Môi cô mềm mại như cánh anh đào, ngọt ngào như đường, động tác vụng về, lại giống như gió lốc trêu chọc thần kinh mẫn cảm của anh.
Dưới tận đáy lòng anh còn lại một tia lý trí cuối cùng cũng bị dục vọng cắn nuốt, dùng sức đè bả vai cô lại, Đường Mặc Trầm chăm chăm áp cô xuống, hôn lại cô.
Anh hôn mang theo cảm giác say đắm, tiến tới điên cuồng, cuồng vọng mà làm càn.
Đè nặng cô xuống, hắn không khách khí mà phóng túng chính mình, hôn, cắn, mút……
Đường Mặc Trầm ở trong trí nhớ của Bùi Vân Khinh là một người luôn hệt như thiên thần cao lãnh, trầm mặc ít nói, nhìn không thấu đoán không ra.
Cho dù là khi anh đứng ngay trước mặt cô thì cũng tựa như xa tận chân trời, mặt mày đạm mạc chẳng có bất cứ cảm xúc gì.
Nhưng giờ phút này, người đàn ông ấy lại ở ngay trước mặt cô.
Ấm áp như vậy, chân thật như vậy…
Nếu đây là giấc mộng, vậy cô tình nguyện cứ như vậy ở trong mộng mãi chẳng tỉnh lại.
Nếu đây là cái chết, thế thì cô cũng nguyệt chết trăm ngàn lần.
…
Lúc Bùi Vân Khinh tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Làn gió ban mai thổi tung màn cửa sổ, ánh mặt trời chói chang chiếu vào phòng, phủ lên toàn bộ đồ đạc một lớp bột ánh sáng vàng nhạt, mọi thứ trước mắt cũng không biến mất như mơ.
Mà người nằm ngủ cạnh cô chính là Đường Mặc Trầm, đồ đạc và bài trí trước mặt, tất cả đều vô cùng chân thật.
Người đàn ông này ngũ quan tinh xảo, dưới ánh sáng mặt trời, dáng hình càng rõ nét hơn.
Bùi Vân Khinh nhìn chăm chú vào gương mặt ấy hồi lâu, trái tim cô tựa như đập rộn ràng hơn.
Cô cầm lòng không được mà giơ ngón tay, vốn là muốn chạm vào mặt anh, nhưng lại nhìn thấy vết máu lớn trên bàn tay, trái tim không khỏi thắt chặt--- nhiều máu như vậy, không thể nào là máu của cô được.
Cô lo lắng nhìn về phía cánh tay của Đường Mạc Trầm, trên người anh vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi màu lục, vốn dĩ quân trang ngày thường luôn cài cúc cẩn thận, bây giờ đã bung mở rời rạc, lộ ra lồng ngực rắn chắc, thiếu đi vài phần lạnh nhạt như núi khiến người ta ngưỡng mộ, lại thêm một chút cảm giác lười biếng gợi cảm.
Mà cánh tay bên phải của anh đã sớm ướt sũng máu, từng giọt máu tươi theo nếp gấp của áo sơ mi rơi xuống trước ngực cô.
Đó là vết thương do phát súng mà cô đã bắn anh, vốn đã được xử lý băng bó kỹ càng, nhưng qua một đêm lăn lộn dày vò, miệng vết thương sớm đã nứt ra.
Trong lòng Bùi Vân Khinh không khỏi đau đớn, cô đứng dậy muốn giúp anh xử lý vết thương.
Thế nhưng cô vừa rời khỏi gối đầu thì một bàn tay to lớn đã duỗi đến đây, ấn cô lại trên giường.
“Còn muốn chạy trốn?!”
Đường Mặc Trầm nhíu mày nhìn cô, đôi mắt bởi vì say rượu mà sung huyết. Thanh âm nam tính ngày thường vốn dĩ đã như thâm cốc u tuyền, bây giờ lại thêm chút khàn khàn, không giống vẻ lãnh đạm như thường, mà lại thêm mấy phần từ tính gợi cảm.
Đối diện với đôi mắt của anh, Bùi Vân Khinh lại cảm thấy hoảng hốt trong lòng.
Người đàn ông này luôn bá đạo cường thế như vậy, đêm qua cô liều mạng tàn nhẫn ngủ với anh như thế, có khi nào anh vẫn giống như mười năm trước, bảo bí thư Ôn đưa cô đến trường quân đội không?!
Ngày này mười năm trước, anh đưa cô rời đi, từ đây về sau, hai người trời Nam đất Bắc.
Bây giờ, cô nhất định phải nghĩ cách lưu lại đây, tuyệt đối không được để chuyện đã từng phát sinh xảy ra thêm một lần nữa.
Cô nhanh chóng suy nghĩ cách ứng phó, theo bản năng rũ lông mi xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy lòng bàn tay của anh, lòng bàn tay mà đang siết chặt lấy cổ tay của cô.
Bàn tay nhiều năm cầm súng, sớm đã xuất hiện những vết cai mỏng, kề sát vào da thịt kiều nộn của cô, chặt như kiềm sắt. Đôi mắt kia vẫn nhìn cô, Bùi Vân Khinh ngước mắt, đối diện ánh mắt của anh.
Tâm, trong nháy mắt lại cảm thấy kinh hoàng.
Đêm qua, cô đúng thật là… gan dạ!
Máu theo áo sơ mi nhỏ xuống từng giọt từng giọt, rơi trên người cô.
Chú ý đến máu loãng đang chảy theo cánh tay của anh, Bùi Vân Khinh hồi phục tinh thần, dùng cả hai tay của mình nâng tay anh lên.
“Chú nâng cánh tay lên đừng nhúc nhích, em đi lấy hòm thuốc giúp chú!”
Khi đi đến cái giá cạnh tường, cô ngựa quen đường cũ mà cầm lấy hòm thuốc dự phòng trên giá, mang xuống.
Đường Mặc Trầm nâng tay đứng dậy, giơ tay ấn ấn huyệt Thái Dương của mình, lắc lắc đầu, cảm giác vẫn có chút đau.
Đêm qua sau khi nhận điện thoại, nghe nói cô ở quán bar làm bậy, anh vội vàng chạy đến đưa cô về, vậy mà nhóc con chết kia lại dám nã cho anh một phát súng.
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT