khác, cũng chỉ có Tần Minh đang ăn ở gần đó, Tần Bồng hỏi thẳng như vậy, Liễu Thư Ngạn cũng không hề kiêng kị, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Thật ra nhiếp chính vương là một người rất công bằng chính trực, cho dù ngươi từng có xích mích với hắn thì chỉ cần ngươi thích hợp, hắn cũng sẽ tiến cử."
"Là thế sao?"
Tần Bồng nhìn Liễu Thư Ngạn ngờ vực, Liễu Thư Ngạn cười cười: "Ta với hắn không tính là kẻ địch đã là tốt lắm rồi, có thể nói ra lời này đã là cực kỳ trúng trọng tâm, nếu không thì ta đã nói xấu hắn rồi."
Tần Bồng cảm thấy Liễu Thư Ngạn thật là một người thú vị, lại nói chuyện với hắn thêm mấy câu, sau đó tiễn hắn về. Chờ Liễu Thư Ngạn đi rồi, Tần Bồng đang định đi thì lại cảm giác có người kéo tay áo.
Tần Bồng quay đầu lại, thấy Tần Minh đang nhìn nàng với vẻ mặt tội nghiệp.
"Sao thế?" Tần Bồng dịu giọng lại, cúi người xuống, dò hỏi: "Có chuyện gì không vui sao?"
"Tỷ tỷ..." Tần Minh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ có thể cùng ta ngủ một đêm không?"
Tần Bồng ngẩn người, Tần Minh nói xong, dường như nhận ra là mình đã nói sai gì đó, vội vàng nói: "Ta nói linh tinh vậy thôi, tỷ tỷ cứ coi như ta giở tính trẻ con..."
"Vậy thì cứ giở tính trẻ con đi." Tần Bồng nhìn dáng vẻ thận trọng của Tần Minh, trong lòng hơi chua xót.
Hài tử chín tuổi trong gia đình bình thường vẫn còn ngây thơ hồn nhiên, Tần Minh lại phải sống cẩn thận dè dặt như vậy, ngay cả một yêu cầu nhỏ như muốn tỷ tỷ ở lại với hắn mà cũng phải cân nhắc đi cân nhắc lại.
Tần Bồng nhớ tới Triệu Ngọc năm đó, khi ấy Triệu Ngọc đã hoạt bát hơn Tần Minh nhiều, nàng cầm tay Tần Minh, nhẹ nhàng nói: "Ngươi vốn chỉ là một tiểu hài tử, muốn cái gì thì cứ nói với tỷ tỷ. Đúng thì tỷ tỷ sẽ cho ngươi; sai thì tỷ tỷ sẽ nói cho ngươi biết, có được không?"
"Được." Tần Minh gật đầu liên tục, giữ chặt lấy Tần Bồng, nghiêm túc nói: "Ta muốn tỷ tỷ vĩnh viễn đối tốt với ta, vĩnh viễn bảo vệ ta!"
"Đương nhiên." Nói xong, Tần Minh ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên định: "Ta cũng sẽ đối xử với tỷ tỷ thật là tốt, bảo vệ tỷ tỷ!"
Tần Bồng cười lên thành tiếng, ôm Tần Minh đi vào, nhéo mũi Tần Minh nói: "Ngươi chỉ được cái ngọt miệng."
"Ta không phải ngọt miệng." Tần Minh hơi sốt ruột: "Ta nói nghiêm túc!"
"Biết rồi biết rồi." Tần Bồng dỗ trẻ con: "A Minh nhà chúng ta trưởng thành, sẽ bảo vệ cho ta!"
Bởi vì có Tần Bồng ở bên cạnh, buổi tối hôm đó Tần Minh rất là vui vẻ, hắn tự mình trải giường chiếu cho Tần Bồng, hai tỷ đệ nằm cạnh nhau, Tần Bồng ôn hòa nói: "Ngủ đi."
Tần Minh vốn gầy yếu, chín tuổi rồi mà nhìn qua cũng chỉ như mới sáu tuổi, Tần Bồng nhéo nhéo thịt trên người hắn, lẩm bẩm: "Phải ăn nhiều hơn một chút."
"Vâng, được, ta sẽ ăn nhiều hơn!" Tần Minh vẫn luôn đáp lại yêu cầu của Tần Bồng rất đúng lúc.
Tần Bồng cười cười, lại hơi khó hiểu: "A Minh, lời ta nói đệ đều có thể làm được sao?"
"Có thể." Tần Minh gật đầu, nghĩ ngợi một chút, hắn đưa tay ra, bàn tay nho nhỏ cầm lấy tay Tần Bồng, ngước mắt nhìn nàng: "Cho nên, tỷ tỷ có thể đừng rời xa ta không? A Minh rất ngoan."
"Sao đệ lại cảm thấy ta sẽ rời xa đệ?" Tần Bồng hơi ngạc nhiên, nàng cho rằng ý nghĩ này được nàng che giấu rất kĩ, nhưng Tần Minh vẫn nhìn ra được, hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Ta luôn cảm thấy rằng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tỷ tỷ không còn là tỷ tỷ của ta nữa, sẽ rời xa ta."
"Trong lòng tỷ tỷ có một gia đình khác." Tần Minh dựa gần nàng, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Tỷ tỷ sẽ không yêu thương ta mãi, ta biết."
"Đệ..."
Trong chốc lát Tần Bồng không nói nên lời. Mọi người đều nói hài tử rất mẫn cảm, trước đây nàng không biết, bây giờ lại cảm nhận được một cách sâu sắc từ trên người Tần Minh.
Có lẽ hắn không nói rõ được là tại sao lại cảm thấy như vậy, nhưng trực giác lại trở thành phán đoán chuẩn xác nhất của hắn.
Tần Bồng ôm hắn, không biết nên nói cái gì, vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, chậm rãi ngủ.
Nửa đêm, Tần Bồng bị tiếng khóc của Tần Minh làm thức giấc, nàng phát hiện Tần Minh bị bóng đè, nàng lay tỉnh Tần Minh, Tần Minh mở đôi mắt mơ màng, đâm đầu vào trong lòng Tần Bồng.
Tần Bồng vuốt ve tóc hắn, ôn hòa nói: "A Minh, đệ mơ thấy cái gì thế?"
"Ta mơ thấy tỷ tỷ đi mất rồi..."
Giọng Tần Minh run rẩy, miêu tả lại cảnh trong mơ: "Trong mơ không có tỷ tỷ, ta làm hoàng đế, chẳng mấy chốc đã chết."
"Bọn họ cho ta uống thuốc độc, dùng lụa trắng thắt trên cổ ta... Mẫu thân ở bên cạnh khóc, khóc rất đau lòng, nhưng mà ta vẫn phải chết..."
Cả người Tần Minh đều run rẩy, trong lòng Tần Bồng dâng lên đủ loại cảm xúc.
Tần Minh ngẩng đầu lên, nhìn Tần Bồng, ánh mắt ngập nước: "Tỷ tỷ đừng rời xa ta, có được không?"
Tần Bồng không dám lên tiếng, nàng muốn trả lời hắn nhưng lại không trả lời được.
Nói rằng sẽ không rời đi thì là lừa hắn. Nàng là người Bắc Yến, đệ đệ của nàng vẫn còn chờ nàng ở Bắc Yến.
Nói rằng sẽ rời đi, vậy thì quá tàn nhẫn.
Tần Minh nói đúng, nếu như Triệu Bồng nàng không tới, nếu như thật sự chỉ là Tần Bồng này, có lẽ vận mệnh của Tần Minh sẽ là như thế. Thưởng cho một ly rượu độc, độc chết rồi Tần Thư Hoài sẽ quang minh chính đại lên ngôi.
Chỉ cần nàng rời đi, Tần Thư Hoài ắt sẽ ăn tươi nuốt sống Tần Minh.
Ngôi vị hoàng đế này vốn dĩ nên là của Tần Thư Hoài, chờ quyền thế của Tần Thư Hoài vững chắc rồi, còn cần gì đến một hoàng đế bù nhìn nữa?
Nhưng mà nàng không thể vì Tần Minh mà cứ ở lại nước Tề.
Tần Bồng vừa mới nghĩ như vậy, trong đầu lại có một ý nghĩ khác - không ở nước Tề nữa, trở về Bắc Yến làm gì?
Ở Bắc Yến nàng cũng chỉ từng để tâm tới ba người, Triệu Ngọc, Tần Thư Hoài, Bạch Chỉ.
Bây giờ Tần Thư Hoài đã thành kẻ thù, Bạch Chỉ thì ở ngay bên cạnh, cũng chỉ còn Triệu Ngọc ở Bắc Yến. Mà hiện giờ hoàng vị của Triệu Ngọc đã vững chắc, Bắc Yến mưa thuận gió hòa, người thiếu niên cần nàng bảo vệ khi ấy giờ đã trưởng thành, bây giờ nàng khởi tử hoàn sinh trở về, hắn sẽ tin sao? Mà dù cho hắn tin, hắn còn cần nữa không?
Hắn đã tự sắc phong một vị trấn quốc trưởng công chúa, nếu như Tần Bồng trở lại, tình thân của họ liệu có thể vượt qua khảo nghiệm của thời gian và quyền thế không?
Từng vấn đề một nhảy ra, đối mặt với ánh mắt trong veo đầy mong ngóng của Tần Minh, trong đầu Tần Bồng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ hoang đường: "Có lẽ, không trở về cũng được."
Nàng đã là Tần Bồng rồi, đây là sự thật không thể nào thay đổi. Nàng muốn trở lại thành Triệu Bồng chắc chắn là một con đường rất gian nan. Hơn nữa trở lại Bắc Yến, ở đó sẽ chỉ có một Triệu Ngọc không biết có hoan nghênh nàng hay không; ở lại nước Tề, ở đây vừa có đệ đệ Tần Minh cần nàng bảo vệ, vừa có kẻ thù Tần Thư Hoài đang chờ nàng tự tay giết chết. Thậm chí, có lẽ ở đây nàng sẽ có gia đình, có hài tử.
Nàng hoàn toàn có thể có một cuộc đời mới ở nơi này.
Tần Minh cứ mong ngóng nhìn Tần Bồng, Tần Bồng không biết là do tình cảm của nguyên thân hay là vì Tần Minh hoàn toàn dựa dẫm vào nàng và tin tưởng nàng khiến nàng sinh ra hảo cảm, nàng đột nhiên rất muốn xoa đầu Tần Minh, sau đó đồng ý với yêu cầu của hắn.
Tần Minh lại hỏi lại lần nữa: "Tỷ tỷ, tỷ đừng bỏ ta, có được không?"
Tần Bồng có chút bất đắc dĩ.
Nghĩ tới chuyện nếu như có một ngày, Tần Minh vì bị nàng vứt bỏ mà đi tới đường cùng bị ép chết, nàng lại không cách nào nhịn được.
Vì vậy nàng chỉ có thể trả lời: "Được."
"Ta sẽ ở bên đệ cùng đệ trưởng thành, đệ đừng lo lắng, có được không?"
Chiếm được lời hứa của Tần Bồng, rốt cuộc Tần Minh cũng yên lòng. Hắn dán tay vào lòng bàn tay Tần Bồng, rất nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ chờ ta lớn lên, tới lúc đó tỷ tỷ muốn cái gì, ta đều sẽ lấy cho tỷ tỷ."
Tần Minh nói nghiêm túc như vậy, khiến chút do dự còn sót lại trong lòng Tần Bồng cũng lắng xuống. Nàng nhìn dáng vẻ của Tần Minh, chẳng hiểu sao lại có cảm giác, nàng có trách nhiệm đối với Tần Minh.
Bởi vì Tần Minh gặp ác mộng, nửa đêm còn lại là Tần Bồng ôm hắn ngủ. Hôm sau tỉnh dậy, Tần Bồng kéo Tần Minh lên triều.
Sau vụ án thứ sử Dương Châu giết vợ, tiêu điểm bàn luận trên triều đều chuyển tới người được đề cử cho vị trí thứ sử Dương Châu, người của Trương Anh và Tần Thư Hoài cãi nhau ầm ĩ, nhưng mà cũng cãi không ra được kết quả gì. Ngược lại trở thành hai bên tranh chấp xâu xé nhau, kéo thành một chuỗi dài tội danh lớn nhỏ của các quan viên, mỗi ngày ngự sử của Ngự Sử đài đều bận rộn viết sổ, mặc dù ngự sử lâm triều chả có chuyện gì lớn nhưng lại rất náo nhiệt.
Ba ngày sau, Tuyên Kinh đổ một trận mưa to, mưa cực kỳ lớn, đến nỗi gây sạt lở đất ở mấy nơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, có người phát hiện thấy thi thể một nữ nhân ở trên bờ sông.
Thi thể nữ nhân này đã hư thối đến nỗi gần như chỉ còn xương cốt, y phục bên ngoài bám đầy bùn đất, bị ăn mòn tới nỗi rách rưới tả tơi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là chất liệu trang phục rất tốt.
Nàng được phát hiện trong con sông bảo vệ thành, người ta mới cho rằng nàng vốn được chôn trên núi, sau khi sạt lở thì bị lộ ra, rơi vào trong sông bảo vệ thành, cho nên mới bị cuốn đến đây.
Sau khi thi thể nữ nhân này được vớt lên và xác nhận thân phận, Tần Thư Hoài đang nói chuyện với mưu sĩ. Mưu sĩ hơi lo lắng nói: "Nếu bọn họ tra ra là Khương thị chết do vương gia thao túng..."
"Sẽ không đâu." Tần Thư Hoài quả quyết lên tiếng, cúi đầu, buông mắt nói: "Khương Y chưa chết."
Vừa mới dứt lời, một tên nô bộc chạy vào, lo lắng nói: "Vương gia, phu nhân phủ Thuận Thiên tới nói, đã tìm được thi thể của Khương phu nhân!"
Tần Thư Hoài: "..." TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT