Tần Bồng dẫn Liễu Thư Ngạn vào trong sân, Liễu Thư Ngạn đi theo phía sau, trên mặt khó nén ý cười nói: "Đêm qua ta cùng Vệ tướng quân uống rượu rất vui vẻ, không biết hôm nay hắn đã về phủ chưa?"
Tần Bồng vừa nghe những lời này, trong lòng thầm kêu không ổn, người này không phải là đến tìm Vệ Diễn trả thù đấy chứ?
Nàng rất bình tĩnh đáp: "E là tiểu thúc đã đi ra ngoài rồi, Liễu đại nhân tới tìm thúc ấy hay là tìm ta?"
"Tất nhiên là tới tìm điện hạ rồi." Liễu Thư Ngạn cùng Tần Bồng đi vào phòng, mỗi người ngồi ở một bên bàn, Tần Bồng tự tay rót trà cho hắn, Liễu Thư Ngạn cúi đầu tạ ơn nhận lấy, sau đó cung kính nói: "Tại hạ tiến đến tìm điện hạ chủ yếu là vì muốn nói rõ một chuyện, đó là tại hạ không phải người của Tần Thư Hoài."
Tần Bồng không nói gì.
Hiện tại nàng đang mắc phải một loại bệnh, đó là "khắp thiên hạ nhìn ai cũng là người của Tần Thư Hoài", nàng tự rót trà cho mình, lại nghe Liễu Thư Ngạn nói tiếp: "Thật không dám giấu giếm, việc được nhiếp chính vương tiến cử hoàn toàn ngoài dự liệu của hạ quan, thậm chí hôm qua sau khi lâm triều, hạ quan mới biết được mình chính là người được nhiếp chính vương tiến cử, hạ quan đoán bây giờ công chúa chắc chắn đang nghi ngờ mình, cho nên mới đặc biệt đến đây để làm sáng tỏ mọi chuyện, mong công chúa tin tưởng Liễu gia vẫn luôn trung thành với bệ hạ, tuyệt đối không hai lòng."
Tần Bồng gật gật đầu, nghĩ một chút liền hiểu được màn kịch do Tần Thư Hoài bày ra.
Tần Thư Hoài tiến cử Liễu Thư Ngạn, chính là gieo trong lòng Tần Bồng mầm mống nghi ngờ, nhất là sau khi biết được Vương Kha là người của Tần Thư Hoài, mầm mống này sẽ không ngừng sinh sôi nảy nở.
Ngay cả người mình vẫn luôn tín nhiệm cũng không phải là người của mình, một tên Liễu Thư Ngạn vừa được Tần Thư Hoài tiến cử liệu có đáng tin không?
Hiện giờ hoàng thất có hai chỗ dựa vững chắc trong quân, xa chính là Vệ Diễn ở biên cảnh, còn gần chính là Liễu Thư Ngạn thống soái quân Nam Thành, chỉ là tranh vị trí Thái phó mà thôi, nhưng Tần Thư Hoài lại có thể lợi dụng nó dễ dàng ly gián quan hệ giữa hoàng thất với một người quan trọng như Liễu Thư Ngạn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tần Bồng thật muốn vỗ tay tán thưởng Tần Thư Hoài.
Lăn lộn trên triều đình nhiều năm như vậy, Tần Thư Hoài quả thật vô cùng lão luyện, một người chết đi đã nhiều lần rồi sống lại như nàng, nếu luận về mưu kế nơi triều đường thì chỉ là đứa nhóc vắt mũi chưa sạch trong mắt Tần Thư Hoài mà thôi.
Nhưng mà cũng không có cách nào khác, dù sao năm đó trước khi nàng chết đi thì vẫn chỉ luôn ngây ngốc trong hậu cung. Nàng không hề được ngồi trên vị trí Trấn Quốc trưởng công chúa, càng đừng nói đến việc chứng kiến Triệu Ngọc đăng cơ.
Tuy rằng triều đình và hậu cung gắn liền với nhau nhưng lại không có nhiều điểm tương đồng.
Tần Bồng phỏng đoán tâm tư của Tần Thư Hoài, còn Liễu Thư Ngạn lẳng lặng cúi đầu uống trà, chờ Tần Bồng đáp lại.
Sau một hồi, Tần Bồng ngẩng đầu lên, ôn hòa nói: "Liễu tướng quân bằng lòng nói với bổn cung những lời này, bổn cung hết sức vui mừng, ý của ngài bổn cung hiểu được, lòng trung thành của Liễu gia, bổn cung cũng tuyệt đối không hoài nghi."
Liễu Thư Ngạn thở phào một cái, gật đầu nói: "Công chúa hiểu được là tốt rồi, hôm nay cố ý đến đây cũng chỉ là vì việc này, hiện giờ nếu mọi chuyện đã rõ ràng thì hạ quan xin cáo từ."
"Ta còn có một vấn đề muốn hỏi" Tần Bồng chớp mắt, có chút hiếu kỳ nói: "Nghe nói năm đó Liễu tướng quân và nhiếp chính vương đã đánh nhau một trận, nguyên nhân là gì vậy?"
Nghe xong lời này, sắc mặt Liễu Thư Ngạn cứng đờ, rõ ràng hắn không muốn trả lời, nhưng đôi bên đều ngầm hiểu, nếu không giải thích rõ ràng chuyện này thì cũng đồng nghĩa với việc hắn đang che dấu quan hệ thật sự giữa mình và Tần Thư Hoài. Liễu Thư Ngạn hít một hơi thật sâu, rốt cục trả lời: "Tại hạ chỉ là cảm thấy thương tiếc cho Đổng tiểu thư."
Tần Bồng ngẩn người, không kìm được hỏi: "Người muốn vì Đổng Uyên Di lấy lại công bằng sao?"
"Năm đó từng đọc được Khuê Trung Sách Luận của Đổng tiểu thư." Đáy mắt Liễu Thư Ngạn có chút tiếc nuối: "Trong lòng tưởng đã tìm được tri âm, nhưng giai nhân đã gả cho người, dưới cái nhìn của thế tục, không thể làm gì khác. Nào ngờ Đổng tiểu thư lại cứ thế không minh bạch chết đi......"
"Không minh bạch?" Tần Bồng rốt cuộc cũng có cơ hội tìm hiểu nguyên nhân cái chết năm đó của Đổng Uyển Di: "Ngài cảm thấy Đổng tiểu thư không phải do bị bệnh mà qua đời sao?"
Vẻ mặt Liễu Thư Ngạn lạnh lẽo, chậm rãi gật đầu.
"Nàng ấy. . . . . ."
"Trưởng công chúa" Liễu Thư Ngạn đã cắt ngang lời Tần Bồng trước: "Đã nói đến nước này, điện hạ hẳn là hiểu rõ quan hệ giữa ta và nhiếp chính vương, ngài cũng không cần tìm hiểu thêm những chuyện dư thừa làm gì, ý của hạ quan," Liễu Thư Ngạn liếc nhìn Tần Bồng, trong mắt đã có hàn ý: "Điện hạ đã hiểu chứ?"
Tần Bồng nhìn ra ý tứ cảnh cáo của Tần Thư Ngạn.
Đây là một người vô cũng cao ngạo.
Cho dù hắn tự xưng hạ quan, biểu lộ lòng trung thành với ngươi, nhưng hắn cũng có ý thức phòng bị rất mạnh, nếu dám công kích lãnh thổ của hắn thì ai cũng như nhau, bất luận là kẻ nào cũng không được phép vượt qua ranh giới hắn đã vạch ra.
Tần Bồng và hắn lẳng lặng nhìn nhau, sau một hồi, nàng chậm rãi nở nụ cười: "Ta hiểu rồi."
Liễu Thư Ngạn khom mình hành lễ, xoay người rời đi.
Chờ Liễu Thư Ngạn đi rồi, Bạch Chỉ mới lo lắng đi vào: "Nghe nói công chúa tạm thời thay thế Vương Kha, sao lại như vậy ạ?"
Tần Bồng nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Hắn là người của Tần Thư Hoài."
"Tần Thư Hoài?" Bạch Chỉ ngẩn người, lúc sau mới kịp phản ứng: "Làm sao ngài biết?"
Tần Bồng không nói lời nào, nàng cũng không thể nói cho Bạch Chỉ, bởi vì thằng nhãi Vương Hạc này do chính nàng và Tần Thư Hoài cùng nhau cứu.
Thấy Tần Bồng trầm mặc, Bạch Chỉ liền hiểu được nàng là không muốn trả lời, trong lòng Bạch Chỉ có chút khổ sở, lại quay đầu đi che dấu tâm trạng của mình: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Liễu Thư Ngạn không phải là người của hắn, như vậy là đủ rồi."
"Sao công chúa lại biết hắn không phải là người của ngài ấy?"
"Ta tin vào trực giác của chính mình." Tần Bồng chăm chú nhìn về phía Bạch Chỉ, vẻ mặt nghiêm túc: "Giống như ta có thể tin tưởng người vô điều kiện, đối với hắn cũng vậy."
Bạch Chỉ bị nàng nhìn như vậy, không biết phải làm sao, lại thấy mình dường như đã quay lại ở bên cạnh người đó như trước kia.
Nàng ấy cảm thấy khóe mắt cay cay, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Ngài như vậy sẽ hại chết chính mình."
"Ta không sợ chết."
Nàng đã chết ba lần rồi, thêm lần nữa thì có sao?
Bạch Chỉ im lặng, cuối cùng một hồi lâu sau mới nói: "Tùy ngài vậy."
Nói xong, Bạch Chỉ muốn đi ra ngoài, Tần Bồng đột nhiên gọi nàng ấy lại: "Đi tìm giúp ta hai người."
"Ai ạ?"
"Đi điều tra một vụ án, là án trượng phu giết thê tử."
"Ngài làm như vậy là có mục đích gì?"
"Ta tự có dụng ý của mình."
Nghe những lời này, Bạch Chỉ cũng không tiện hỏi nhiều nữa, chỉ có thể gật gật đầu, sau đó nàng ấy lại nghĩ tới một việc: "À, hai ngày nữa ta muốn xin nghỉ, có thể sẽ không ở đây vài ngày."
"Sao?" Tần Bồng có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên, không hiểu Bạch Chỉ xin nghỉ làm gì. Sắc mặt Bạch Chỉ bình tĩnh: "Là ngày giỗ của Trấn Quốc trưởng công chúa, ta muốn trở về xem sao."
Tần Bồng vừa nghe nói Bạch Chỉ muốn quay về, ngay lập tức đã có ý định để Bạch Chỉ đưa thư đến cho Triệu Ngọc, nhưng lời còn chưa phát ra Bạch Chỉ đã nói: "Ngài yên tâm đi, ta chỉ đi biên cảnh bái tế một chút, sẽ không thật sự quay về Bắc Yến. Nếu như bị kẻ khác tra ra thị nữ của ngài đi Bắc Yến, ngài liền xong đời."
Lời này hoàn toàn dập tắt ý định ban nãy của Tần Bồng, nàng không biểu cảm ừm một tiếng, chờ đến khi Bạch Chỉ lui xuống, nàng mới hoảng hốt nhớ ra, thì ra ngày giỗ của nàng đã tới rồi.
Thật ra nàng đã không còn nhớ mình chết khi nào nữa rồi, nhưng tất cả mọi người lại nhớ rất rõ.
Không biết nên vui vẻ hay bi thương nữa, nàng chỉ có thể yên lặng ngồi trên ghế, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi một vấn đề - rõ ràng nàng còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt, tại sao mọi người ai cũng đều đi bái tế nàng?
Vấn đề này thật là làm cho người ta khó hiểu cùng thương tâm, làm cho nàng cứ nghĩ mãi, nghĩ đến trong lòng khổ sở.
Hai ngày sau Bạch Chỉ đã đi rồi, Tần Bồng cũng thật sự không biết ngày giỗ mà Bạch Chỉ nói cụ thể là ngày nào, cho đến khi thấy trên đầu Tần Thư Hoài buộc một dải khăn màu trắng.
Hôm đó khi lên triều Tần Thư Hoài không đội kim quan, chỉ dùng một dải khăn màu trắng để buộc một kiểu đầu thông thường, nhìn qua như mất đi dáng vẻ tôn quý uy nghiêm thường ngày, ngược lại thêm phần cao lãnh tiều tụy.
Khi Tần Bồng trông thấy hắn đi vào đại điện lại không khỏi ngẩn người, quay đầu hỏi Thái phó Liễu Thư Ngạn đang đi bên cạnh mình cùng vào chầu: "Nhiếp chính vương vào triều mà không đội kim quan, như vậy sợ là không tốt lắm đâu?"
"Đây là Tiên đế đặc biệt cho phép." Liễu Thư Ngạn đè thấp giọng, nói nhỏ: "Hôm nay là ngày giỗ thê tử đầu tiên của Nhiếp chính vương, Tiên đế niệm tình hắn một tấm chân tình, đặc biệt cho phép hắn vào ngày này mỗi năm không cần đội kim quan vào triều."
Tần Bồng có chút kinh ngạc, không thể tin hỏi lại: "Thê tử đầu tiên mà ngươi nói, là Triệu Bồng sao?"
Liễu Thư Ngạn gật gật đầu, vẻ mặt có phần kính trọng:" Tình cảm của Nhiếp chính vương đối với Ngọc Dương công chúa, cả triều văn võ bá quan đều biết."
Tần Bồng không nói gì, trong lòng nàng thế nhưng lại có vài phần khó chịu.
Giả dối.
Chỉ là làm ra vẻ mà thôi.
Trong lòng Tần Bồng dùng vô số từ không hay mắng chửi Tần Thư Hoài, nhưng sau đó lại có chút tò mò, Tần Thư Hoài tự thiết lập cho mình hình tượng thâm tình như vậy, rốt cuộc là để làm gì? Hắn lại có quỷ kế gì đây?
Trong lòng nàng tràn đầy hiếu kỳ, nên sau khi bãi triều Tần Bồng đã lặng lẽ bám theo Tần Thư Hoài đi ra ngoài cung, kết quả Tần Thư Hoài lại có tinh thần cảnh giác rất cao, rẽ qua đường ngang ngõ tắt, Tần Bồng đã bị hắn bỏ xa.
Tần Bồng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình kiếm chút gì đó lấp đầy bụng, thừa dịp hiếm khi chỉ có một mình thảnh thơi đi dạo xung quanh, cuối cùng đi vào nhã gian của Tố Trang Các xem đồ vật.
Không lâu sau, nàng đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, giọng nói kia tuy đã ôn hòa nhẹ nhàng hơn rất nhiều nhưng Tần Bồng vẫn nhận ra được, đó là giọng của Tần Thư Hoài.
Hắn như rất quen thuộc điểm tên vài loại son phấn sáp bôi môi này nọ, đều là những loại mà Tần Bồng trước đây khi còn là Triệu Bồng thích. Nàng tránh ở bên trong, khi nghe được giọng của Tần Thư Hoài, trong lòng vừa căng thẳng vừa kích động. Lần này nàng đã quyết tâm tuyệt đối sẽ không đánh mất chính mình nữa, vì vậy nên đành tự kìm nén, trốn tránh không đi ra.
Người làm của cửa tiệm dường như rất quen thuộc với Tần Thư Hoài, nhưng lại hoàn toàn không biết thân phận thật sự của hắn, lại còn cười nói mời chào: "Trong tiệm có rất nhiều kiểu dáng mới, nhiều năm như vậy, công tử vẫn chỉ mua mấy loại này, không sợ phu nhân sẽ chán sao?"
"Không chán." Giọng Tần Thư Hoài đầy dịu dàng, thật sự giống như một vị công tử mua son phấn cho phu nhân của mình: "Nàng ấy à, đã thích cái gì rồi, cũng lười muốn thay đổi."
"Như vậy cũng tốt." Người làm cười nói: "Như vậy công tử cũng không cần lo lắng phu nhân sẽ đi thích người khác."
"Đúng vậy." Trong giọng nói của Tần Thư Hoài tựa hồ như ẩn chứa ý cười: "Cả đời này nàng ấy sẽ chỉ yêu một mình ta."
Chỉ là không phải bởi vì nàng sẽ không thay lòng, mà là vì sinh mệnh của nàng, sớm đã kết thúc. TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT