Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Vân Khinh bị âm thanh gầm rú của máy bay trực thăng đánh thức.
Cô đứng dậy đi xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra xem, chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng màu bạc xa hoa đã hạ cánh xuống sân cỏ trong nhà.
Mới sáng sớm như vậy, chẳng lẽ Đường Mặc Trầm có việc gì gấp sao?
Trong lòng Bùi Vân Khinh lo lắng, cô không kịp thay quần áo, xỏ đôi dép lê đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, con út Trình gia Trình Thiên Nhược đang bắt chéo chân, lười biếng ngồi ở trên ghế sô pha ra lệnh cho bác Chu.
“Lấy cho tôi một chén cháo!”
Nghe được tiếng bước chân của Bùi Vân Khinh, anh chỉ nghĩ là Đường Mặc Trầm xuống lầu, đầu cũng không quay lại, người đã mở miệng trào phúng.
“Nghe nói bảo bối nhà cậu suýt chút nữa muốn lấy cái mạng già của cậu, thiệt hay giả vậy?”
Bác Chu nghiêng mắt nhìn lại, nhìn thấy Bùi Vân Khinh thì vội vàng thiếu khom người chào cô.
“Tiểu thư!”
Nghe hai chữ đó, Trình Thiên Nhược nghiêng mắt xoay mặt, ánh mắt dừng ở trên mặt Bùi Vân Khinh, con mắt đào hoa của người đàn ông hiện lên một tia ngạc nhiên, một lát sau lại biến thành ý cười.
“Nhóc con cũng ở đây sao, chú tới thật đúng lúc nha!"
Trong Long Thành này, Trình gia vốn dĩ chính là đại gia, hai đứa con lại càng là rồng trong loài người, tài năng kiệt xuất.
Từ nhỏ Đường Mặc Trầm đã vào trường quân đội, Trình Thiên Nhược lại là thiên tài toán học, khi còn học trung học thì anh đã kiếm được số tiền đầu tiên dựa vào việc chơi cổ phiếu, từ đó một phát không thể thu hồi, hiện giờ đã sớm là một nhân vật tai to mặt lớn trong tay nắm giữ quỹ tài chính mấy trăm triệu, trong ngành được mọi người gọi là “Đế vương tài chính”.
Hai nhà Đường Trình là thế giao(*), hai người này sinh cùng một ngày, ở cùng một bệnh viện, vừa sinh ra đã quen biết nhau.
(*) Thế giao: Hai nhà thân thiết với nhau đã mấy đời.
Một người tòng quân tham gia vào chính phủ, tuổi còn trẻ đã ngồi lên chức vụ bộ trưởng, dưới một người trên vạn người.
Một người là niên thiếu kinh thương(*), tuổi còn nhỏ đã đứng ở trên đỉnh của kim tự tháp trong giới tài chính, vô cùng giàu có.
(*) Giàu có, nhiều đất đai
Tính cách Đường Mặc Trầm trầm lặng, tính cách Trình Thiên Nhược lại cá tính quái đản, hai người đàn ông tính tình khác nhau một trời một vực lại cố tình chơi với nhau nhỏ tới lớn.
Ngày thường mỗi người đều rất bận rộn, không gặp mặt thường xuyên lắm, nhưng mà Bùi Vân Khinh rất rõ ràng, hai người này đều sẵn sàng hy sinh bản thân vì bạn.
Trình gia không giống Đường gia, chỉ có một mạch truyền lại, trong nhà con cháu đông đúc, Trình Thiên Nhược là đứa con thứ sáu, bởi vậy Bùi Vân Khinh cũng theo bối phận của Đường Mặc Trầm gọi anh là chú Lục.
“Quả nhiên là thiếu nữ mười tám thay đổi rồi, càng ngày càng đẹp.” Trình Thiên Nhược cất bước đi tới, tay đặt ở trên mặt cô nhéo nhéo một cái: "Chú Lục cũng bị bộ dáng nhỏ xinh này của cháu làm rung động rồi!”
Bùi Vân Khinh biết anh chỉ là vui đùa, đang muốn mở miệng hỏi xem anh đến đây có chuyện gì.
Thì phía cầu thang trên lầu đã truyền đến giọng nói đầy trách cứ không vui của Đường Mặc Trầm.
“Có khách tới nhà còn mặc áo ngủ, còn ra cái gì nữa!"
Bùi Vân Khinh quay mặt lại, quả nhiên nhìn thấy Đường Mặc Trầm đang từ trên lầu đi xuống, trên người còn mang bộ… Đồ ngủ!- đọc
Anh mang áo ngủ thì được, cô mang lại không được?
Cái logic gì vậy!
Nhưng mà thường ngày anh luôn luôn dậy rất sớm, hôm nay là làm sao vậy?
Nhìn hai mắt anh đỏ hằn đầy tơ máu, sắc mặt cũng không được tốt lắm, không phải là miệng vết thương lại nghiêm trọng hơn chứ?
Thấy cô còn ngẩn người không cử động, ánh mắt nhìn mặt cô còn đang bị Trình Thiên Nhược nhéo nhéo làm lông mày Đường Mặc Trầm càng nhíu chặt thêm vài phần.
“Còn không mau đi!”
“Dạ!” Bùi Vân Khinh vội trả lời: “Chú Lục, vậy hai người nói chuyện đi, con đi thay quần áo trước!”
Cô xoay người đi lên lầu, hai người đàn ông liền cũng nhau ngồi ở trên sô pha.
“Bảy giờ còn chưa dậy, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao!” Trình Thiên Nhược híp mắt đánh giá Đường Mặc Trầm đang ngồi đối diện một cái, dừng ở khuôn mặt của đối phương thể hiện rõ là đêm qua ngủ không ngon, mờ ám cong môi lên: “Sáng sớm vừa thức dậy đã tức giận, đây là… Dục cầu bất mãn(*) sao?”
(*) Dục cầu bất mãn: Tâm trạng, thái độ vì không được thỏa mãn mà khó chịu, tức giận.
Hết chương 28.
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT