Tần Bồng sững sờ khi nghe những lời nói của Tần Thư Hoài.
Nàng không yêu hắn?
Đây là những lời nàng nói với hắn trước khi chết sao?
Rốt cuộc trước khi chết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì khiến cô ấy lại nói lời thật lòng như vậy?
Chuyện Triệu Bồng có yêu hắn hay không nàng cũng có biết, kết luận cuối cùng là thích thì có nhưng yêu thì không.
Khi đó Triệu Bồng có quá nhiều việc, Tần Thư Hoài đối với Triệu Bồng có lẽ là một nơi trú ẩn an toàn, một người bạn, một người sẽ đối xử tốt với cô ấy.
Đối với nàng hắn là một người bạn đáng tin cậy, thân thiết như gia đình, cũng có những cảm xúc phức tạp như biết ơn, cảm kích, thích,... nhưng chưa đến mức yêu.
Triệu Bồng cũng không hiểu yêu một người là như thế nào nhưng với tính cách của nàng nếu mà yêu sẽ rất mạnh mẽ dứt khoát và không bao giờ nhìn lại.
Những năm đó khi gả cho Tần Thư Hoài là Triệu Bồng bị ép buộc, nàng vừa do dự vừa sợ hãi.
Khi Triệu Bồng theo Tần Thư Hoài trở về Đại Tề cũng là bị ép buộc, nên nàng vừa buồn vừa bất an.
Nàng có thích Tần Thư Hoài, nàng đã quen biết hắn nhiều năm như vậy, hắn lại giúp đỡ nàng nhiều chuyện, hơn nữa Tần Thư Hoài là người tốt, tính tình cũng không tệ, nàng không có lý do gì để không thích hắn cả. Cho nên khoảng thời gian từ khi Tần Thư Hoài mười đến mười sáu tuổi, nàng luôn trêu chọc và quấy rầy hắn.
Nhưng nàng chưa từng có ý nghĩ muốn gả cho hắn.
Thậm chí trước khi cưới, nàng cũng đã tìm cách để hứa với tướng quân trẻ tuổi đầy triển vọng Phong Tranh, trong tay Phong Tranh nắm trọng binh, nếu nàng lấy hắn thì ngai vàng của Triệu Ngọc càng được đảm bảo.
Nàng còn nhớ rõ ngày Hoàng đế gọi nàng và Phong Tranh đến chính điện hỏi chuyện kết hôn, Tần Thư Hoài đang ở trường học chạy một mạch về cung.
Lúc đó nàng không biết hắn thích mình, nàng đã được Hoàng đế hứa hẹn, Phong Tranh cũng đã gật đầu, hiện giờ chỉ đợi đợi Hoàng đế ban hôn, nàng vui vẻ bước ra khỏi cổng cung điện liền thấy Tần Thư Hoài đang đứng ở cửa đợi nàng.
Hắn còn thở hổn hển, chứng tỏ đã chạy rất xa, nàng hơi ngạc nhiên không nhịn được hỏi: "Ngươi không phải còn đang đi học sao?"
"Nàng đã gặp Phong Tranh sao?"
Hắn bước tới gần hỏi nàng, nàng sững sờ cảm thấy người này biết tin quá nhanh, nhưng chợt hiểu rằng mọi người sống trong cung đều có nhiều tai mắt, nàng cũng không che giấu chuyện của mình và Phong Tranh, liền gật đầu và mỉm cười, "Đúng vậy, ta sẽ sớm kết hôn."
"Tần Thư Hoài" Nàng nhẹ nhàng và chậm rãi nói, "Ta sẽ sớm có nhà riêng, ngươi cũng sẽ có chỗ đứng vững chắc. Khi nào người mới có thể trở về Đại Tề?"
Triệu Bồng cũng không biết tại sao vừa nói nàng lại cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, nàng thở dài đi về phía trước nên cũng không để ý Tần Thư Hoài có theo kịp không, lại nói tiếp: "Nếu ngươi không muốn trở về cũng không sao, sau này A Ngọc trở thành hoàng đế, ta là trưởng công chúa, ta sẽ quan tâm đến ngươi, ngươi yên tâm."
Nói xong nàng mới phát hiện Tần Thư Hoài không theo kịp, nàng quay đầu lại thấy hắn đang đứng cả người đều run rẩy.
Hắn đứng yên tay siết chặt dưới áo.
Triệu Bồng cảm thấy tâm trạng Tần Thư Hoài không tốt, nhíu mày hỏi "Ngươi có chuyện gì sao?"
"Nàng không phải..nói thích ta sao?"
Tần Thư Hoài dường như rất khó khăn mới nói lên lời: "Trước kia nàng đã nói."
Triệu Bồng bỗng ngẩn người, nàng định nói thật với hắn đó chỉ là lời trêu chọc hắn mà thôi.
Lần đầu gặp hắn khi 9 tuổi nàng đã nói thích hắn, nhưng lời này làm sao có thể là thật được? Trong một tuần lễ nàng đã thích chơi như vậy. Hắn lúc nào cũng nghiêm khắc và cổ hủ. Khi nàng nói thích hắn, hắn liền đỏ mặt nên nàng thích trêu chọc hắn, thế thôi.
"Nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng run rẩy của hắn nàng không biết phải làm sao, nàng không thể nói gì chỉ quay đầu mà nói tránh đi: ""Thư Hoài, chúng ta nói chuyện thích hay không thích làm gì? Quan trọng là có thể nắm giữ quyền lực trong tay. Ngươi có biết không? "
"Cho nên" Tần Thư Hoài quay đầu, nghiêm túc nhìn nàng "Nàng gả cho hắn là vì quyền lực của hắn đúng không?"
"Nàng gả cho hắn ta" Tần Thư Hoài đến gần khiến Triệu Bồng cảm thấy hơi sợ hãi, lùi về phía sau, hắn từng bước ép nàng vào chân tường.
Khi đó hắn cao hơn nàng nửa cái đầu, hắn giữ nàng lại trước mặt mình và nói: "Chỉ vì hắn ta có thể cho nàng nhiều quyền lực hơn bây giờ, phải không?"
“Đúng…Không phải vậy sao?” Triệu Bồng khó khăn nói, Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, cố gắng nén cơn tức giận và ghen tỵ lại, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Triệu Bồng, ta biết hiện giờ ta không xứng với nàng, nhưng mà nàng hãy nhớ"" Hắn vừa nói vừa từ từ mở mắt, ánh mắt kiên định: "Chờ đến khi ta xứng đáng với nàng, ta không quan tâm nàng đã kết hôn với Phong Tranh hay Vương Thuần, không cần biết nàng đã kết hôn bao nhiêu lần và yêu bao nhiêu người, nàng cũng phải trở lại.”
Nghe vậy, Triệu Bồng kinh ngạc, Tần Thư Hoài cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng.
"Nàng là vợ ta" hắn trầm giọng nói: "Nàng hãy nhớ kỹ điều đó."
Nói xong, Tần Thư Hoài buông tay nàng ra và quay lưng rời đi, Triệu Bồng đứng ở đó một lúc lâu mới phản ứng lại.
Tần Thư Hoài thích nàng sao?
Cái người mỗi ngày chỉ có một bản mặt ấy lại thực sự thích nàng sao?
Triệu Bông bị tin tức này làm cho kinh ngạc cả một thời gian dài, cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng nên trong bữa tiệc cung đình ngày hôm sau, nàng đã gặp chuyện.
Hôm đó, nàng uống rượu do hoàng hậu ban cho và cảm thấy không ổn, vội sai người hầu đưa nàng về, nhưng vừa đi được nửa đường thì đột nhiên gặp hai cao thủ.
Nàng chưa từng nghĩ hoàng hậu lại có thể to gan như vậy, lúc đó nàng không còn sức lực, bị đưa vào một ngôi miếu nát trong lãnh cung, hai người vừa xé quần áo của nàng ra thì Tần Thư Hoài đã kịp tới cứu nàng.
Hai kẻ đó lập tức rời đi, Tần Thư Hoài cũng không đuổi theo mà vội vàng mặc quần áo cho nàng rồi ôm nàng vào lòng, run rẩy nói: "Xin lỗi, ta đã tới trễ."
Tần Thư Hoài lập tức bế nàng đi ra ngoài, cô đã không còn sức lực, quần áo đều bị xé rách, khuôn mặt đỏ ửng không bình thường. Nàng căn rắng, cả người run rẩy. Nhưng Tần Thư Hoài mới chỉ bế nàng ra cửa đã bị chặn lại.
Suy nghĩ đầu tiên của Tần Thục Hoài là bảo vệ nàng, nhưng hành động này lại khiến người ngoài càng củng cố suy đoán của mình.
Một đám người nóng nảy đi vào, có Hoàng đế, Hoàng hậu, Phong Tranh đi ở phía trước, Hoàng đế vừa đi vào nhìn thấy cảnh này liền tức giận quát lớn "Tất cả mọi người lui xuống", sau đó ra lệnh cho các cao thủ kéo Tần Thư Hoài ra.
Sau khi kéo Tần Thư Hoài ra, Hoàng đế nhìn thấy Triệu Bồng đang mặc quần áo của Tần Thư Hoài, bò trên mặt đất và ôm lấy hắn.
Triệu Bồng run lẩy bẩy, quần áo của nàng bị xé nát trên mặt đất, cảnh tượng này sẽ khiến cho người ta suy nghĩ thế nào, Phong Tranh đã ngay lập tức rút kiếm chỉ vào Tần Thư Hoài tức giận nói: "Tần Thư Hoài, ta sẽ giết ngươi"
Tần Thư Hoài lăn lộn trên mặt đất để tránh lưỡi kiếm của Phong Tranh, Triệu Bân nghe thấy giọng nói bên cạnh liền dùng móng tay kích thích lòng bàn tay để giúp mình tỉnh táo hơn.
Hiện giờ nàng phải quyết định, cứu mình hay là cứu Tần Thư Hoài.
Nếu nàng thừa nhận rằng mình và Tần Thư Hoài làm chuyện này vào đêm trước khi kết hôn với Phong Tranh thì những gì chờ đợi nàng nhất định là vạn kiếp bất phục. Nàng sẽ mất đi Thánh Tâm mà nàng đã mất nhiều năm mới có được và phải kết hôn với Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài chẳng qua chỉ mà một người tốt, còn hôn nhân của nàng vốn là để đem lại sức mạnh cho Trần Ngọc, giờ mà nàng gả cho Tần Thư Hoài có nghĩa là nàng đã bỏ qua cơ hội tốt nhất.
Nhưng nếu nàng thừa nhận là Tần Thư Hoài có ý đồ làm nhục nàng…
Hôm nay trinh tiết của nàng không mất, nàng vẫn có cơ hội gả cho Phong Tranh còn Tần Thư Hoài thì sao?
Đối với Tần Thư Hoài, một kẻ có ý định cưỡng bức công chúa của một nước, công chúa lại sắp được ban hôn cho một trọng thần, thì hắn chỉ có con đường chết.
Lý trí nói với Triệu Bồng, nàng phải lên tiếng.
Nàng nghe được tiếng đánh nhau, Tần Thư Hoài bị bắt, bị đè xuống đất kêu đau, trong đầu nàng lại hiện ra cảnh tượng năm đó tiễn mẫu hậu lên núi, hắn ở phía sau nâng quan tài lên giúp nàng. Chính là năm đó bọn họ trốn trong hố sâu do thợ săn đào, hắn đã giang tay ôm lấy nàng. Hắn thông minh như vậy nhất định biết rõ đây là âm mưu nhằm vào hai người nhưng hắn vẫn không ngần ngại mà lao đến, giờ lại âm thầm chịu trận không nói một lời nào.
Vì vậy nàng cũng không biết lúc đó đang nghĩ gì mà bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng đế bằng ánh mắt rực lửa, ôn tồn nói: "Xin phụ hoàng gả nhi thần cho thái tử nước Tề Tần Thư Hoài."
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc, đột nhiên quay đầu lại: "Ngươi nói cái gì?"
"Nhi thần đã ngưỡng mộ Tần hoàng tử từ lâu, xin phụ hoàng niệm tình cha con bao nhiêu năm mà tác thành cho nhi thần."
Triệu Bồng quỳ xuống dập đầu, Hoàng đế tức giận đến mức giơ ngón tay chỉ nàng, thật lâu sau mới quát lên: "Theo ý ngươi! Nếu như ngươi muốn bảo vệ hắn, ngươi sẽ hối hận cả đời."
Nói xong, hoàng đế dẫn mọi người rời đi, Triệu Bồng mới thở phào nhẹ nhõm, Tần Thư Hoài đến bên nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
"Nàng sẽ không phải hối hận đâu.” Hắn dường như cũng không nghĩ rằng nàng sẽ lựa chọn như vậy, hắn ôm nàng thật chặt, khàn giọng nói: "Bồng Bồng, sớm muộn gì ta cũng sẽ có thể cho nàng mọi thứ. Thứ bọn họ không thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng."
"Triệu Bồng" Hắn ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt trong veo đầy kiên định "Một ngày nào đó, ta sẽ trở về nước Tề và lên ngôi, khi đó nàng sẽ ngồi ở bên cạnh ta, cùng ta chung tay chia đôi vạn dặm, ngồi trên vạn người."
Hắn hứa hẹn với nàng: "Cả đời này ta chỉ có một mình Triệu Bồng."
Nàng ngước nhìn hắn và không thể nhịn được cười trước những lời hắn nói.
Hắn và nàng không giống nhau, lời nói của nàng luôn là thật thật giả giả, còn hắn đã nói là làm.
Nhưng mà lần này những lời nàng nói là thật.
"Tần Thư Hoài, nếu như chỉ là ta muốn cứu ngươi thì sao?"
"Nếu như ta không yêu ngươi mà chỉ là muốn cứu ngươi thì sao?"
"Yêu ta hay là cứu ta" Tần Thư Hoài cười nói: "Cuối cùng thì nàng cũng là vợ ta."
Đó là lần duy nhất nàng nói thật, nàng luôn cảm thấy mình sống cả đời nếu phải nói nhiều lời dối trá hơn nữa để khiến người này được vui vẻ thì cũng cũng chưa chắc có gì không tốt.
Sau khi nói rất nhiều, tất cả mọi người đều tin, ngay cả Triệu Bồng cũng có lúc tin.
Nhưng là cảnh tượng nào khiến cô ấy nói ra lời này hay là Tần Thư Hoài ngay từ đầu đã không tin?
Vì vậy Tần Bồng ngồi xổm xuống, nhìn Tần Thư Hoài nhẹ nhàng nói: "Tần Thư Hoài, tại sao ngươi lại cho rằng Triệu Bồng không yêu ngươi?"
Tần Thư Hoài nghe những lời này thấy như một trận gió lạnh thổi qua, chợt tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn Tần Bồng đang ngẩng đầu nhìn mình liền cảm thấy người này rất giống Triệu Bồng.
Cách cô ấy nhìn hắn cũng giống hệt như vậy.
Có thể khi hắn tỉnh táo hơn, tự nhiên sẽ không nhận ra, vì vậy hắn giơ tay ấn huyệt thái dương, nhắm mắt lại, có vẻ rất đau đầu, nói: "Công chúa điện hạ đi theo ta đến nơi này sợ là đã lâu rồi?"
Tần Bồng: "? ? ?"
Người này tỉnh rượu nhanh như vậy sao?
Tần Thư Hoài lại nói: "Ở cùng ta lâu như vậy lại không bị phát giác, thân thủ thật là tốt."
"Quá khen." Tần Bồng có chút ngượng ngùng đứng lên chào hỏi: "Được rồi, ta đi đây."
"Khương cô nương" giọng nói của Tần Thư Hoài quả quyết: "Giả dạng tứ công chúa e là cũng phải tốn rất nhiều công sức?"
Tần Bân sững sờ, trong lòng Tần Thư Hoài hơi do dự, nếu người này thật sự là Khương Y, vậy nàng ta cũng có quá nhiều mưu mô, cũng có thể là ngụy trang.
Hôm đó Tần Bồng đi thăm mộ Khương gia, Tần Thư Hoài đã nghi ngờ.
Tần Bồng vốn là một người con gái mau nước mắt, nhưng bây giờ lại có khả năng võ nghệ.
Khi Khương Y chết, thi thể đã được Bạch Chỉ mang đi, nhưng mà hôm nay Bạch Chỉ lại xuất hiện bên cạnh Tần Bồng, thi thể của Khương Y thì vẫn chưa được tìm thấy.
Vương Kha là người là người của hắn, chính là Khương Y và Triệu Bồng, Triệu Bồng đã chết, vậy chỉ có thể là Khương Y.
Tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra Tần Bồng chính là Khương Y.
Bạch Chỉ năm đó từng là khách của Khương gia, nếu Khương Y biết hắn muốn giết nàng nên đã bỏ trốn bằng cách giả chết, sau đó để Bạch Chỉ trộm xác, chết đi sống lại giả dạng thành Tần Bồng, lai dựa vào lời khuyên của Bạch Chí bắt chước Triệu Bồng để mê hoặc hắn, rồi mượn thân phận của Tần Bồng để khống chế hắn...
Nếu suy nghĩ từ góc độ này sẽ thấy nhiều vấn đề khó hiểu trở nên hợp lý.
Vì vậy Tần Thư Hoài chắc chắn Tần Bồng chính là Khương Y.
Nhưng mà, phản ứng của Tần Bồng lúc này lại nằm ngoài dự đoán của Tần Thư Hoài, dường như nàng thật sự không biết tại sao hắn lại nói như vậy.
Và điều mà Tần Bồng bối rối là - hắn không nghĩ nàng giống Triệu Bồng, mà nghĩ nàng là Khương Y.
Chứng tỏ hắn không phải thực sự quan tâm đến Triệu Bồng. TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT