Sau khi Liễu Thư Ngạn đi vào, nét mặt tính ra vẫn có thể coi là thong dong, nhưng y phục trên phần cổ tay bị người ta cắt rách, máu tươi từ bên trong thấm ra, thể hiện rõ ràng hắn vừa mới trải qua một trận ác chiến.
Tần Thư Hoài nhanh chóng cho người dẫn hắn vào thư phòng, đồng thời đưa băng vải và thuốc trị thương cho hắn, Tần Bồng nhìn dáng vẻ hết sức tự tin của Liễu Thư Ngạn thì không khỏi thấy hơi hoảng hốt, ở sau rèm tự động viên bản thân.
Không sao cả, người này vừa mới say rượu, say rượu xong đến muộn, đến muộn rồi trên tay còn bị thương, cho dù có thật sự là một văn hào thì cũng chả còn lòng dạ nào nữa.
Liễu Thư Ngạn đi vào, còn chưa tới nửa canh giờ thì đã hết giờ, đại thái giám bên cạnh Tần Minh sai Phúc An đi thu quyển, sau khi thu hồi bài thi thì sai người sao chép lại, dán giấy niêm phong, sau đó chuyển tới tay ba người Tần Bồng.
Tần Bồng mở bài thi ra, lập tức phát hiện có một bài về cơ bản là chưa viết xong, hơn nữa chữ viết nguệch ngoạc cẩu thả, rõ ràng là kỹ năng dùng bút không ổn, đương nhiên là bài thi của Liễu Thư Ngạn.
Nàng chẳng buồn đọc, bỏ bài thi của Liễu Thư Ngạn sang một bên, nghiêm túc xem xét hai bài thi còn lại.
Nàng rất có lòng tin về khả năng phán đoán của Bạch Chỉ, Bạch Chỉ đã nói Vương Kha không thành vấn đề thì nàng tin chắc là không thành vấn đề. Trong hai bài thi, Tần Bồng chọn người tốt hơn, điền tên lên tấm biển gỗ, lúc này Tần Thư Hoài và Trương Anh cũng đã chọn xong.
Ba người chọn xong số trên tấm biển gỗ, để Phúc An công bố kết quả -- Vương Kha, hai phiếu.
Triệu Anh, không phiếu.
Liễu Thư Ngạn, một phiếu.
Nghe thấy kết quả như vậy, sắc mặt Trương Anh lập tức trở nên hơi khó coi, sợ là không ngờ rằng người mình bỏ phiếu chọn lại là Vương Kha. Thế nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy chỉ cần người của Tần Thư Hoài không được chọn, thì cho dù là người của Tần Bồng được chọn cũng không sao cả.
Tần Bồng thấy kết quả như vậy thì trong lòng yên ổn lại, ở sau rèm che miệng cười: "Lần này Liễu tướng quân còn chưa viết xong bài, rất là rõ ràng, phiếu này chắc không phải do chính nhiếp chính vương tự bỏ đấy chứ?"
Lời này rõ ràng là xem thường, Trương Anh lập tức nói: "Vương gia thế này gọi là dùng người chỉ nhìn thân quen... À không đúng, lão hủ nói sai rồi, là tiến cử người tài không ép người quen, chúng ta đều nên noi gương học theo mới phải!"
Tần Bồng và Trương Anh kẻ xướng người họa, Tần Thư Hoài không trả lời, nói thẳng: "Vậy cứ thế đi, để ba người họ lên điện nghe phong tước đi."
Tần Bồng nghiêng người dựa vào tay vịn cười nhạt, nàng biết thừa xưa nay Tần Thư Hoài đều là như vậy, lấy bất biến ứng vạn biến, sợ là trong lòng đã bực chết lâu rồi. Đã thế nàng cứ yên lặng nhìn hắn giả vờ.
Nàng nhấc chén trà từ trên tay thị nữ bên cạnh, nhấp một miếng, lúc này ba người đã lên điện. Cách bức mành, nàng cũng không nhìn được rõ bộ dạng ba người kia, chỉ nghe thấy có tiếng đáp lại sau khi Tần Thư Hoài gọi tên Vương Kha, Tần Bồng nghe thấy giọng nói kia cứ cảm thấy quen quen.
Là ai chứ?
Tần Bồng nhíu mày nghĩ ngợi một chút, dứt khoát lặng lẽ vén màn lên, thò đầu ra.
Vừa thò đầu ra, Tần Bồng đã sợ tới nỗi hồn phi phách tán.
Nàng nhìn tên Vương Kha kia và Tần Thư Hoài kẻ xướng người họa nói chuyện với nhau, thấy Tần Thư Hoài đang định chuyển chưởng ấn thái phó cho hắn, Tần Bồng nhịn không được quát to một tiếng: "Đợi đã!"
Mọi người bỗng chốc quay đầu, Tần Bồng ngơ ngác nhìn Vương Kha, khuôn mặt quen thuộc kia, nốt ruồi lệ chí bên khóe mắt, còn cả má lúm đồng tiền.
Đây là ai?
Đây rõ ràng là tên nhóc con Vương Hạc mà năm đó nàng lúc còn là Triệu Bồng cùng Tần Thư Hoài nhặt về trên đường về phương bắc.
Vương Hạc trung thành tận tâm với Tần Thư Hoài, năm đó lúc nàng là Khương Y muốn từ chối Tần Thư Hoài, cố ý dùng rất nhiều điều kiện làm khó Tần Thư Hoài, kết quả Vương Hạc trung thành bảo vệ chủ, tự mình tới cửa tìm nàng đánh một trận!
Tại sao Vương Hạc lại ở đây? Sao lại gọi là Vương Kha?
Đầu óc Tần Bồng nhanh chóng xoay chuyển, nhưng cho dù nguyên nhân vì sao thì nàng có thể khẳng định một việc.
Vương Hạc chắc chắn là người của Tần Thư Hoài, cho nên Tần Thư Hoài vốn không phải thật lòng muốn tiến cử Liễu Thư Ngạn, người hắn thật sự muốn tiến cử là Vương Hạc!
Tần Thư Hoài chắc chắn biết là nàng tiến cử Vương Hạc, cho nên hắn dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, đấu với nàng một trận.
Thế nhưng, rốt cuộc Liễu Thư Ngạn có phải là người của Tần Thư Hoài hay không?
Rốt cuộc Liễu Thư Ngạn là miếng mồi do Tần Thư Hoài lấy ra để nàng đề cử Vương Hạc, hay cả hai người đều là người của Tần Thư Hoài, dù ai là người được chọn thì cũng không sao cả?
Tần Bồng không kịp nghĩ ngợi nhiều, nàng chỉ biết một chuyện.
Vương Hạc là người của Tần Thư Hoài, Liễu Thư Ngạn chưa chắc đã là người của Tần Thư Hoài, mà bây giờ đáp án đã rõ, chắc chắn nàng không thể đổi thành Triệu Anh được, nếu như đổi thành Liễu Thư Ngạn mà ngay từ đầu đã biết chắc là Liễu Thư Ngạn thì tính ra cũng được.
Dù sao lúc xem bài thì người ta đã biết ngay đó là Liễu Thư Ngạn rồi, nếu nàng thật sự muốn gian lận thì đã gian lận ngay lúc đó rồi. Cho nên bây giờ nàng đổi thành Liễu Thư Ngạn thì còn có thể giải thích được, chứ nếu đổi thành Triệu Anh thì e là sẽ nhiều người không phục.
Vì vậy, lúc mọi người nhìn sang, Tần Bồng mỉm cười, ôn hòa nói: "Thật là ngại quá, ta đột nhiên muốn đổi kết quả một chút."
"Mới vừa rồi lúc xem bài thi của Liễu tướng quân, bởi vì chưa viết xong nên ta bỏ qua luôn, không xem xét kĩ càng. Trong lúc chờ ba vị đại nhân, ta xem lại lần nữa, phát hiện Liễu tướng quân thật sự là tài năng xuất chúng, dù chỉ mới viết được một nửa bài thì cũng đã đủ khiến người ta phải thán phục!"
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ, Tần Thư Hoài nhíu mày, trầm giọng xuống: "Công chúa không thể đùa được."
Phản ứng của Tần Thư Hoài càng khiến Tần Bồng càng thêm chắc chắn Vương Hạc là người của hắn, vẻ mặt rất thành thật đáp: "Sở dĩ chúng ta tổ chức thi tài là để chọn người có tài năng, nếu vì quy củ mà bỏ qua người có tài thì mới là đầu đuôi lẫn lộn. Nếu Liễu tướng quân đã có đại tài thì bổn cung ắt phải nói ra."
"Sao có thể như vậy?"
Trương Anh nhíu mày: "Ngươi nói đổi là đổi, vậy ta đổi thành Triệu đại nhân, như thế chẳng phải là đều loạn hết sao?"
"Vừa rồi lúc ta chọn Vương đại nhân là đã biết bài thi của Liễu đại nhân như thế nào rồi. Nếu như trong lòng ta cố ý chọn Liễu đại nhân thì lúc đó có thể nói thẳng, cớ gì ta phải chọn Vương đại nhân?"
Sau khi Tần Bồng giải thích, Trương Anh không nói được gì, Tần Bồng tiếp tục trịnh trọng nói: "Bệ hạ là đệ đệ ruột của bổn cung, đương nhiên bổn cung muốn tìm người thầy giỏi nhất cho bệ hạ, trong chuyện này bổn cung chắc chắn sẽ không để xen lẫn tình cảm lợi ích cá nhân vào. Hơn nữa Liễu đại nhân là do nhiếp chính vương tiến cử, nếu như không có tài năng thật sự thì sao bổn cung có thể đổi ý bỏ phiếu cho Liễu đại nhân?"
Lời này của nàng càng khiến mọi người tin tưởng hơn, Tần Bồng nhìn về phía Tần Thư Hoài, nghiêm túc nói: "Vương gia hẳn là không có ý kiến gì chứ?"
Tần Thư Hoài không lên tiếng, hắn nhìn Tần Bồng, ánh mắt suy xét. Tần Bồng mặc cho hắn nhìn, lại cười nói: "Vương gia?"
"Được."
Tần Thư Hoài gật đầu, không nói gì thêm, Tần Bồng thở phào một hơi. Nhưng mà nghĩ lại, nàng thở phào cái gì chứ?
Thái độ này của Tần Thư Hoài, rõ ràng Liễu Thư Ngạn là người của hắn! Từ Vương Kha đổi thành Liễu Thư Ngạn, nàng có gì mà vui vẻ chứ?
Tên Tần Thư Hoài này đúng là gian xảo, thật sự quá gian xảo!
Tần Bồng nằm trên ghế, tức giận đến mức lúc lâm triều nói cái gì nàng cũng nghe không lọt.
Hạ triều, Tần Bồng đi ra bên ngoài điện, Tần Thư Hoài đẩy xe lăn đuổi theo, sắc mặt thản nhiên nói: "Tại sao hôm nay công chúa lại đột nhiên thay đổi ý kiến?"
"Vì nước vì dân thôi."
Trong lòng Tần Bồng tức điên, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng kiềm chế, tỏ vẻ bình tĩnh. Tần Thư Hoài nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nàng, đoán là có lẽ nàng đang tức giận.
Hắn đột nhiên phát hiện, Tần Bồng thật sự rất giống Triệu Bồng, dùng nguyên xi những gì dùng để suy đoán tâm tư của Triệu Bồng để áp dụng cho người này thế mà lại chẳng có gì khác biệt.
Trong lòng hắn khó nói rõ được là tâm tình như thế nào, vừa có chút khó chịu lại có chút vui mừng.
Tần Thư Hoài liếc mắt nhìn tay áo của nàng: "Tay áo cũng bị kéo nhăn rồi."
"Tần Thư Hoài." Tần Bồng hít sâu một hơi: "Ngươi không tới bộ Hình thực sự là một chuyện đáng tiếc, sợ là cả Đại Tề không có vụ án nào mà ngươi không phá được, với ánh mắt của ngươi thì làm nhiếp chính vương thật sự là lãng phí nhân tài!"
"À." Tần Thư Hoài thản nhiên lên tiếng, tới cửa cung, Tần Bồng đạp thẳng lên xe ngựa muốn đi, Tần Thư Hoài đột nhiên mở miệng: "Biết Vương Kha là người của ta rồi."
Tần Bồng trượt chân, suýt chút nữa thì ngã từ trên xe xuống, cũng may Tần Thư Hoài giơ tay đỡ lấy nàng, Tần Bồng bị hắn đỡ, nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên: "Cái gì? Vương Kha là người của ngươi?"
Tần Thư Hoài không đáp lại, hắn thả tay ra, thản nhiên nói: "Đi về đi."
Tần Bồng trở lại xe ngựa, tâm tình hơi thấp thỏm, xe ngựa lộc cộc đi trở về, Tần Bồng nhớ lại lời Tần Thư Hoài nói, nghĩ xem rốt cuộc là có ý gì.
Nàng đột nhiên cảm thấy hiện giờ Tần Thư Hoài giống như một con yêu quái, luôn có thể nhìn thấu lòng người.
Mà Tần Bồng mới đi chưa được bao lâu, Giang Xuân liền nói: "Vương gia, vừa rồi ngài nói chuyện Vương Kha với công chúa để làm gì?"
"Thử xem thế nào."
Tần Thư Hoài được Giang Xuân đẩy về, ánh mắt hơi lạnh lùng: "Quả nhiên nàng ấy biết Vương Hạc là người của ta."
"Không thể nào." Giang Xuân nghĩ ngợi một chút, đầu óc mơ màng: "Những người biết chuyện năm đó ngài nhận nuôi Vương Hạc phần lớn đều đã chết, cũng chỉ còn ta và ngài biết..."
Tần Thư Hoài không lên tiếng, hắn chăm chú suy nghĩ.
"Giang Xuân."
"Vâng?"
"Còn chưa tìm được thi thể của Khương Y sao?"
Giang Xuân ngẩn người, Khương Y đã chết rất nhiều năm, cho dù có thi thể thì cũng chỉ còn là một đống xương trắng, hắn đành phải nói: "Vương gia hỏi chuyện này làm gì?"
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, không có thi thể thì ngươi không thể xem là nàng ta đã chết."
Tần Bồng ngồi trên xe ngựa, nghĩ đi nghĩ lại chuyện hôm nay, nàng nghĩ về cuộc đời của Liễu Thư Ngạn, cảm thấy vẫn phải điều tra về người này.
Nàng đang nghĩ ngợi thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, Xuân Tố nhìn ra một cái liền nghe thấy bên ngoài là giọng của Liễu Thư Ngạn, hắn nghiêm túc nói: "Trưởng công chúa điện hạ, tại hạ là Liễu Thư Ngạn."
Tần Bồng nghe thấy là Liễu Thư Ngạn thì lập tức tự mình cuộn mành lên: "Liễu tướng quân, không ngại vào phủ một chuyến."
Liễu Thư Ngạn cười cười, như thể nhớ ra cái gì: "Quá tốt."
Vệ Diễn uống trà giải rượu xong ngồi dậy, hỏi quản gia: "Hôm nay tẩu tử có trở lại ăn cơm không?"
"Có về." Quản gia cầm sổ sách đi tới, thản nhiên nói: "Phái người tới đây báo, bảo là sẽ dẫn Liễu tướng quân tới."
Vệ Diễn chợt ngẩng đầu, xoay người chạy.
Chắc chắn Liễu Thư Ngạn đã biết là tối qua mình hại hắn, hôm nay mà không chạy thì e là sẽ mất mạng. TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT