Anh làm chuyện như vậy với cô, cô lại không nổi giận.
Ngày hôm qua lúc cô trở lại, cô còn cầm súng liều mạng với anh, bây giờ cô lại đột nhiên quan tâm anh như vậy, vừa băng bó vừa thử nhiệt độ cho anh?
Chuyện khác thường như vậy tất có quỷ!
Nếu như anh nhớ không lầm, dường như là cô chủ động, nhóc con này cho rằng làm như vậy thì có thể chạy trốn khỏi lịch huấn luyện của học viện liên minh.
Một năm này, cô phóng túng càn quấy như thế nào, anh đều biết, tiếp tục như vậy sẽ phá hủy cuộc đời cô.
Trước đây anh đã thề trước mộ của cha cô, sẽ chăm sóc cô thật tốt, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cô muốn làm gì thì làm.
Đường Mặc Trầm giơ tay đẩy bàn tay đặt trên trán mình ra, anh dứt khoát quay người xuống giường, kéo khăn tắm trên ghế sô pha quấn lên người mình.
“Em mặc quần áo đàng hoàng rồi xuống lầu ăn cơm, bí thư Ôn sẽ lái xe đưa em đến sân bay.”
Cô và anh đã như vậy anh còn muốn đưa cô đi?
Bùi Vân Khinh sốt ruột, cô vội vàng đuổi theo, kéo lấy cánh tay của anh.
“Xin lỗi, em xin lỗi chú, em không nên bắn chú, em là uống nhiều nên hồ đồ, chú đừng đưa em đi học viện huấn luyện liên minh có được không?”
Đường Mặc Trầm không dao động.
“Không được!”
Giữ cô lại, khẳng định cô lại tụ tập với đám bạn bè xấu của mình.
Lần này anh đến kịp thời, nếu như anh đến chậm một chút, không biết cô đã xảy ra chuyện gì.
Anh đưa tay định hất tay cô ra, chợt nghe cô gái mềm mại gọi hai tiếng.
“Chú nhỏ!”
Khi nghe hai chữ này, trái tim Đường Trầm Mặc cũng run lên.
Lúc trước, vì cứu anh nên Bùi Phàm cản thay anh một viên đạn, trước khi lâm chung ông ta giao phó đứa con gái duy nhất trong nhà cho cho anh chăm sóc.
Lúc anh đưa Bùi Vân Khinh về từ quê nhà, cô mới chỉ có mười bảy tuổi, tuổi trẻ phản nghịch.- đọc
Khi mới đưa cô về, lúc nào cô cũng đối nghịch với anh, ngay cả tên anh Đường Mặc Trầm cô cũng gọi cả họ lẫn tên, sau này quan hệ giữa hai người dịu lại, cô lại không biết lớn nhỏ gọi anh là Mặc Trầm.
Chỉ có mỗi lần cô cầu xin anh chuyện gì, cô mới mềm mại nũng nịu gọi anh là “Chú nhỏ”.
Lúc cô thi lên đại học, anh chọc phải người của “La sát”, sợ liên lụy đến cô, nên đưa cô đến nhà mẹ đẻ La gia.
Lúc đó cô đau khổ cầu xin anh đừng đưa cô đến chỗ chết đó, nhưng anh đã nhẫn tâm ném đồ của cô ra cửa.
Mặt cô đầy nước mắt, cô cởi chiếc áo khoác và giày anh mua cho ra, chân trần bước trên tuyết rời đi.
Từ đó về sau, bọn họ giống như người dưng, cô lạnh lùng gọi anh là “Tiên sinh Đường”.
Đây là lần đầu tiên trong một năm qua, cô thân mật gọi anh là “Chú nhỏ”.
Bùi Vân Khinh thấy anh dừng bước, dường như anh có chút động lòng, cô lập tức thừa thắng xông lên.
“Em biết em không tốt, một năm này em làm rất nhiều chuyện sai lầm, chú cho em một cơ hội, có được không? Chú nhỏ, em cầu xin chú…” Cô đáng thương làm nũng, đến người cha đã qua đời cô cũng mang ra: “Trước đây, chú đã hứa với cha của em, chú sẽ chăm sóc em thật tốt…”.
Đường Mặc Trầm nghe cô nhắc tới Bùi Phàm, sắc mặt anh trầm xuống.
Chính là vì đã đáp ứng với cha của cô, anh mới không để cho cô hồ đồ nữa.
Anh hất tay của cô ra rồi lạnh lùng mở miệng.
“Em tập tức tắm rửa mặc quần áo!”
“Chú…” Bùi Vân Khinh liếc nhìn xung quanh, ánh mắt cô rơi vào cây kéo chưa dọn ở trên bàn, cô nắm lấy cái kéo: “Em mặc kệ, em phải ở lại, nếu như chú đưa em đi, em sẽ chết cho chú xem!”.
Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ.
Để có thê ở lại, hôm nay Bùi Vân Khinh có thể làm bất cứ giá nào.
Cô vừa cầm được cây kéo, Đường Mặc Trầm đã bắt được cổ tay của cô, sau đó, cây kéo đã bị anh ném đi.
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT