“Vậy là tốt rồi, ngày hôm qua cậu làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng rằng cậu vẫn ở bên trong đó!”
Đêm qua, mấy người bọn họ bị đưa đi toàn bộ, Ninh Trạch Thiên đương nhiên sẽ không ngoại lệ.
“Cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì là không có việc gì. Nhưng mà, ông nội đã hạ tối hậu thư với mình, nói nếu mình lại cùng chơi với cậu thì sẽ đánh gãy chân mình!”
Nghe được lời nói không đúng, Bùi Vân Khinh nhíu mày: “Ma túy rốt cuộc là ai mang tới?”
“Vân Khinh, không phải là cậu mang tới đúng không?” Trong giọng nói Ninh Trạch Thiên tràn đầy kinh ngạc: “Bọn họ là tìm thấy trong túi của cậu! Nghe ông nội nói, sau khi ông ngoại cậu biết thì tức giận đến mức suýt nữa bệnh tim tái phát, còn nói muốn đuổi cậu ra khỏi La gia… Bọn họ không làm gì cậu chứ… Vân Khinh… Này… Vân Khinh…”
Bùi Vân Khinh cau mày không lên tiếng.
Cô vốn dĩ cho rằng, ma túy là Ninh Trạch Thiên hoặc là bạn của anh mang tới, liên lụy khiến cô gánh tội thay.
Không nghĩ tới, vậy mà lại tìm thấy trong túi của cô.
Trách không được cô luôn cảm thấy mọi chuyện không thích hợp, quả nhiên là có tâm cơ khác.
Nghĩ đến là có người nhân lúc cô không chú ý tới, lặng lẽ để vào trong túi cô.
Ngày hôm qua là cuối tuần, cô không ở trường học, có thể có cơ hội động tay chân nhất định là người trong nhà.
Là mợ cả vẫn không xem cô vừa mắt, hay là mợ hai tiếu diện hồ*, hoặc là…
*Tiếu diện hồ: gương mặt hồ ly cười, kiểu ngoài mặt vẫn luôn tươi cười nhưng trong bụng toàn những suy nghĩ đen tối
Cô nghĩ tới, ngày hôm qua cô rời giường rất muộn, khi xuống nhà ăn xong bữa sáng lại lên, chị họ La Gia Tuệ đang ở trong phòng cô. Cô hỏi đối phương làm cái gì, đối phương nói là đang tìm mèo.
Sau đó khi Ninh Trạch Thiên đến nhà đón cô, La Gia Tuệ cũng ở, lúc ấy Ninh Trạch Thiên nói giỡn hỏi cô ta muốn đi cùng hay không, cô ta còn giả mù sa mưa mà tỏ vẻ chính mình phải ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi.- đọc
Lạnh lùng cười, Bùi Vân Khinh cầm điện thoại, xoay người đi lên tầng.
Trên cầu thang tầng 4, chị họ La Gia Tuệ tóc dài mượt mà, ăn mặc điệu đà, bộ dáng gái ngoan, học quản lý sự nghiệp công cộng ở đại học Y Khoa cùng với Bùi Vân Khinh, đang đi xuống với mấy người bạn học, còn vừa đi vừa nói chuyện đề thi.
Bùi Vân Khinh nhanh nhẹ tiến lên vài bước, cười nghênh đón cô ta.
“Chị họ!”
La Gia Tuệ nhìn thấy cô, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Sao cô lại ở đây?”
Cho rằng cô vẫn đang bị nhốt ở đồn công an?
“Hôm nay kỳ thi cuối kỳ, em không ở đây thì ở đâu?” Bùi Vân Khinh cười hỏi.
La Gia Tuệ cười cười, nhanh chóng che giấu vẻ xấu hổ: “Chị còn nghĩ rằng em lại không tới thi nữa đó!”
Bùi Vân Khinh nheo mắt.
Quả nhiên là lợi hại, đặt ma túy vào túi cô, lại gọi điện báo cáo, thứ nhất là có thể hãm hại cô hít thuốc khiến cô mất đi sự cưng chiều của ông ngoại, thứ hai là còn có thể ngăn cản cô tới tham gia kỳ thi.
Học kỳ 1 trượt bảy môn, nếu học kỳ này lại trượt, vậy nhất định sẽ bị đuổi học.
Người ‘chị gái tốt’ học bá này của cô, không chỉ học rất giỏi, hãm hại người khác cũng đủ tàn nhẫn đủ lợi hại!
“Vân Khinh!” La Gia Tuệ nhíu mày thở dài, trên mặt lộ vẻ như một người chị tri tâm: “Đêm qua em khiến ông nội tức điên rồi, chờ thi xong thì về nhà xin lỗi ông nội đi, biết không?”
“Được, em nhất định sẽ đi!”
Bùi Vân Khinh cười đến còn ngoan ngoãn hơn cả cô ta.
“Vậy là tốt rồi! Đến lúc đó, chị sẽ giúp em nói chuyện!”
La Gia Tuệ xoay người xuống tầng, đi đến chỗ ngoặt của cầu thang, xoay mặt nhìn Bùi Vân Khinh, giơ tay lên chào cô, trong ánh mắt lại hiện lên một vẻ sắc lạnh.
Đêm qua, ông La sau khi nghe thấy tin tức này, tức giận đến thiếu chút nữa bệnh tim tái phát, lúc ấy đã ra lệnh không cho bất kỳ người nào lãnh Bùi Vân Khinh ra, nói là để cô ở cục cảnh sát phản tỉnh lại.Vậy mà con nhóc này còn có thể tới để thi sao?
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT