Trên mặt Đường Mặc Trầm tràn ngập sự lạnh lùng, lúc mở miệng, mỗi câu mỗi chữ giống như bị đóng băng lại

“Sau này cậu không được đùa giỡn như vậy với cô ấy nữa.”

Lông mày Trình Thiên Nhược nhảy dựng lên.

Từ trong giọng nói của Đường Mặc Trầm, anh có thể cảm nhận được sát khí dày đặc.

Hai người quen biết nhau đã ba mươi năm, chỉ cần nhìn gương mặt của Đường Mặc Trầm thì đã biết, anh đã thật sự nổi giận.

Biết Đường Mặc Trầm là lo lắng anh gây tai hoạ cho bảo bối của mình, thế là Trình Thiên Nhược lại nổi lên hứng thú muốn trêu chọc: “Tôi chỉ là đùa với nhóc con một chút, tôi coi cô ấy như cháu gái ruột của mình mà yêu thương, chuyện loạn luân này tôi cũng không muốn làm!”

Loạn… Luân?!

Hai chữ này lập tức đánh vào thần kinh của Đường Mặc Trầm, trong lòng anh càng thêm buồn bực, đầu cũng đau thêm mấy phần.

Bác Chu đi tới, cung kính mở miệng: “Thiếu gia, Trình thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”

Trình Thiên Nhược lười biếng đứng dậy, vừa đúng lúc Bùi Vân Khinh ở trên lầu cũng đi xuống, anh lập tức cười cười chào đón cô.

“Nhóc con, lại ăn sáng.”

“Tới đây!”

Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, ba người lần lượt đi vào trong nhà ăn, ngồi vào bàn ăn.

Trình Thiên Nhược câu được câu không vừa ăn cháo trong chén, vừa hỏi về việc học hành của Bùi Vân Khinh: “Nghe nói học kỳ I này thi lại bảy môn, học kỳ tiếp theo định thi lại mấy môn?”

Bùi Vân Khinh ngẩng nhẹ đầu lên, vẻ mặt như một đứa trẻ ngoan ngoãn: “Chú Lục, con đã cải tà quy chính, mấy ngày nay đều ngoan ngoãn ở nhà ôn tập.”

“Ai chà, hôm nay mặt trời thật sự mọc từ phía tây rồi!” Trình Thiên Nhược cười khẽ: “Thế thì thế này đi, chỉ cần con chăm chỉ ôn tập thi qua được một môn, thì chú Lục sẽ mang con đi kinh đô thời trang mua quần áo, quần áo túi xách giày dép tuỳ con chọn.”

Không chờ Bùi Vân Khinh nói chuyện, Đường Mặc Trầm đã nói tiếp.

“Nó đi học không có thời gian!”- đọc

“Vậy thì đợi nghỉ hè.”

“Phải đi học thêm!”

“Dù sao cũng không thể ngày nào cũng đi học thêm chứ?”

Đường Mặc Trầm đặt đôi đũa xuống: “Nó thiếu quần áo tự nhiên có tôi mua, không cần cậu phải bận tâm!”

Người này hôm nay ăn trúng pháo nổ à?!

Bùi Vân Khinh húp một ngụm cháo vừa đến cổ họng suýt chút nữa thì sặc.

Trình Thiên Nhược thông minh hơn người đảo mắt qua gương mặt xanh mét của Đường Mặc Trầm, đáy mắt tràn đầy ý cười nhe.

“Được được được, cậu mua, cậu mua! Tôi ăn no rồi, đi trước đây.”

Bùi Vân Khinh lễ phép đứng lên chào anh, người vừa rời khỏi ghế dựa thì lập tức cảm giác được một ánh mắt lạnh băng đang nhìn mình.

Xoay mặt về phía Đường Mặc Trầm, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông gương mặt đen sì đang nhìn cô, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt như bầu trời âm u trước ngày giông bão.

Trái tim của cô rung lên, không thể nào hiểu được suy nghĩ của anh.

Đòi mua quần áo cho cô chính là Trình Thiên Nhược, cô một chữ cũng chưa có nói, chọc phải anh lúc nào rồi?

“Thiếu gia!” May mắn, đúng lúc này bí thư Ôn đi vào: “Phủ tổng thống vừa mới gọi điện đến, tổng thống muốn gặp ngài.”

Đường Mặc Trầm lập tức đứng dậy đi lên lầu, một lát sau ăn mặc chỉnh tề đi xuống dưới nhà.

Bùi Vân Khinh chân chó chạy tới, giúp anh lấy lấy áo khoác đồng phục ở trên giá.

“Chú nhỏ, buổi tối gặp!”

Đường Mặc Trầm nhận lấy áo khoác, tầm mắt xẹt qua áo thun cùng quần jean trên người cô… Trước kia ăn, ở, đi lại, mặc đều là anh phụ trách, sau khi đuổi cô ra khỏi Đường Cung, anh để cho bí thư Ôn đi qua đưa đồ cho cô mấy lần, kết quả đều bị cô ném ra ngoài, sau đó cũng không giải quyết được chuyện gì.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là đã một thời gian rồi anh không có mua quần áo cho cô.

Đi ra khỏi cửa ngồi vào ghế sau xe ô tô, lưng anh còn chưa dựa vào ghế dựa thì đã trầm giọng ra lệnh.

“Giúp cô ấy mua ít quần áo.”

“Là quần áo mặc xã giao hay là quần áo hằng ngày.” Bí thư Ôn vội hỏi.

Người này trước giờ đều rất khó phục vụ, hắn phải hỏi cho rõ, đến lúc đó mà sai thì lại phiền phức.

Dài dòng!

Đường Mặc Trầm lạnh lùng nhả ra hai chữ.

“Toàn bộ!”

TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play