“Ai cho em mặc loại quần áo này, đắp chăn kín lại!”
Bản thân Bùi Vân Khinh sợ anh tức giận, vội vàng kéo tấm chăn mà cô cố ý để trượt xuống trở lại trên đầu vai, mặt lại dẩu cái miệng nhỏ, nhỏ giọng lầm bầm:
“Em cảm thấy chiếc váy này… rất xinh đẹp!”
Đàn ông đều hy vọng cô mặc càng ít càng tốt, muốn cô bọc kín kẽ, đại khái chỉ có một tên đầu gỗ Đường Mặc Trầm này!
Thấy cô chu cái miệng nhỏ, trong lòng Đường Mặc Trầm âm thầm có chút hối hận.
Cô đói bụng chờ anh suốt mấy tiếng đồng hồ, anh lại chỉ biết mắng cô!
Nhướng mày, anh bước ra ngoài một lần nữa, Bùi Vân Khinh lại cho rằng anh tức giận, để chân trần đuổi tới ngã rẽ hành lang.
“Chú nhỏ, chú đừng tức giận, chú không thích, về sau em sẽ không mặc…”
Đường Mặc Trầm quay đầu lại, chú ý đến cô để chân trần đạp lên trên sàn nhà, hàng mày lại cau chặt thêm vài phần.
“Trở lại ổ chăn đi!”
Bùi Vân Khinh không dám phản kháng mệnh lệnh của anh, đành phải xoay người trở về, nhét bản thân vào trong ổ chăn.
Hừ!
Có can đảm về sau chú đừng thích em!
Ngu ngốc, đầu gỗ, kẻ ngốc…
Nếu không phải để lấy lòng chú, em sẽ mặc ít như vậy sao?
Bụng rột rột gọi lên một trận, Bùi Vân Khinh theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn chiếc bánh kem đặt trên bàn một cái, lại ép bản thân thu hồi tầm mắt.
“Cho rằng bản thân là quan chỉ huy thì ghê gớm lắm sao, chờ chú suốt mấy tiếng đồng hồ, em đều sắp chết đói, chỉ biết mắng chửi người!”
Nắm lấy một cái gối, cô ném về phía cửa để xả giận.
Cửa phòng mở ra, Đường Mặc Trầm đi mà quay lại, trong tay còn cầm theo chai rượu vang đỏ cùng hai cái ly.
Nhìn thấy cái gối bị ném ra, đánh thẳng về phía Đường Mặc Trầm xuất hiện trước cửa, Bùi Vân Khinh ngẩn ra tại chỗ trong nháy mắt.
May mà người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, thân mình hơi nghiêng sang một bên, né được “Ám khí lớn” của cô, cái gối bay thẳng ra khỏi cửa, dừng trên hành lang, phát ra một tiếng vang trầm thấp.
Còn tưởng rằng anh tức giận bỏ đi rồi, ai biết anh lại đi lấy rượu vang đỏ?
Bùi Vân Khinh ngồi ở đầu giường, khóc không ra nước mắt, đầu gục xuống, không dám nhìn vẻ mặt của anh.
“Chú nhỏ, em… Em không phải cố ý, em không phải muốn ném chú, không phải… Em là ném chú… Không đúng, em…”
Tiếng bước chân đến gần từng bước một, trái tim cô cũng từng chút nhắc đến cổ họng.
Tiêu rồi tiêu rồi, lần này anh nhất định sẽ đuổi cô đi.
Không khí giống như đọng lại, Bùi Vân Khinh siết chặt hai tay, chờ anh đưa ra phán quyết.
“Sinh nhật vui vẻ”
Trên đỉnh đầu trên đến giọng nam trung của đàn ông, dễ nghe như đàn công-bat, thậm chí giọng điệu còn có chút dịu dàng.
Bùi Vân Khinh kinh ngạc ngước mắt, ánh mắt lướt qua cái bánh kém anh cầm trong tay, lướt qua ánh nến đang lay động, dừng trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
“Chú… Không đuổi em đi?”
Anh không trả lời, hỏi lại: “Em muốn chạy sao?”
“Có mới là lạ!” Cô lập tức cong khóe môi lên: “Em muốn ước nguyện, rồi thổi nến.”
Ánh mắt lại dừng trên bánh kem một lần nữa, hai tay cô tạo thành chữ thập ở trước ngực, nhắm mắt lại.
Trước kia nhắc đến ước nguyện, trong lòng thật ra cũng không tin, nhưng ngay cả việc sống lại một lần đều đã trải qua, cô tin bất cứ điều kỳ diệu gì cũng có khả năng xảy ra trên thế giới này, chính vì vậy, cô cực kỳ trịnh trọng lại thành kính.
Đường Mặc Trầm nâng bánh kem, nhìn khuôn mặt cô gái được ánh nến chiếu sáng trước mắt, không khỏi sinh ra vài phần hiếu kỳ.- đọc
Cô thành kính như vậy, là đang ước điều gì?
“Được rồi!” Bùi Vân Khinh mở mắt ra, chu cái miệng nhỏ, thổi tắt ngọn nến: “Chúng ta vừa ăn bánh kem vừa uống rượu có được không?”
Xem bộ dáng vui vẻ của cô, anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, rót rượu vào hai cái ly, anh nâng một ly, ly còn lại đưa cho cô.
“Một ly này, em trịnh trọng xin lỗi chú nhỏ, những việc trước kia đều là do em không tốt, sau này, em nhất định ngoan ngoãn nghe chú nói.”
Nhẹ nhàng cụng ly cùng với anh, cô nâng chén rượu đến bên môi, Đường Mặc Trầm vẫn muốn ngăn cản, cô đã ừng ực rót rượu vào trong bụng, giống như uống nước.
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT