Lục Hữu chĩa kiếm tới gần Giang Xuân, ánh mắt Giang Xuân lạnh buốt: "Nếu ngươi đã chẳng xem ta là huynh đệ thì ta cũng chẳng cần nể tình làm gì!"
"Phóng ngựa tới đây!"
Lời vừa dứt, kiếm hai bên đã quấn quýt cạnh nhau.
Vốn dĩ kiếm thuật của Lục Hữu đã thua kém Giang Xuân, bây giờ lại còn thêm các thị vệ khác cùng bao vây tấn công, chẳng mấy chốc, kiếm của Lục Hữu đã bị Giang Xuân đẩy ra, mười mấy thanh kiếm cùng chĩa thẳng vào cổ Lục Hữu.
Giang Xuân đè Lục Hữu đi tới trước mặt Tần Thư Hoài, bắt quỳ xuống trước Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài uống trà, nhìn Lục Hữu quỳ dưới đất, không nói tiếng nào.
Không khí yên ắng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, Lục Hữu bị người của Giang Xuân đánh một trận, bây giờ thương tích khắp người, vì đau đớn mà nằm sấp trên mặt đất.
Tần Thư Hoài uống trà xong, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn về phía hắn: "Cho ngươi thời gian suy nghĩ kĩ càng rồi, bây giờ đã hiểu rồi chứ?"
"Vương gia có ý gì?"
"Ta đối đãi với ngươi không hề tệ bạc." Tần Thư Hoài đặt chén trà xuống, dường như hắn cũng không mấy để ý tới việc Lục Hữu phản bội, chỉ nói: "Có thể cho ta biết tại sao ngươi lại đối với ta như vậy không?"
"Tại sao ư?" Lục Hữu cười khẩy ra tiếng: "Sao vương gia không thử tự mình đoán một chút?"
"Ngươi là người của Khương Y."
Tần Thư Hoài lên tiếng, Lục Hữu lại rất bình tĩnh, yên lặng không nói gì.
Hắn không biết mình đã bại lộ bao nhiêu, cho nên dứt khoát không nói gì, Tần Thư Hoài nhìn sắc mặt của hắn, dựa vào biểu cảm trên mặt hắn để suy đoán: "Ngươi tới cạnh ta chính là theo chỉ thị của Khương Y. Năm đó, sau khi Khương Y chết, ngươi cùng với đồng bọn bắt đầu tìm cách báo thù, sau cung biến, đồng bọn của ngươi ngụy trang thành tứ công chúa, muốn đứng ở vị trí tứ công chúa để lật đổ ta, báo thù cho Khương Y."
Nghe xong những gì Tần Thư Hoài nói, Lục Hữu hoàn toàn yên tâm, không hề đáp lại.
Tần Thư Hoài nhìn thấy bộ dạng của Lục Hữu như vậy thì biết ngay là mình đã đoán sai, bây giờ Lục Hữu đã cảnh giác, hắn có hỏi lại cái gì thì cũng không hỏi ra được.
Hắn gật đầu, nói với Giang Xuân: "Dẫn hắn tới Vệ phủ đi."
Nghe thấy lời này, Lục Hữu vẫn không hề có phản ứng gì, Tần Thư Hoài nhìn hắn một cái rồi đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Hắn đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần về thái độ của Lục Hữu và hài cốt của Khương Y.
Thi thể của Khương Y xuất hiện, như vậy Tần Bồng không thể nào là Khương Y. Nhưng phản ứng vừa rồi của Lục Hữu lại nói cho hắn biết rằng Tần Bồng cũng không phải là đồng bọn của Khương Y, như vậy thì Tần Bồng là ai?
Tần Thư Hoài cảm giác đời này hắn chưa từng cảm thấy nghi ngờ như thế này, hắn vừa nghĩ ngợi vừa dẫn theo Lục Hữu đi tới Vệ phủ, lúc này Tần Bồng và Bạch Chỉ đang bàn bạc về bước đi tiếp theo, nghe thấy Tần Thư Hoài tới, hai người liếc nhau một cái, Bạch Chỉ hỏi trước: "Hắn tới đây làm gì?"
Trong đầu Tần Bồng nhanh chóng đảo qua một lượt tất cả tin tức trong mấy ngày gần đây, nói không chắc chắn lắm: "Có lẽ là tới để tặng lễ."
Bạch Chỉ hơi khó tin: "Tặng lễ?"
"Hắn vốn không phải là người sẽ giãy giụa một cách vô nghĩa."
Nói xong, Tần Bồng khoát tay lên: "Mời vương gia vào đi."
Một lúc sau, Tần Thư Hoài được Giang Xuân đẩy vào. Tần Bồng ngẩng đầu cười tủm tỉm: "Vương gia."
Bạch Chỉ đứng dậy, biết điều lui xuống, Giang Xuân cũng lui ra, trong phòng chỉ còn Tần Bồng và Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài nhìn lướt qua đống tài liệu trong tay Tần Bồng, lạnh nhạt nói: "Chuẩn bị cũng đầy đủ đấy."
"Sao cơ?"
"Trước tiên là mượn vụ án thứ sử Dương Châu giết vợ để đẩy dư luận lên cao trào, sau vụ án này, chỉ cần ngày nào đó việc ta giết Khương Y bị lộ ra ngoài, kết hợp với tiền lệ trước đó, chắc chắn không thể phạt quá nhẹ; cùng với đó, bách tính vừa mới trải qua một vụ án tương tự, khó tránh khỏi sẽ mang ấn tượng từ hung phạm lần trước để trùm lên cho ta, như vậy chẳng phải danh dự ta dày công tạo dựng bao nhiêu năm nay cũng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát."
"Xong phần chuẩn bị, bây giờ đi thẳng vào chuyện chính, ta rất tò mò, rốt cuộc trong tay ngươi có bao nhiêu chứng cứ có thể chứng minh Khương Y là do ta giết?"
Tần Bồng nhìn Tần Thư Hoài, ném cuốn hồ sơ đang cầm trong tay lên bàn, ngả người ra sau: "Đến cả ngụy biện mà vương gia cũng không làm luôn, đến thẳng chỗ ta thừa nhận tất cả, thế này là định vò đã mẻ thì cho sứt luôn sao?"
"Ta cần phải phủ nhận sao?"
Tần Thư Hoài bình tĩnh nhìn nàng: "Ngươi cho rằng ngươi có thể dựa vào một vụ án để lật đổ ta ư?"
"Đương nhiên ta không thể dựa vào một vụ án để lật độ một vị nhiếp chính vương." Tần Bồng khoát một tay lên tay vịn, tay còn lại nghịch lọn tóc phía sau, nhướng mày nói: "Nếu ta chẳng làm nổi cái gì thì vương gia tới đây làm gì?"
Tần Thư Hoài không lên tiếng, Tần Bồng phì cười thành tiếng: "Chột dạ thì chột dạ, còn giả bộ làm sói già làm cái gì? Ta không làm gì được ngươi, chẳng lẽ lại cũng chẳng thể làm gì một tên Giang Xuân sao?"
"Ngươi dám."
Ngay cả câu uy hiếp mà Tần Thư Hoài cũng nói rất bình tĩnh, ánh mắt Tần Bồng trở nên lạnh lùng: "Ngươi cho rằng ta làm bao nhiêu chuyện như vậy là vì cái gì? Oan có đầu nợ có chủ, giết người thì phải trả giá đắt, Giang Xuân hắn đã dám giết người thì phải chuẩn bị để sớm muộn gì cũng bị người ta giết!"
Tần Thư Hoài không lên tiếng, hắn vươn tay tự rót trà cho mình, trà vẫn còn ấm, là trà Long Tỉnh loại tốt nhất.
Năm đó Triệu Bồng cũng thích trà Long Tỉnh, Bắc Yến nằm ở phương bắc, không trồng được trà, hằng năm Triệu Bồng đều phải sai người mua một số lượng lớn từ phía nam mang tới.
Triệu Bồng thích uống, Tần Thư Hoài cũng thích theo, bây giờ uống trà Long Tỉnh làm Tần Thư Hoài tìm lại được một chút cảm giác quen thuộc, trong lòng hắn cũng theo đó mà yên ổn hơn rất nhiều.
Lần này Tần Bồng cũng chẳng định làm gì hắn, chỉ đặt hết suy nghĩ lên người Giang Xuân. Hắn tự bảo vệ mình không có vấn đề gì, nhưng nếu Tần Bồng nhẫn tâm muốn gây phiền phức với Giang Xuân thì sợ là chẳng phải chỉ là phiền phức nhỏ nhặt.
Tần Thư Hoài bình tĩnh, Tần Bồng cũng tỉnh táo lại. Tần Thư Hoài là người không lộ vui buồn ra ngoài mặt, nhưng nàng lại không phải người như vậy, từ nhỏ nàng đã có cái tính chuyện gì cũng viết hết lên trên mặt, chỉ trừ khi cố tình dồn sức che giấu, còn không thì phần lớn thời gian nàng đều thà rằng bản thân sống thoải mái một chút.
Ai đánh nàng một tát, nàng sẽ trả lại mười tát.
Ai làm nàng khổ sở, nàng sẽ khiến người đó phải khổ sở gấp trăm lần.
Trước đây nàng đã từng nói với Tần Thư Hoài, có chuyện gì cũng đừng giấu kín trong lòng, nhịn lâu quá thì người sẽ bị nghẹn luôn. Hoặc là hư người, hoặc là mệt lòng.
Nàng cảm thấy bây giờ Tần Thư Hoài trở thành người thế này thì cái tính này góp một phần lớn trách nhiệm.
Tần Thư Hoài uống trà, cảm thấy nhử Tần Bồng như vậy là đủ rồi, cuối cùng nói: "Ta hiểu rõ ý của công chúa. Vậy ta xin hỏi một câu, công chúa định dù nửa bước cũng không nhường phải không?"
"Vương gia có ý gì?"
"Khương Y đã chết, cho dù công chúa có bắt Giang Xuân đền mạng thì cũng không có tác dụng gì, không bằng hai ta thương lượng một chút, công chúa muốn cái gì cứ việc nói ra."
Tần Thư Hoài nói thẳng thừng: "Công chúa cảm thấy vị trí thứ sử Dương Châu có đủ hay không?"
Lần này đổi thành Tần Bồng không lên tiếng, nàng cứ như thể không nghe thấy lời Tần Thư Hoài nói, cúi đầu nhấp một ngụm trà, lại giơ tay lên nhìn đống họa tiết mới tô vẽ trên móng tay. Tần Thư Hoài nhìn phản ứng của Tần Bồng, biết là nàng không hài lòng.
"Rốt cuộc công chúa muốn cái gì, cứ việc nói thẳng."
"Thứ sử Dương Châu, phủ doãn phủ Thuận Thiên, xây dựng lại đội quân Bắc Thành do Vệ Diễn dẫn quân."
Tần Bồng nhanh chóng đưa ra yêu cầu, Tần Thư Hoài nghe xong lời Tần Bồng nói, cười khẩy đáp: "Ta chân thành với công chúa, công chúa lại đòi hỏi quá đáng như vậy?"
Tần Bồng ngước mắt nhìn Tần Thư Hoài: "Mặc dù vị trí thứ sử Dương Châu rất quan trọng, nhưng đối với một công chúa không quyền không thế ở kinh thành như ta thì thứ sử Dương Châu dù có oai cỡ nào cũng đâu có ý nghĩa gì?"
"Được." Tần Thư Hoài gật đầu lên tiếng đáp lại, Tần Bồng hơi ngạc nhiên, thực ra nàng cố ý nói ra nhiều yêu cầu như vậy chính là có ý định muốn lằng nhằng kéo dài thời gian với Tần Thư Hoài, lại không ngờ rằng Tần Thư Hoài dễ nói chuyện như vậy?
Nhưng mà Tần Thư Hoài nói được xong thì lại nói câu tiếp theo: "Việc này ta có thể thuận theo ý công chúa, nhưng mà ta muốn hỏi một chút xem công chúa có biết một người không."
Tần Bồng nghe xong lời này, trong lòng lộp bộp một cái, quả nhiên, liền nghe thấy Tần Thư Hoài nói: "Lục Hữu, công chúa có biết người này không?"
Tần Bồng không đáp, nếu Tần Thư Hoài đã nói như vậy thì đương nhiên là đã biết quan hệ giữa Lục Hữu và nàng, hoặc ít nhất cũng biết Lục Hữu rất quan trọng đối với nàng. Tần Bồng không để lộ ra mặt, chậm rãi nói: "Vương gia định thế nào?"
"Đừng có vòng vo với ta." Tần Thư Hoài nói thẳng: "Rốt cuộc muốn cái gì thì nói cho rõ ràng, nếu không thì mọi người đều cá chết lưới rách cả thôi."
Đã nói đến nước này thì Tần Bồng cũng không có ý định dây dưa lằng nhằng thêm nữa, nhanh chóng nói: "Ta muốn cả phủ doãn phủ Thuận Thiên và thứ sử Dương Châu. Nếu không cho được thì cứ giết Lục Hữu đi, ta sẽ lập tức để Giang Xuân xuống dưới đó cùng hắn."
"Được." Tần Thư Hoài quả quyết gật đầu.
Lúc này Tần Bồng mới lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cho nên ta mới thích nói chuyện với người sảng khoái như vương gia đây. Chờ tới khi người của ta nhậm chức rồi thì chứng cứ sẽ được giao lại cho vương gia, vương gia cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ không nhắc lại việc này."
Tần Thư Hoài nghe thấy Tần Bồng quả quyết bỏ qua vụ án Khương Y như thế thì không khỏi nhíu mày.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tần Thư Hoài nhìn nàng chằm chằm, Tần Bồng chống cằm, giọng ngân dài: "Ta chính là Tần Bồng thôi."
"Không." Tần Thư Hoài lập tức nói: "Ngươi không phải."
"Ta không phải Tần Bồng." Tần Bồng nhìn chằm chằm Tần Thư Hoài, ánh mắt lạnh lẽo: "Vương gia cảm thấy ta là ai?"
"Đây là câu ta đang hỏi ngươi."
"Ta thật sự là Tần Bồng." Tần Bồng trả lời thản nhiên: "Câu hỏi này của vương gia chả có ý nghĩa gì, ngược lại ta muốn hỏi vương gia, bao nhiêu năm qua, vương gia có nằm mơ thấy Khương Y không?"
"Ta mơ thấy nàng ta làm cái gì?" Tần Thư Hoài lạnh nhạt trả lời, dường như không hề cảm thấy hắn trả lời như vậy có gì không đúng. Tần Bồng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng này của hắn thì cơn giận nổi lên, cười gằn: "Giết thê tử của chính mình, chẳng lẽ vương gia không cảm thấy lương tâm bất an sao?"
"Lương tâm bất an?" Tần Thư Hoài lặp lại bốn chữ này, khẽ cười. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Bồng, trong mắt loáng thoáng xuất hiện sự điên cuồng: "Bản thân Khương Y và Khương gia của nàng ta còn chẳng cảm thấy lương tâm bất an, tại sao ta lại phải cảm thấy lương tâm bất an?"
"Nàng ấy là thê tử của ngươi, dù có không tốt cỡ nào thì ngươi cũng không nên độc ác như thế!"
"Ta độc ác?" Tần Thư Hoài bật cười điên cuồng: "Khương gia nhà nàng ta vì quyền thế mà giết chính thê của ta, chẳng lẽ ta độc ác là không đúng sao?"
"Dù cho Tần Thư Hoài ta ác ôn nham hiểm, dù cho đời này ta tội ác vô số, thì ta cũng chưa từng hối hận vì giết sạch Khương thị."
"Bọn hắn đáng chết."
Tần Thư Hoài ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt như phát điên, mỗi câu mỗi chữ cứ như thể đã nhúng qua thuốc độc, muốn đâm nát những người mà nó chạm vào, khiến người ta đau đứt gan đứt ruột.
"Toàn bộ Khương thị đều đáng chết." TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT