Sau khi bất ngờ, Tần Bồng lấy lại bình tĩnh.

Có lẽ nàng đã hiểu được suy nghĩ của Tần Thư Hoài, hắn cũng giống như Bạch Chỉ vậy, là một người rất lý trí. Tần Thư Hoài cho rằng Khương Y chết đi sống lại bởi vì thi thể của Khương Y đã bị đánh cắp chứng tỏ Khương Y có thể đã giả chết. Còn Tần Bồng đã chết trong tay hắn, chính mắt hắn đã thấy quan tài của nàng đóng lại và chôn vùi trong đất, tuyệt đối không thể sống lại được.

Tần Bồng sau khi suy nghĩ rõ ràng thì hơi nghiêng đầu, cười nói: "Nhiếp chính vương nói vậy là có ý gì?"

Tần Thư Hoài trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt nói: "Ta giết cả nhà Khương thị, ngươi không hận sao?"

"Điện hạ" Tần Bồng cong miệng: "E là ngài nhận lầm người rồi."

"Vốn tưởng rằng người quyền lực nhất trong Khương gia chính là cha ngươi, nhưng không ngờ lại là Khương tiểu thư. Nếu như ta biết Khương tiểu thư thần thông như vậy, Tần mỗ đã không nên sau ngày thành thân hôm đó lại đưa ngươi về hậu viện mà nên tiếp xúc thăm viếng nhiều hơn mới phải."

Tần bồng bất đắc dĩ thở dài: "Rốt cuộc Khương tiểu thư mà ngươi nói là ai, rất giống ta sao?"

"Khương Y" Tần Thư Hoài lạnh lùng nói: "Ngươi định giả bộ với ta sao?"

"Ồ" Tần Bồng gật đầu: "Ngày nói xem nhị phu nhân Khương thị của ngài có liên quan gì đến ta sao?"

Tần Thư Hoài không nói gì, hắn biết Tần Bồng lúc này tuyệt đối không thể nói ra chuyện gì, nhưng mà phản ứng của Tần Bồng không hề lộ ra ngoài, hắn cũng không đoán được Tần Bồng có phải là Khương Y hay không. Hắn vốn là muốn nói ra để làm cho Tần Bồng sợ hãi, nhưng là không nghĩ tới tâm lý Tần Bồng lại tốt như vậy.

Về phần Tần Bồng, tâm lý nàng đương nhiên là tốt rồi, dù sao nàng cũng biết Khương Y thật sự đã chết rồi.

Trừ khi một ngày nào đó Tần Thư Hoài bắt đầu tin vào ma quỷ, nếu không thì cả đời này hắn sẽ không bao giờ biết được sự thật.

Tần Thư Hoài cùng Tần Bồng yên lặng nhìn nhau một hồi, sau đó Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, lãnh đạm nói: "Ngươi đi đi, sau này đừng tới nữa."

Tần Bồng gật đầu một cái, cũng không ở lại lâu, xoay người rời đi.

Ngày hôm sau trở về triều, Tần Thư Hoài lại tự mình đổi lại phát quan, không có gì khác ngày thường. Hai người tương kính như tân, triều đình cũng vui vẻ hòa thuận.

Nhưng dân gian lại xảy ra một vụ án.

Vụ án này cũng chẳng có gì là lạ, chẳng qua là một tú tài vì muốn lấy cô gái con nhà giàu có đã giết chết người vợ của mình và nói dối rằng mình không có vợ, nhưng đã bị con trai của mình kiện ra công đường.

Vụ án này vốn là ở quê hơn mười năm trước, tú tài đó đã lên chức cao ở Dương Châu, con trai hắn kiện cáo ra tận kinh thành mới gây ra chấn động.

Dân gian bàn tán sôi nổi, các gánh hát đã theo đó dựng thành kịch, còn được viết thành truyện, lưu truyền rộng rãi.

Vị tú tài trong câu chuyện này không biết liêm sỉ, hung ác, mưu hại vợ đến chết khiến dân chúng cả nước phẫn nộ.

Hiện giờ vị quan này đã cửa đóng không ra ngoài, vì hắn ta đang giữ chức Tổng đốc Dương Châu, Phủ Doãn Thuận Thiên Kỳ Sơ cũng không dám nhận vụ án này. Sau đó dân chúng phẫn nộ đã kinh động đến Ngự Sử khiến Ngự Sử ở trên triều vạch tội của Phủ Doãn Thuận Thiên.

Từ một vụ án cũ trở thành một vụ án lớn gây chấn động cả nước và dẫn đến việc luận tội Phủ Doãn Thuận Thiên, tất nhiên người đứng sau tất cả những chuyện này chính là Tần Bồng.

Trong khi Tần Bồng bận theo đuổi vụ án cũ, thì Tần Thư Hoài lại bận điều tra quá khứ của Tần Bồng, hắn rất muốn biết Khương Y sao lại trở thành Tần Bồng.

Tuy nhiên, khi điều tra về Khương Y, hắn lại phát hiện ra một câu chuyện cũ khác.

Lục Hữu năm đó là được Khương Y cứu, rồi sau đó người của hắn mới tới. Nếu không điều tra quá khứ của Khương Y thì Tần Thư Hoài khó mà biết được chuyện này.

Sau đó hắn đã điều tra Lục Hữu và phát hiện ra rằng Khương Y từng liên lạc với Lục Hữu. Trước khi Vệ Diễn quay lại, Lục Hữu và Tần Bồng đã gặp nhau và lần nào Tần Bồng cũng cũng đến nơi anh ta ở để uống trà.

Bây giờ Tần Thư Hoài gần như chắc chắn Khương Y chính là Tần Bồng, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ.

Ví dụ, nếu Khương Y thực sự giả dạng Tần Bồng, tại sao lại không cẩn thận che đậy dấu vết, cho dù người khác không quen Tần Bồng, chẳng lẽ người của Vệ gia cũng không biết sao?

Tần Thư Hoài định tìm Vệ Diễn, nhưng lúc này, vấn đề luận tội Phủ Doãn Thuận Thiên đã đến triều đình.

Tần Thư Hoài ban đầu cũng không để ý đến chuyện này lắm, nhưng khi nghe đến câu nói "giết vợ vì quyền thế", hắn không khỏi lạnh lùng quay mặt lại, đưa mắt nhìn về Tần Bồng phía sau bức màn.

Tần Bồng vẫn tựa vào tay vịn như trước, xuyên qua rèm cũng không nhìn thấy biểu hiện của nàng, nhưng Tần Thư Hoài luôn cảm thấy hiện tại nàng đang vui vẻ.

Tần Thư Hoài chăm chú lắng nghe lời Ngự Sử nói, Phủ Doãn Thuận Thiên quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy, cuối cùng Tần Thư Hoài cũng hiểu rằng đây rất có thể là một cái bẫy do Tần Bồng giăng ra dành cho mình.

Nhưng hắn không rõ Tần Bồng sẽ hành động như thế nào, hắn chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Khi ngự sử hỏi hắn chuyện này nên giải quyết như thế nào, Tần Thư Hoài nói một cách thờ ơ: "Phủ Doãn Thuận Thiên đã biết mà không báo, để Hình bộ xử lý, vụ án này liên quan đến quan lớn, giao cho Đại Lý tự."

"Chờ một chút."

Tần Bồng đột nhiên lên tiếng, mọi người đều nhìn về phía nàng, Tần Bân nghiêm mặt nói: "Theo như lời Trương Ngự sự, vụ án này đã khiến dư luận phẫn nộ rồi. Vụ án nếu không thể xử lý thỏa đáng, không chỉ khiến dư luận càng thêm phẫn nộ và về lâu dài sẽ khiến cho lòng dân không yên."

Mỗi vụ án đều có vai trò định hướng cho việc xét xử những vụ án tương tự trong tương lai, và kết quả của mỗi vụ án cũng sẽ có tác động đến bầu không khí xã hội lúc bấy giờ.

Khi Tần Bồng nói lời này, tất cả mọi người đều cho là không có chuyện gì, vì vậy Tần Bồng lại nói tiếp: "Bản cung cho rằng vụ án này tốt nhất là Ngự sử đại nhân Tạ Cốc tự mình xét xử, Đại lý tự Hình bộ trợ giúp điều tra, các vị đại thần thấy thế nào?"

Các đại thần bàn bạc kế hoạch một hồi, cho rằng kế sách này hay, Tần Thục Hoài không ngăn cản liền quyết định như vậy.

Sáng hôm sau đi ra ngoài, Giang Mặc Thịnh đi theo Tần Thư Hoài nói nhỏ: "Điện hạ, vụ án này rõ ràng là nhằm vào người, vậy tại sao người không ngăn cản?"

“Ngăn cản cái gì?” Tần Thư Hoài bình tĩnh nói: “Trong vụ án này trưởng công chúa nói không sai, nêm làm cái gì thì làm cái đó đi."

"Nhưng mà…"

"Nhưng mà cái gì?"

Tần Thư Hoài liếc mắt nhìn quá khứ: "Ta đã giết chết Khương Y, nếu như Khương Y còn sống thì bọn còn có thể làm gì? Chẳng lẽ bọn họ lại dám đến Bắc Yến đào mộ Triệu Bồng?"

Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Tần Thư Hoài lộ ra vẻ thù địch: "Nếu bọn họ còn dám nhắc tới Triệu Bồng một lần nữa, tôi sẽ lại đào mộ tổ tiên Khương gia lần nữa. Ta đang muốn xem Khương Y có cứng rắn như cha cô ta không?"

Bởi vì chứng cứ của vụ án này đã chuẩn bị xong từ trước nên sau khi Tạ Cốc bắt đầu xét xử không bao lâu đã tuyên án tử hình kẻ sát nhân, dân chúng đều rất hả hê.

Khi có kết quả, Tần Bồng và Bạch Chỉ đang uống trà trong nhà, nghe được kết quả vụ án, Tần Bồng không nhịn được cười vỗ tay: "Được rồi, Tạ Cốc là người hiểu chuyện có vụ án này trong tay ta rất muốn xem Tần Thư Hoài sẽ làm thế nào để thoát tội."

Nói rồi Tần Bồng tự mình rót trà cho Bạch Chỉ: "Thi thể của Khương Y đã được chôn ở bên ngoài thành gần thôn Trương gia."

"Thì sao?"

"Nhìn bầu trời chắc hẳn hai tới sẽ có mưa to, Tần Thư Hoài có nhà riêng ở thôn Trương gia. Vách đá ven sông thôn Trương gia thưa thớt đất đá, sau trận mưa bão rất dễ sụp đổ và thi thể tự nhiên sẽ lộ ra."

"Tốt. Nhưng mà" Bạch Chí có chút lo lắng: "E rằng vụ án này sẽ không thể trong một lần mà lật đổ Tần Thư Hoài được."

"Đương nhiên." Tần Bồng uống một hớp trà, sắc mặt bình thản: "Nếu Tần Thư Hoài dễ dàng bị lật đổ như vậy thì có thể ngồi ở vị trí này cũng là một kỳ tích. Vụ án này, chỉ cần chúng ta có thể lật đổ được vị trí của Thứ sử Dương Châu và Phủ Doãn Thuận Thiên là đủ rồi."

"Cho tới bây giờ muốn lật đổ kẻ có quyền không thể chỉ dựa vào một vụ án, mà là để hắn bị mất đi từng chút một đến khi hoàn toàn không còn sức phản kháng." Tần Bồng cảm thấy lạnh nhạt chơi đùa đồ sứ trong tay: "Đến lúc đó, bất luận cái gì cũng đều có thể khiến hắn không thể trở mình được. Trước mắt, mọi chuyện chỉ là để dò xét thôi."

"Công chúa nghĩ thật chu đáo."

Bạch Chỉ gật gật đầu, Tần Bồng hơi kỳ quái, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chỉ: "Chỉ vì chủ nhân, ngươi thật sự có ý định cùng ta ở nước Tề nhiều năm như vậy sao"

"Phải."

"Đáng giá không?"

"Đáng giá."

"Tần Bân hơi nghẹn ngào, nàng muốn nói nhưng lại không nói ra được. Bạch Chỉ Tôn đột nhiên ngẩng đầu nói: “Hôm nay chẳng phải là ngày công chúa vào cung thăm bệ hạ sao?"

"À đúng" Tần Bồng gật đầu, nàng chợt nhớ tới Tần Minh liền đứng dậy nói: "Ta đi thăm hắn một chút."

Cho dù nguyên thần của Tần Bồng đã chết, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm mà cô ấy để lại.

Tần Bồng không có tình cảm sâu đậm với mẹ cô là Lý Thư nhưng lại rất yêu thương người em trai này. Công thêm việc Triệu Bồng là một người rất yêu thương em trai của mình, khi nhìn thấy Tần Minh, Tần Bồng liền có cảm giác rất thân thiết.

Khi Tần Bồng vào cung, Tần Minh đang học với Liễu Thư Ngạn, Tần Bồng bước vào, Lưu Thư Ngạn thấy Tần Bồng liền vội vàng làm ra động tác "thẹn thùng" nhìn Tần Minh trước mặt.

Tần Minh đang cúi đầu cẩn thận luyện chữ, từng nét từng nét, Lưu Thư Ngạn yên lặng nhìn hắn thỉnh thoảng nhắc nhở. Đến khi viết xong đã là nửa giờ. Sau khi Lưu Thư Ngạn thông báo tan học, Tần Minh cung kính chào Lưu Thư Ngạn. Lúc này, Tần Bồng từ phía sau thở dài một tiếng: "A Minh thật ngoan"

"Tỷ tỷ."

Tần minh kích động quay đầu lại, Tần bồng chạy tới.

Tần Bồng bế Tần Minh, hắn xấu hổ giãy dụa nói nhỏ: "Ta là hoàng đế, ngươi ôm ta thế này, người ta nhìn thấy sẽ cười nhạo."

"Nói nhảm" Tần Bồng nhíu mày: "Ai dám cười nhạo A Minh của ta? Ta sẽ đánh kẻ đó"

Tần Minh Thiên nghe xong, mỉm cười, Tần Bồng ôm lấy cậu vừa đi về phía trước vừa nói với Lưu Thư Ngạn: "Lưu Thái phó hôm nay cùng ăn cơm đi, ta có một số vấn đề về A Minh muốn hỏi Thái phó."

"Được."

Lưu Thư Ngạn đi theo Tần Bồng, cùng Tần Bồng một người đi trước một người đi sau tới chỗ ăn cơm, đi được một lúc, Tần Bồng cảm thấy Tần Minh hơi nặng, dù sao thân thể này chưa từng luyện võ, đánh nhau còn có thể dựa vào một chút kỷ xảo, cứ như vậy ôm một đứa bé là một thử thách sức mạnh rất lớn. Tần Bồng nắm tay thật lâu, tay hơi run lên, Lưu Thư Ngạn nhìn thấy liền đưa tay nói: "Để ta bế bệ hạ một lát."

"Vừa nói hắn vừa ôm lấy Tần Minh từ trong vòng tay của Tần Bồng, Tần Bồng hiểu ý của Lưu Thư Ngạn, nói thẳng: ""Ngươi để A Minh tự đi. Chỉ là ta muốn bế hắn, nếu không được, hắn có thể tự đi."

Lưu Thư Ngạn nghe Tần Bồng nói xong liền mỉm cười để người xuống. Đúng lúc đó băng đô quấn quanh vương miện cài tóc của Tần Minh bị vướng khiến hắn phải cúi xuống không thể động đậy."

Hắn không kiên nhẫn ,cúi đầu tháo dây buộc tóc.

Ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt tuấn tú ôn nhu, lãnh đạm của hắn, Tần Bồng lặng lẽ nhìn hắn nhớ tới hình ảnh phu quân khi còn trẻ của mình.

Khi còn trẻ, nàng cũng tưởng tượng về phu quân của mình. Nàng tưởng tượng rằng người đó phải dịu dàng và ôn nhu, đối xử tốt với Triệu Ngọc, kiên nhẫn, kiên quyết và có điểm mấu chốt của riêng mình.

Nhìn Lưu Thư Ngạn, nàng không khỏi cảm thấy nếu như gặp Lưu Thư Ngạn sớm hơn, nàng đã không gả cho Tần Thư Hoài.

Lưu Thư Ngạn cởi dây buộc tóc một lúc, nhưng dây buộc tóc không hiểu sau lại càng ngày càng chặt, hắn cảm thấy bất lực, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Tần Bồng: "Công chúa điện hạ có thể giúp ta chuyện này được không?"

"Giúp" Tần Bồng đưa mắt lên nhìn cái cột tóc, từ từ có phản ứng, cô cười nói: "Được rồi, ngươi có thể khen ta một câu, nếu hay ta sẽ giúp ngươi."

Sau khi nghe lời này, Lưu Thư Ngạn hơi kinh ngạc, sau đó bật cười.

"Công chúa thật đẹp."

Dưới ánh sáng rực rỡ, Tần Bồng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.

Nàng đưa tay che ánh sáng chiếu vào mắt, thở dài nói: "Không được, ánh sáng chói quá."

"Là sao?"

"Tim đập nhanh hơn."

Lưu Thư Ngạn: "…"
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play