Bụng rỗng uống rượu, cô còn muốn dạ dày của mình hay không!
Đường Mặc Trầm cau mày, vươn bàn tay phải, đoạt lấy ly rượu của cô, cắt một khối bánh kem ra, đưa đến trước mặt của cô.
“Ăn chút gì đi.”
“Cám ơn chú nhỏ.”
Cô nhận lấy bánh kem, trả lại cho anh một nụ cười ngọt ngào, nắm muỗng múc một miếng đưa vào trong miệng, hưởng thụ nheo hai mắt lại.
Kiếp trước, cô đi theo Tổ chức Y tế Thế giới qua lại giữa khu vực chiến tranh cùng với khu ôn dịch, ăn bánh kem quả thật chính là xa xỉ, càng không cần nói đến những thứ mỹ thực đỉnh cấp mà đã lâu chưa ăn này.
Nhìn Đường Mặc Trầm ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, cô múc một miếng bánh kem, đưa đến trước mặt anh.
“Chú nhỏ cũng ăn đi!”
“Tôi không đói!”
Rượu khiến người hèn nhát trở nên can đảm!
Một chén rượu xuống bụng, dạ dày nóng phừng phừng, tim đập nhanh hai, hai gò mắt nóng lên, lá gan của cô cũng to ra.
“Đây chính là bánh sinh nhật của em!” Cô chu cái miệng nhỏ, đưa nĩa về phía anh, người liền mềm mại làm nũng: “Một miếng, chỉ một miếng thôi, chú nhỏ?!”
Âm thanh cô gái nhẹ nhàng mềm mại, bên dưới hàng mi dài đáng yêu, tròng mắt mênh mông hơi nước, giống như nếu hắn không ăn khối bánh kem này, cô sẽ thương tâm đến chết.
Đường Mặc Trầm đành phải mở miệng, tiếp nhận khối bánh kem trên nĩa của cô.
Nhét chiếc nĩa mà anh từng dùng qua vào trong miệng, liếm sạch bơ trên đó, Bùi Vân Khinh thỏa mãn, nhẹ nhàng cong khóe môi.
Việc này cũng xem như gián tiếp hôn môi!
Đường Mặc Trầm chậm rãi thưởng thức bánh kem trong miệng, nhấp từng ngụm rượu vang đỏ, nhìn cô ăn uống thỏa thích.
Thấy cô dính một miếng kem lớn ở trên môi, nhìn cô vươn đầu lưỡi nõn nà liếm kem bơ trên khóe môi, nhìn cô nhẹ nhàng mím môi, hưởng thụ mà nheo mắt lại giống như một con mèo…
Môi lưỡi anh trở nên khô khốc trong nháy mắt, nâng tay một hơi uống cạn ly rượu, Đường Mặc Trầm đột nhiên đứng bật dậy, thuận tay nhấc ly rượu cùng bình rượu lên.
“Ngủ sớm một chút.”
Mới vừa đi đến cửa, âm thanh ngọt ngào mềm mại của cô nhóc phía sau lại vang lên:
“Chú nhỏ, chú vẫn chưa đưa quà sinh nhật cho em!”
Đường Mặc Trầm ngần ra.
Cây cung cong kia là do anh tốn một số tiền lớn, định chế từ nước ngoài, cô nhóc này rõ ràng xem món quà này như vật sở hữu của mình, lại còn dám đòi quà của anh?
Đương nhiên, làm chú, anh không thể phân cao thấp với một cô nhóc.
Xoay người, anh bình tĩnh dò hỏi: “Em muốn cái gì?”
Chờ chính là câu này của anh!
Bùi Vân Khinh đứng ở mép giường, hơi nghiêng đầu, cười giống như một con hồ ly tinh.
“Em muốn cái gì, chú đều sẽ cho sao?”
Đường Mặc Trầm ngửi được hương vị âm mưu trong không khí, đôi mắt đen như mực nheo lại một cách nguy hiểm.
“Nói ra nghe thử.”
Nếu cô nhóc chết tiệt kia cho rằng chỉ có như vậy đã có thể dụ anh tháo lắc chân ra, cô đã suy nghĩ nhiều rồi!
Xỏ dép lê, bước đến đến trước mặt anh, Bùi Vân Khinh nâng khuôn mặt nhỏ lên, không chút lảng tránh nào, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.
“Em hy vọng chú nhỏ có thể tha thứ tất cả những việc hồ đồ trước kia của em, có được hay không?”
Ngọn đèn thủy tinh nhỏ vụn, chiếu vào con ngươi đen bóng của cô, giống như dải ngân hà giữa trời đêm.
Ánh mắt đó, có thấp thỏm, còn có hy vọng.
Hóa ra, là hắn suy nghĩ nhiều.
Ở bên cạnh cô ba năm, Đường Mặc Trầm vẫn luôn tin rằng, cô không phải đứa trẻ hư, chỉ là có đôi khi tùy hứng cố chấp.
Nếu thật sự nổi giận với cô, anh đã sớm để mặc cô tự sinh tự diệt, sao có thể năm lần bảy lượt cho cô cơ hội, đổi lại bất cứ một người nào khác, anh đều không có được sự kiên nhẫn như vậy.- đọc
Nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, trong đầu anh lại lần nữa hiện lên chữ “Sorry” cực lớn trên màn hình kia, ý chí sắt đá cũng sẽ trở thành một mảng mềm mại.
“Được.”
Trong lòng cô cực kỳ vui sướng, tiến lên một bước, đôi tay ôm lấy vòng eo của anh.
“Biết ngay là chú nhỏ thương em nhất!”
Khuôn mặt dán vào lòng ngực anh, cô mới ý thức được bản thân có chút đắc ý vênh váo, theo bản năng muốn buông ra, suy nghĩ một hồi, lại cắn răng ôm chặt anh.
Dù sao ôm cũng ôm rồi, vậy ôm thêm một lúc!
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT