Người này chính là một nhà chiến đấu vô địch, là nhân vật đánh không có đối thủ trong liên minh, chút công phu kia của cô, làm sao là đối thủ của anh ta chứ?
Bùi Vân Khinh nhanh trí, tiến lên một bước, cô duỗi hai cách tay ra, ôm chặt lấy eo của Đường Mặc Trầm.
“Dù thế nào em cũng không đi!”
Cơ thể cô dán chặt vào người anh, cách một lớp màn mỏng anh vẫn cảm giác được cơ thể mềm mại của cô.
Đường Mặc Trầm cúi đầu, ánh mắt quét qua ngực của cô, anh vội vàng ngẩng mặt lên.
“Buông ra!”
“Không buông!”
Đường Mặc Trầm giơ tay kéo cánh tay của cô, Bùi Vân Khinh sợ anh kéo cô ra, cô dùng sức ôm chặt hông của anh.
“Em không đi, em không đi, em sẽ không đi…!”
Cô chỉ sợ rời đi lần này sẽ là vĩnh biệt, làm sao cô chịu buông tay?
Nhớ tới cảnh anh ôm cô giúp cô đỡ đạn, ánh mắt của Bùi Vân Khinh đã sớm có nước mắt.
Cô ngước mắt lên, chống lại đôi mắt tức giận của người đàn ông, trong mắt cô tràn đầy kiên quyết và cố chấp.
“Trừ phi em chết, nếu không… Em sẽ không rời xa chú!”
Đường Mặc Trầm vốn dĩ đang muốn tức giận, nhưng khi đối mặt với ánh mắt trong suốt của cô, lời đến khóe miệng lại bị nghẹn ở cổ họng.
Hay là cô thật sự biết sai rồi?
“Em hứa em sẽ không tiếp xúc với những tên khốn nạn kia không?”
“Em hứa!”
“Em hứa em sẽ học tập thật giỏi?”
“Em xin thề!”
Cảm giác được hai luồng mềm mại phía dưới ngực non mềm kia, Đường Mặc Trầm chỉ cảm thấy miệng lưỡi phát khô.
“Em quấn chăn lại!”
Bùi Vân Khinh liếc nhìn ngực mình, vội vàng buông anh ra, kéo chăn che ngực lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên giống như phát sốt, ánh mắt thấp thỏm nhìn anh.
“Vậy chú còn đưa em đến trường học huấn luyện không?”
Cô gái nhỏ khóc như hoa lê dính hạt mưa, hai gò má ửng hồng, dáng vẻ kia làm cho người ta muốn phạm tội.
Đường Mặc Trầm hít sâu một cái, ngẩng mặt lên nhìn chăm chăm vào ánh mắt cô, trái tim anh cũng mềm mại đi mấy phần.
“Tôi chỉ cho em một cơ hội!”.
Nhìn đối phương đồng ý không đưa cô đi học viện huấn luyện liên minh, trong lòng Bùi Vân Khinh mừng rỡ.
“Cảm ơn chú nhỏ!”
“Đừng vui mừng quá sớm!” Đường Mặc Trầm thu nét mặt của cô vào trong mắt, anh nhíu mày: “Nếu em dám không nghe lời, lập tức cút về
học viện liên minh cho tôi. Không tốt nghiệp, đừng nghĩ quay trở lại.”
Bùi Vân Khinh giơ tay phải lên, làm dáng vẻ xin thề, chớp lấy thời cơ biểu hiện lòng trung thành của mình với anh.
“Em tuyệt đối sẽ không như vậy, em hứa sẽ ngoan ngoãn, sau này,Vân Khinh sẽ là đứa bé ngoan ngoãn nhất của chú!”
Dáng vẻ cô gái trước mắt giống như nít ranh nhảy nhót mấy năm trước vậy.
Đường Mặc Trầm giơ tay che trán, anh cảm thấy rất thấy buồn bực.
Đường Mặc Trầm ơi Đường Mặc Trầm, trước đây đội trưởng Bùi giao cô cho anh, là muốn anh chăm sóc cô như một đứa con gái, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy với cô?
Nhìn vào vết máu nở như đóa hoa trên giường, lông mày của Đường Mặc Trầm càng nhíu chặt.
Nói như vậy, cô không có sinh hoạt cá nhân thối nát, sớm chiều làm loạn như anh nghĩ.
Thật đáng chết!
Đường Mặc Trầm giơ tay chống đỡ huyệt Thái Dương, tại sao hôm qua anh uống rượu nhiều như vậy, tại sao lấy đi lần đầu của cô… nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Đường Mặc Trầm ơi Đường Mặc Trầm, anh đã làm cái gì vậy chứ!
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, vang lên âm thanh của lão quản gia.
“Cậu chủ, bí thư Ôn tới.”
“Để hắn ở dưới lầu chờ tôi!”
Đường Mặc Trầm ném áo sơ mi bẩn vào thùng rác, anh mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT