Chóp đầu cô gái vừa vặn ở dưới cánh múi của anh, mái tóc tỏa ra hương thơm tinh tế lan tỏa đến nơi mũi.

Anh ko bao giờ thích những người phụ nữ dùng nước hoa, nhưng mùi trên người cô thì khác.

Nó thoang thoảng, giống như cánh đồng bát ngát sơn hoa mùa xuân, tươi ngọt khiến lòng người không biết chán.

Đường Mặc Trầm ko cầm lòng được mà hít một hơi sâu, mũi hít hương thơm vào lòng ngực đến bụng.

Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng lặng lẽ khẽ nâng cằm khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn vẻ mặt của người đàn ông, thấy anh ta không có vẻ là đang tức giận, cô liền thừa thắng xông lên.

"Chú, chúng ta cùng nhau sao?"

Hơi thở của cô ấy có vị ngọt ngào của caramel, được bao bọc bởi một chút rượu vang.

Như ma xui quỷ khiến, anh từ từ hạ người xuống và tiến gần cô.

Cảm thấy hơi thở của mình đang từng chút một tiến đến gần, trái tim Bùi Vân Khinh lo lắng mà đập nhảy lên.

Anh muốn hôn cô sao?

Cô trái tim đập loạn.

Khoảng cách giữa hai người từ từ rút ngắn, cảm giác hơi thở anh chạm vào môi cô, cô lo lắng run rẩy.

Chỉ một động tác nhỏ, nhưng lập tức đã làm thức tĩnh Đường Mặc Trầm.

Đường Mặc Trầm, ngươi điên rồi a!

Tấm lưng đột ngột thẳng lên, Đường Mặc Trầm di chuyển nhanh lui về sau một khoảng dài, cô đã vùng ra khỏi vòng tay.

Bùi Vân Khinh bất giác ko để ý, ngây ngơ lặng người tại chỗ.

"Đi ngủ sớm một chút!"

Nói nhỏ một tiếng, Đường Mặc Trầm xoay người đi ra khỏi cửa phòng cô, sẵn giúp cô đóng nhẹ cánh cửa lại.

Rõ ràng vừa muốn hôn cô, vậy làm sao anh có thể rời khỏi đây?

Trời ạ, anh có thể thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng!

“Chú!"

Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng đuổi theo ra đến cửa, tay cầm nắm khóa cửa lại dừng lại.

Hoặc là cô quá lo lắng, làm mất thời gian của anh, làm anh khó chịu, có thể anh sẽ ném cô về La gia.

……

……

Phòng ngủ đối diện.

Đường Mặc Trầm bước vào phòng ngủ, dùng tay trái đóng cửa lại, đem chai rượu trên tay đặt lên bàn.

Lúc này, anh ta nổi giận bừng bừng.

Không phải là nổi giận với cô, mà là nổi giận với chính bản thân anh.

Việc tôi mất khống chế vào đêm hôm đó vì say rượu là điều dễ hiểu.

Bây giờ, anh ấy chỉ uống vài ngụm rượu, vì vậy một chút rượu này chẳng hề hấn gì đối với anh ấy cả.

Anh ấy rất tỉnh táo.

Nhưng, trong trạng thái tỉnh táo, làm sao anh có thể nghĩ về cô ấy một cách bừa bãi được? !

Đường Mặc Trầm a Đường Mặc Trầm, sao mày có thể là một tên khốn nạn như vậy!

Tuy rằng trầm mặc tỏ ra áp lực, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn không ngừng rung động trước mắt anh.

Càng nghĩ về nó anh ta càng gắt gỏng, ko tự chủ được suy nghĩ.

Khi cô ăn bánh kem khi dùng đầu lưỡi liếm môi, cổ áo cô lộ khe ngực, đều khiến anh nóng ran người……

Chỗ nào đó, sớm đã không chịu khống chế mà ngo ngoe rục rịch.

Đường Mặc Trầm lao vào phòng tắm, bật công tắc vòi hoa sen xả mạnh làn nước lạnh từ trên đầu xuống mà quần áo cũng không thèm cởi, tâm trạng gắt gỏng khi nảy của anh dần khôi phục trạng thái bình tĩnh.

Chỉ là nhất thời xúc động không kìm chế?

Chắc chắn là thế!

Dù gì thì cô ấy cũng đã lớn rồi, sau này anh cũng phải giữ khoảng cách với cô ấy.

Lột toang chiếc sơ mi trắng ướt đẫm trên người xuống, anh lấy khăn tắm quấn choàng qua eo, thản nhiên lau nước trên đầu và người rồi bước ra khỏi phòng tắm nằm xuống giường lớn.

Ngẫu nhiên lật người, vươn bàn tay xuống dưới gối sờ sờ, ngón tay đụng phải thứ gì đ , Đường Mặc Trầm nghi ngờ giật tay lại, một sợi tóc đen dài thấp thoáng dưới ánh đèn.

Toàn bộ Đường gia có người tóc dài như vậy, chỉ có Bùi Vân Khinh.

Cô ấy chưa bao giờ cắt tóc kể từ khi đến Đường gia, mái tóc dài của cô ấy đen bóng, có thể dài tới hông.

Mái tóc của nha đầu đó dài và trông rất đẹp.

Không biết cô ấy đang gội đầu bằng dầu gội đầu hiệu gì nhỉ, mùi thơm thật dễ chịu.

Buổi tối đêm, tóc cô như thác nước trên khăn trải giường tản ra, anh thậm chí còn nhớ rõ ngón tay anh, xuyên qua từng sợi tóc đến eo cô……

Dưới bụng, một dòng điện thiêu cháy.

……

Suy nghĩ lại? !

Vứt tóc đi, Đường Mặc Trầm cau mày lăn lộn lê lết.

Rõ ràng là tôi đã thay ga trải giường, sao trên gối hình như vẫn còn in mùi hương của cô ấy.

……

Rõ ràng đã đổi qua khăn trải giường, vì sao gối đầu tựa hồ còn có mùi hương của cô.

Đường Mặc Trầm đột nhiên ngồi thẳng người, giơ tay ném cái gối xuống dưới giường.

Cả người nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Nhưng, trong tâm trí lại nghĩ đến tiểu nha đầu kia.

"Chú..."

Cái nha đầu chết tiệt kia, không lẽ là gu của anh?

Không thể ngủ được!

TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play