Mặc dù phát súng kia không bắn trúng chỗ hiểm, chỉ bắn trúng vào cánh tay, nhưng cũng không khác gì đánh vào trái tim của người đàn ông…
Đường mặc trầm đưa cánh tay ngồi dậy, đầu anh choáng váng.
Ngày hôm qua uống quá nhiều rượu, đầu của anh hiện tại còn rất đau, thế nên đêm qua phát sinh cái gì, anh đều mơ hồ không rõ.
Vừa nhấc mắt, liền thấy cô ôm theo hòm thuốc bước nhanh trở về.
Tóc dài rối tung, trừ cánh tay ôm theo hộp cứu thương, trên người cô không có bất cứ mảnh vải nào.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua mành che, khiến cô thể cô phát sáng như sứ, trên ngực còn có, tảng lớn mảng lớn dấu hôn màu hồng, giọt máu dính trên người cô chảy xuống.
Máu đỏ cùng tuyết trắng, đối lập với nhau……
Cô gái trong trí nhớ kia không biết trưởng thành từ lúc nào, biến thành một cô gái xinh đẹp quyến rũ động lòng người.
Đường Mặc Trầm phần dưới bụng nhỏ nóng lên, một luồng khô rát trong cổ họng chạy đến, mí mắt giật hai cái, anh nhanh chóng quay mặt đi, giơ tay ném tấm nệm mỏng đến chỗ cô.
“Quấn vào!”
Anh nhắc nhở khiến cô giật mình, nói mới nhớ tới bản thân chưa mặc quần áo.
Cô đỡ lấy cánh tay của anh, dùng cây kéo cắt áo sơ mi của anh ra, nhìn cánh tay của anh bê bết máu, cô nhíu mày rồi lập tức hành động.
Rửa sạch vết thương, cầm máu và băng lại…
Mười năm trước, Đường Mặc Trầm đưa cô đến Học viện Huấn luyện Liên minh, ở nơi này cô học lại y học lâm sàng và khoa ngoại dã chiến, trước khi tốt nghiệp cô được phân công chấp hành nhiệm vụ. Bùi Vân Khinh vô ý bị thương, cô được tổ chức Liên minh Hòa Bình giúp đỡ.
Lần bị thương đó, nhan sắc cô bị hủy, cô biết anh đang tìm mình nhưng cô không muốn trở về.
Sau khi chữa trị, cô gia nhập đội chữa bệnh, sau đó cô luôn đi theo đội chữa bệnh, đi tới khu vực chiến tranh, khu vực dịch bệnh.
Trải qua nhiều năm học hành và rèn luyện, lúc này Bùi Vân Khinh đã là một thầy thuốc đầy kinh nghiệm, đương nhiên vết thương nhỏ cô cũng không qua loa.
Tuy nhiên, Đường Mặc Trầm không chú ý tới điều này.
Bọn họ ngủ cùng một căn phòng, tối hôm qua có thể…
“Xong!”
Dùng băng gạt và băng vải cố định, Bùi Vân Khinh nhặt hết thuốc và đồ vật xung quanh, cô đứng dậy muốn rời đi, lại bị bàn tay của anh nắm lại.
Cả ngày hôm qua cô chưa ăn cái gì, buổi tối lại bị anh lăn lộn cả đêm, lúc này cơ thể của cô thật sự rất yếu, bị anh lôi kéo, cô lập tức ngã trên đất rơi vào lòng anh.
Bùi Vân Khinh ngước mắt, nhìn ánh mắt đen kịt của người đàn ông.
“Lại muốn chạy?”
“Em muốn giúp chú tìm thuốc hạ sốt.” Cô nâng hàng mi dài, nhìn vào ánh mắt của anh, khẩn trương liếm môi: “Nếu chú không tin,chú có thể gọi quản gia lấy thuốc qua đây.”
Mái tóc dài của cô rơi tán loạn ở trên vai, trên gò má của cô còn có chút ửng hồng, có lẽ do dư âm đêm qua để lại.
Môi bị anh hôn cắn đến có chút sưng, ngày thường tuy có điểm chút phấn son, nhưng so với lúc này thì như hạt lựu đỏ ngọt ngào ướt át vậy.
Cô theo bản năng mà liếm môi nhỏ, nhìn vào trong mắt anh, lại phá lệ mà câu dẫn. nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Dưới ánh mặt trời khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vừa xinh đẹp vừa có sức hấp dẫn.
Kí ức mơ hồ tối hôm qua hiện lên trong đầu anh, không khỏi khiến hô hấp trở lên nặng nề.
“Sao vậy… Chú đau đầu sao? Có phải chú phát sốt rồi không?”
Bùi Vân Khinh thấy vẻ mặt anh khác thường, cô lo lắng duỗi tay đặt trên trán anh.
Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô lại làm cho trái tim của anh run lên.
Ngày hôm qua không phải cô còn gào hét, cầm súng nhắm vào anh…
Bây giờ cô lại đột nhiên quan tâm anh như vậy?
Án mắt Đường Mặc Trầm âm u, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô gái.
Vào lúc này, Bùi Vân Khinh dùng đôi mắt đen láy trong suốt như thủy tinh nhìn anh, sáng ngời nhìn anh, trong lòng cô tràn đầy quan tâm.
Tấm nệm ở trên người giờ có chút rời rạc, mơ hồ lộ ra nửa bên anh đào, bên trên có nụ hồng, còn có dấu hôn.
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT