Tần Bồng trốn trong rèm, nghe câu này, trong lòng không kiềm được căng thẳng.

Nàng bắt đầu có một vài suy đoán không thực tế, ví dụ như, năm đó Tần Thư Hoài giết nàng, có phải vì không quen nhìn nàng lăng nhăng? Sau đó hắn không nhịn được giết nàng?

Nhưng mà nghĩ lại nàng cảm thấy suy nghĩ này quá hoang đường, nguyên nhân Tần Thư Hoài giết nàng, Bạch Chỉ đã điều tra rất rõ ràng, hoàn toàn chỉ là vì quyền thế.

Hắn sớm đã thương lượng với Khương gia, giết nàng cũng là chuyện sớm đã dự tính, nàng không cần tìm những lý do khác cho hắn.

Tần Thư Hoài dọn đồ xong, bèn bảo người đẩy xe lăn ra ngoài, lần này Tần Bồng đi theo rất cẩn thận, đi theo từ xa. Tần Thư Hoài đổi y phục, nội y thuần trắng, ngoại bào màu lam nước, dùng dây buộc tóc thuần trắng cột tóc lên một nửa, nếu như không phải càng tăng thêm đường nét góc cạnh rõ ràng, Tần Bồng gần như cảm thấy, mình giống như nhìn thấy Tần Thư Hoài mười sáu tuổi.

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn mặc y phục màu tối, đeo phát quan, mỗi lần gặp mặt, đều có khí chất cao cao tại thượng.

Nhưng Tần Thư Hoài bây giờ, hắn xách theo đồ, miệng cười, thu liễm khí thế xung quanh, lấy rượu và một đống đồ con gái dùng, giống như một công tử bột bình thường vậy.

Hắn cả đường đều chọn mua đồ, mua một hồi, Tần Bồng phát hiện, những thứ này đều là nàng thích.

Thậm chí đều là đồ mà Triệu Bồng sẽ thích.

Tần Bồng hốt hoảng ý thức được Tần Thư Hoài đang làm gì, nàng hơi nhớ lại, nhưng đối với tìm hiểu về quá khứ, lại khiến nàng không nhịn được đi theo hắn.

Tần Thư Hoài chọn mua đồ xong thì đi về phía ngoại thành, hắn đến lân cận một cái thôn, sau đó cầm chìa khóa, mở cửa lớn, sau đó bảo người đi ra xa, một mình vào một gian nhà nhỏ.

Gian nhà này là căn nhà tranh nhỏ được sửa vô cùng tinh xảo, bên ngoài tường vi và dây bìm bìm bò đầy tường, không gian trong viện rất lớn, có một giàn nho, một cây phong, một ao nước nhỏ, một cái đình nghỉ mát nhỏ. Một con đường nhỏ trải đầy đá cuội đến giữa căn nhà, bên đường nhỏ còn trồng các loại hoa cỏ, nhìn có vẻ đã lâu không có ai quét dọn, mọc cỏ dại.

Tần Bồng nhảy lên đại thụ xa xa, nhẹ nhàng quan sát Tần Thư Hoài. Nhưng khi nàng nhìn thấy viện, nàng liền ngẩn người.

Trong đầu đột nhiên nhớ đến một buổi tối một ngày rất nhiều năm về trước, nàng và Tần Thư Hoài nằm trên giường nhỏ, sau khi xong chuyện, Tần Thư Hoài ôm nàng, vuốt tóc hỏi nàng: “Bồng Bồng, nếu như có một ngày chúng ta có thể tự do, nàng muốn căn nhà như thế nào?”

“Nhà?”

Lúc đó nàng nói thế nào?

Nàng ngủ mơ màng, nhưng vẫn nhớ mình muốn cái gì.

Người ta đều cho rằng nàng tham lam quyền lực, nhưng nếu như được chọn, nguyện vọng của nàng thật ra rất nhỏ.

“Thiếp muốn ở một nơi ai cũng không biết thiếp là ai, có một gian nhà nhỏ. Thiếp muốn trồng một cây phong, đợi đến ngày thu, thiếp có thể nhìn nó rơi lá. Thiếp muốn có một ao nước nhỏ, lá cây phong rụng lay động trong đó, nhất định rất đẹp, thiếp còn có thể nuôi cá. Còn muốn giàn nho, thiếp có thể nằm dưới giàn nho, phơi nắng, ăn nho. A, ngoài viện còn muốn trồng Tường Vi và Tịch Nhan, lúc nở hoa, từng đóa từng đóa nở trong lá, thiếp rất thích.”

“À, thiếp còn muốn nuôi một con mèo, còn muốn có một phòng bếp lớn.”

“Cần nhà bếp lớn làm gì?”

“Tần Thư Hoài chàng nấu cơm rất ngon.” Lúc đó nàng giống như con mèo vậy, cọ cọ ngực hắn, nhõng nhẽo nói: “Thiếp muốn chàng nấu cơm cho thiếp cả đời.”

Tần Thư Hoài cúi đầu cười buồn bã, lúc hắn cười, lồng ngực hơi run run, truyền đến người nàng, tim nàng.

Lúc đó, là lần đầu tiên nàng cảm thấy, thật ra gả cho hắn không sai.

Dùng lợi thế mạnh nhất của mình đổi lấy tính mạng một con tin, nàng không phải không do dự hoài nghi, nhưng ngày đó hắn ôm nàng nhỏ giọng cười, nàng đột nhiên cảm thấy cũng không có gì.

Tần Bồng rũ mi, nhớ tới mấy năm đó Tần Thư Hoài có dáng vẻ thế nào, Tần Thư Hoài ở trong viện, đẩy xe lăn quét dọn, mang mấy món ăn mình đem tới vào, không lâu sau, trong phòng bay ra mùi thức ăn.

Tần Bồng lẳng lặng nhìn hết thảy những gì hắn làm, đột nhiên vô cùng kích động, muốn hỏi một câu, tại sao.

Nếu như nặng tình như vậy, tại sao phải xem trọng quyền thế như thế?

Năm đó Nam quy Đại Tề, hắn quả thật có cảnh ngộ khó khăn. Có một công chúa nước địch làm thê tử, lại là hoàng tử sa sút vốn có tư cách kế thừa hoàng vị, nàng có thể hiểu hắn khó, cũng biết hắn cần bảo vệ, nhưng đường đời đều tự đi, thông gia với Khương thị cũng không phải cách duy nhất, tại sao nhất định phải giết nàng?

Tần Bồng không hiểu, nếu như có thể, nàng thật sự muốn đi hỏi hắn một câu.

Qua một hồi, Tần Thư Hoài đã làm xong thức ăn, hắn bày ra trong viện, tự mình mở rượu, rót cho mình một chén, cũng rót cho chén trống bên cạnh.

Sau đó hắn bụng rỗng uống rượu, cười nói: “Nào, Bồng Bồng, ăn rau.”

Nói xong, hắn gắp rau, bỏ vào trong bát.

Tự mình vừa ăn, vừa nói mấy chuyện vụn vặt với mình.

Mấy lời hắn nói chủ yếu là tốt, rất tốt, ta rất tốt.

Lúc trước Tần Bồng cũng không biết hắn có thể nói như vậy, nhưng lần này hắn lại lải nhải cằn nhằn nói lâu như thế. Cuối cùng, hắn thở dài, dường như hơi say rồi.

Hắn dùng tay đỡ trán mình, dựa vào bàn, cười khổ nói: “Lúc trước ta không thích nói chuyện lắm, mỗi lần đều là nàng nói nhiều, nhưng bây giờ ta cũng nói nhiều rồi, bởi vì nàng không nói nữa.”

“Không nói cũng chẳng sao.........”

Tiếng hắn dần khàn khàn: “Tốt xấu gì cũng có một người nói, đúng không?”

Không có trả lời, Tần Thư Hoài nhìn chằm chằm bát trống trước mặt, trong chớp mắt cảm thấy hơi hoảng hốt.

Hắn đột nhiên vô cùng hoảng sợ nhận ra một chuyện, người này thật sự không tồn tại trên đời nữa, hắn có giả vờ giống đến mấy, người mất, thì đã mất rồi.

Trong lòng hắn kích động lên, cả người hơi run rẩy, không nhịn được đưa tay rót rượu, chén rượu rơi xuống đất.

Hắn run rẩy nhặt, nhưng sớm đã có người dừng trước mặt hắn, nhặt chén rượu cho hắn.

Là Tần Bồng.

Nàng không nhìn tiếp được nữa, nhảy từ trên cây xuống, nhặt chén cho hắn.

Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn nàng, hơi ngẩn ngơ, Tần Bồng mím môi: “Về thôi.”

Tần Thư Hoài say rồi, nhìn nàng mờ mịt, Tần Bòng nhét chén rượu vào tay hắn, xoay người đi, nhưng người kia lại đột nhiên nhào tới, ôm lấy nàng.

“Tần.....”

“Đừng nói chuyện!”

Cả người Tần Thư Hoài đều đang run rẩy, hắn nhắm mắt, giọng khàn khàn: “Ta biết cô không phải nàng ấy, cô đừng nói chuyện!”

Một lúc thôi.

Chỉ một lúc thôi.

Cả người hắn đều rơi vào thời điểm cuối cùng Tần Bồng chết, hắn không đi ra được, hắn rất muốn đi ra.

Nhưng không có cách nào.

Lòng hắn đầy nước mắt, đều là cô nương hắn thích nhất, nắm lấy tay hắn, khó khăn nói.

“Giết ta đi.”

“Tần Thư Hoài........... giết ta đi.”

“Nếu như chàng yêu ta, nếu như chàng thật lòng tốt với ta như thế, tại sao ngày cả quyền sinh tử cũng muốn tước của ta? Tần Thư Hoài ta ra mệnh lệnh chàng.” Nàng nắm lấy tay chàng, chứng cuồng loạn thét lên: “Giết ta đi! Giết ta đi!”

Hắn đích thân giết nàng.

Nàng muốn chết, hắn cho nàng quyền chết.

Nhưng mà quyền hắn sống, hình như cũng bị tước đoạt rồi.

Hắn từng hỏi nàng, nàng chết rồi, hắn phải làm sao?

Nàng nắm lấy tay hắn, cười nói: “Ta cho phép chàng được cưới người khác, ta cho phép chàng yêu người khác, ta cho phép chàng quên ta, dù sao, Tần Thư Hoài.......”

Trong nụ cười của nàng giống như có độc: “Ta chưa từng yêu chàng.”

Hồi ức mạnh mẽ đến, Tần Thư Hoài hoảng loạn đẩy Tần Bồng ra, che ngực.

“Đừng nói nữa...........”

Hắn muốn ngăn chặn lời nói của người kia trong đầu. Nhưng người kia quả nhiên không nói nữa.

Chỉ một câu như vậy, ngừng đúng lúc, vừa đúng đủ tổn thương hắn cực sâu cực ác.

Trong mắt hắn tràn đầy nước mắt, cả người đều đang run rẩy, bàn tay vịn trên tay vịn của xe lăn, che mặt của mình.

Tiếng khóc của hắn không phát ra ngoài, nhưng Tần Bồng đã biết rõ, nàng cẩn thận dè dặt nói: “Tần Thư Hoài?”

“Tại sao.......”

Tần Thư Hoài khàn khàn ra tiếng: “Tại sao........ phải đối với ta như vậy......”

Nếu như không yêu ta, tại sao phải trêu chọc ta?

Nhưng cho dù không yêu, cũng không sao, ít nhất sống cho tốt.

Triệu Bồng.

Cái tên đó như nguyền rủa, khảm trong đầu hắn, hắn dường như gặp ma, làm sao cũng không thoát khỏi nàng.

Tần Bồng nhìn trạng thái Tần Thư Hoài không tốt lắm, cẩn thận lại gần hắn, nhẹ nhàng nói: “Tần Thư Hoài.” Nàng nói như an ủi: “Ai không tốt với ngươi sao?”

Tần Thư Hoài ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Hắn cảm giác mình giống như đã quay về rất nhiều năm trước, lúc đó hắn luôn bị hoàng tử Bắc Yến ức hiếp, lúc gặp Triệu Bồng, Triệu Bồng luôn hỏi hắn: “Tần Thư Hoài, có phải ai ức hiếp ngươi không?”

Lúc đó hắn còn nhỏ tuổi, sâu trong lòng rõ ràng rất thích cô nương này, nhưng lại không thừa nhận, khó hiểu tìm cả đống lý do chán ghét nàng. Ví dụ như không đoan trang, quá sôi nổi, quá nghịch ngợm.

Vì thế hắn xụ mặt, lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến ngươi?”

“Sao lại không liên quan đến ta?” Triệu Bồng cười híp mắt: “Ngươi trông đẹp như vậy, tất cả những nam nhân đẹp nhưng chưa cưới vợ trong thiên hạ đều liên quan tới ta.”

Vừa nghe câu này hắn không nhịn được tức giận, lúc đó hắn còn không hiểu mình tức cái gì, chỉ biết nổi nóng nói: “Triệu Bồng ngươi dè dặt một chút!”

Triệu Bồng nhún vai: “Ta cứ không dè dặt không chính chắn không đoan trang vậy đấy, ngươi làm gì được ta?”

Hắn cảm thấy là nàng quay về, mà lần này, hắn không muốn nói dối nữa.

Hắn nắm tay nàng, cứ nhìn nàng như thế, thành thật nói.

“Ta nhớ nàng rồi.”

Tần Bồng hơi ngẩn ngơ, nhưng không ngờ tới, Tần Thư Hoài mở miệng lại là một câu như thế.

“Triệu Bồng, cho dù nàng không yêu ta, ta cũng đồng ý.”
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play