Bùi Vân Khinh giơ tay lau nước trên mặt, cô thở dài một hơi.
Mặc kệ thế nào, Đường Mặc Trầm đã đồng ý cho cô tạm thời ở lại, kế tiếp cô nên biểu hiện tốt một chút.
Cô kéo khăn tắm lau sạch những giọt nước trên người, cô nhìn vào chiếc gương ở trên tường, cô nhấc tay phải lên phủi sạch hơi nước trên gương.
Chiếc gương lập tức phản chiếu lại cơ thể của cô, dáng người mảnh mai, tỷ lệ vừa đủ, thịt chỗ cần có cũng có, chỗ không cần thì không dư thừa.
Cô đến gần chiếc gương, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa mặt của mình.
Ngày hôm qua cô vừa tròn hai chục tuổi, trên mặt không còn vết sẹo do vụ nổ, cô còn đặc biệt để tóc dài vì anh, làn da trắng nõn như sứ, cô kế thừa những đường nét khuôn mặt thanh tú của mẹ cô, không có chút vết nhăn và dấu vết của năm tháng…
20 tuổi, tuổi đẹp nhất của cuộc đời.
May mắn thay,cô đã trở lại!
Đối mặt với chiếc gương, Bùi Vân Khinh khẽ cười.
Đời trước, cô âm thầm thích anh nhưng anh quá chói mắt và hoàn mỹ, làm cho cô tự ti, tự ái không dám bày tỏ.
Lần này, cô tuyệt đối sẽ không lãng phí thanh xuân, không phụ lòng anh!
Cô quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm rồi nhìn xung quanh, nhìn thấy vali của mình đã được quản gia đóng gói để ở trong góc, cô bước nhanh tới, vừa nắm lấy tay cầm của vali, cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra.
Cô giật mình, chỉ thấy Đường Mặc Trầm nhíu mày đứng ở cửa.
“Em chỉ là muốn lấy quần áo.”
Cô sợ anh hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
Người đàn ông không lên tiếng, anh chỉ là từng bước một đến gần cô.
“Chú nhỏ, em thật sự chỉ lấy quần áo, em không có chạy trốn…”.
“Ngồi xuống!”
Người đàn ông bá đạo ra lệnh.
Đầu gối Bùi Vân Khinh đụng vào đầu giường, cô ngã trên giường, anh liền khom người, bắt được chân phải của cô.
Làn da cô trắng mịn như kem, bàn chân trắng như tuyết, ngón chân thon dài, móng chân hồng nhạt như vỏ sò.
Bàn chân của cô thật sự rất đẹp!
Người đàn ông thất thần trong giây lát.
Bùi Vân Khinh không biết anh muốn làm gì, cô có chút không tự nhiên co co ngón chân lại.
“Chú nhỏ, ngài…”
Nghe được âm thanh của cô, Đường Mặc Trầm chợt định thần lại, đeo chiếc lắc chân định vị GPS ở trong tay lên mắt cá chân của cô.
“Đây là vòng chân có định vị GPS!” Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Không được gỡ xuống, không được làm hư!”
Vòng chân định vị GPS!
Đây không phải là thứ dành cho tội phạm được tạm tha sao!
Bùi Vân Khinh nhấc chân trái lên, quên đi, anh vì cô mà chết một lần, cô không giận anh.
Thế nhưng…
“Lúc em tắm rửa thì sao?”
“Nó không thấm nước, em không đi bơi thì sẽ không sao.”
Vậy thì tốt rồi, dù sao cô cũng không thích bơi, chỉ cần anh không đưa cô đi học viện huấn luyện, không xua đuổi cô, mọi việc đều có thể thương lượng.
Đường Mặc Trầm thấy cô nghiêng đầu cười ,anh cho rằng cô đang vận động gân cốt để chạy trốn, đôi lông mày xinh đẹp của anh vặn thành chữ xuyên 川.
“Đừng lo lắng, một khi nó bị cắt hoặc bị hư hỏng, nó sẽ lập tức báo cảnh sát.”.
“Chú yên tâm, em chắc chắn sẽ không!” Bùi Vân Khinh đứng lên: “Việc học hành của em đã sa sút như vậy, bây giờ em phải học tập thật giỏi, hôm nay em đến trường học được không?”
Nếu như cô nhớ không lầm, hôm nay cô có cuộc thi giải phẫu, nếu bỏ sẽ phải thi lại.
“Được!”
Đường Mặc Trầm đồng ý.
Nếu như cô thật sự ăn năn, đồng ý ngoan ngoãn đi học trở lại, vậy vết thương này của anh ta cũng không coi như là vô ích.
Bùi Vân Khinh ngước mắt mỉm cười nhìn anh.
“Để bày tỏ thành ý của em, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày em sẽ trở về Đường Cung, tiếp nhận sự giám sát của chú nhỏ!”
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT