Vượt qua thời gian không gian, em chỉ vì chú mà đến—— Bùi Vân Khinh
…
…
Bùi Vân Khinh choàng mở mắt, thứ nhìn thấy không phải lửa đạn đầy trời chiến trường trên không, mà là ngọn đèn lưu ly treo trên trần nhà.
Xung quanh cây đèn, những chiếc lông vũ hoa văn hoa mỹ bay phấp phới…
Đây là, Đường Cung!
Cô chưa chết ư?!
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tiếng bước chân loạng choạng hướng phía mép giường truyền đến.
“Dám nổ súng về phía ta?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, mang theo sự tức giận, không rõ ràng như ngày thường, có chút khàn khàn thô ráp.
Nhận ra đó là âm thanh của Đường Mặc Trầm, Bùi Vân Khinh liền đảo mắt nhìn về hướng truyền đến âm thanh, mới chỉ vừa nhìn thấy một bóng người, cằm căng chặt, đã bị hai ngón tay như kìm nắm lấy.
Mùi rượu xộc thẳng vào mặt cô, một khuôn mặt sát lại gần, đôi mắt giống như ngôi sao đối diện với cô, bên trong ánh lên lửa giận.
“Bùi Vân Khinh, em thật to gan!”
Người đàn ông quay lưng về phía ánh sáng, Bùi Vân Khinh lại vẫn nhận ra gương mặt kia.
Nước da trong trẻo rạng rỡ, như thiên thần tay cầm kính lúp, từng chút một điêu khắc ra ngũ quan tinh tế.
Gặp năm mười bảy tuổi, liếc qua một khuôn mặt kinh vi thiên nhân*, giờ phút này đang ở ngay trước mắt cô.
*Kinh vi thiên nhân: Khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy, có thể dùng để chỉ dung mạo hoặc khả năng. Tương tự như “hoa nhường nguyệt thẹn”; “chim sa cá lặn”
Đường Mặc Trầm!
Chú cũng không bị làm sao?!
Trong lòng dâng trào một trận mừng rỡ, Bùi Vân Khinh khẽ chống tay đứng dậy.
“Vết thương của chú…”
“Không bắn trúng tim tôi, em rất thất vọng phải không?” Trên người anh nồng nặc mùi rượu, âm thanh do cồn mà có vẻ có chút mơ hồ không rõ, trong giọng nói lộ ra vẻ trào phúng và cuồng nộ: “Em cho rằng tôi không biết em làm gì cả ngày, học không tốt, suốt ngày cùng một đám cặn bã quậy với nhau, bản thân làm sao có thể thi đỗ đại học, bao nhiêu gian khổ em đều đã quên…Đến hộp đêm dự sinh nhật?! Còn dám hút ma túy…Loại đồ vật này mà em cũng dám đụng vào, em là ngu hay là ngốc? Nhiều năm như vậy, những thứ tôi dạy cho em em đã để đi đâu rồi!” nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Người đàn ông trong cơn thịnh nộ, ngón tay như kìm sắt, gần như muốn bóp nát cằm cô.
Hộp đêm?
Sinh nhật!
Trái tim Bùi Vân Khinh đột nhiên thắt lại.
Đó là sinh nhật đầu tiên của cô sau khi thi đỗ vào đại học, mấy người bạn và cô cùng nhau đến hộp đêm chúc mừng, cô bị đội phòng chống ma túy đưa đi, may là Đường Mặc Trầm xuất hiện, đưa cô về lại Đường Phủ.
Một năm trước cô giận anh mà đuổi anh ra khỏi Đường Cung, mượn men say mà sống chết không chịu vào cửa, cướp được súng của anh, trong lúc hoảng loạn đã vô tình bóp cò bắn trúng cánh tay anh.
Nhưng mà, đó là mười năm trước rồi!
Đường Mặc Trầm lại sát gần cô thêm vài phần, cổ họng khô khan gào thét, mang theo hô hấp nồng nặc mùi rượu phả vào mặt cô: “Em cố ý đúng không, cố ý chà đạp chính mình, làm tôi khó chịu có đúng hay không…Bùi Vân Khinh, em rốt cuộc là muốn thế nào?”
Trong giọng nói của người đàn ông, lộ ra vẻ hết sức thất vọng và đau lòng.
Ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt vì uống say mà đỏ ngầu của người đàn ông, Bùi Văn Khinh vươn tay đỡ lấy mặt anh, hốc mắt sớm đã nóng đến phát đau.
Khi đó cô còn trẻ không hiểu chuyện, cho rằng anh thật sự không quan tâm cô, từ khi anh đưa cô về La gia cô liền đoạn tuyệt với anh, tự sa ngã, đày đọa chính mình.
Người đàn ông cô đã bỏ lỡ mất mười năm này, lúc này đây, cô lại muốn giữ chặt trong lòng bàn tay.
Cảm giác được đôi môi bị cô bao lấy, sau lưng Đường Mặc Trầm cứng đờ, cả người ngơ ngác tại chỗ.
Ý thức được cô đang làm cái gì, anh theo bản năng muốn đẩy cô ra.
Cô không quan tâm, chỉ siết chặt cánh tay, dùng sức ôm lấy cổ anh không buông, trúc trắc mà hôn, vụng về chui đầu lưỡi vào giữa hai hàm răng anh, quấn quýt với anh.
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT