*Phúc hắc: bụng dạ đen tối. Đơn giản mà nói chính là nham hiểm, mặt ngoài vô hại bình phàm nhưng kỳ thực rất mưu mẹo âm hiểm

“Mọi người đi trước đi, mình đi toilet!”

Ra hiệu cho mấy bạn học đi trước, La Gia Tuệ bước nhanh đi vào WC nữ, đi vào một phòng ngăn cách, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho mẹ.

“Mẹ, con là Gia Tuệ, vừa rồi con ở trường học nhìn thấy Bùi Vân Khinh. Ông nội không phải nói không cho người nào đi bảo lãnh cô ta ra sao, là ai bảo lãnh cô ta ra vậy… Mẹ cũng không biết ư, thật là kỳ quái… Buổi chiều con còn phải chủ trì hoạt động ở trường, con tắt trước, về nhà lại nói.”

Trong phòng bên cạnh, Bùi Vân Khinh dựa vào tấm ván gỗ ngăn cách, nghe La Gia Tuệ gọi điện thoại cho mẹ cô ta, khóe môi cong lên.

Cùng cô chơi phúc hắc, vậy cho mấy người nhìn xem, ai càng phúc hắc hơn!

Qua khe cửa nhìn La Gia Tuệ rời WC nữ, Bùi Vân Khinh bước nhanh ra khỏi dãy khu lớp học cũ, đi thẳng đến hiệu thuốc ở cổng trường mua hai hộp thuốc.

Một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp để phòng ngừa ngoài ý muốn —— Cô cũng không để ý chuyện mang thai con của Đường Mặc Trầm, nhưng hiện tại rõ ràng không phải thời điểm.

Một hộp khác, là cô đặc biệt chuẩn bị cho La Gia Tuệ.

Đời trước, chính là bởi vì hai viên thuốc ma túy nho nhỏ La Gia Tuệ đặt trong túi cô, hại cô bị Đường Mặc Trầm hiểu lầm đưa vào trường quân đội.

Hai người từ biệt mười năm, cô cũng bởi vậy bị hủy dung. ‘Chị gái tốt’ như vậy, cô đương nhiên không thể buông tha.

Nghĩ đến Đường Mặc Trầm, trong lòng cô lo lắng, lấy điện thoại ra tìm số của anh và gọi đến.

Điện thoại được kết nối, giọng của bí thư Ôn vang lên.

“Tiểu thư, bộ trưởng đang mở họp, không tiện nhận điện thoại, cô có việc sao?”

“Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, chú ấy đã uống thuốc hạ sốt chưa, có phát sốt hay không?”

“Đã uống, tất cả vẫn ổn, cô yên tâm đi.”

“Vậy là tốt rồi.” Bùi Vân Khinh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dừng ở sân thể dục cách đó không xa, trong lòng cô vừa động: “Chờ chú ấy họp xong, nhớ rõ nhắc chú, để chú ấy để ý quỹ đạo điện thoại của tôi!”- đọc

“Được, tôi nhất định sẽ nhắc nhở bộ trưởng.”

Bí thư Ôn cắt đứt điện thoại, vừa lúc Đường Mặc Trầm kết thúc hội nghị trở về văn phòng.

Nhìn anh tiến vào, bí thư Ôn lập tức báo cáo: “Dựa theo ngài phân phó, cách mỗi mười lăm phút tôi đều xác định tọa độ vị trí của tiểu thư một lần. Cô ấy vẫn luôn ở tại trường, chưa từng rời đi…”

Coi như cô ngoan!

Đường Mặc Trầm vừa lòng gật đầu, ngồi xuống ghế, nghe Bí thư Ôn nói tiếp: “Chỉ là vừa rồi mới đi đến hiệu thuốc.”

Hiệu thuốc?

Nghe thấy câu này, đôi lông mày vừa giãn ra của người đàn ông lập tức nhăn lại.

“Cô ấy bị làm sao vậy?”

Bị bệnh?

Không thoải mái?

Hay là ngày hôm qua anh dùng quá sức khiến cô bị thương…

“Chuyện này…” Bí thư Ôn ngẩn ra: “Tôi không biết.”

Biết rõ cô đến hiệu thuốc, thế nhưng hắn lại không biết cô không thoải mái ở đâu?

Đường Mặc Trầm ngước mắt, trong đôi mắt đen nhiễm sương lạnh.

Không khí trong văn phòng, đột ngột giảm xuống mấy độ.

Bí thư Ôn cảm giác anh tức giận, không khỏi lạnh sống lưng.

“Vừa rồi tiểu thư đã gọi điện tới, tôi nghe giọng tiểu thư vẫn rất ổn, hẳn là không phải xảy ra chuyện gì lớn. Ngài đứng nóng giận, tôi lập tức đi tra.”

“Từ từ!” Đường Mặc Trầm gọi hắn lại: “Cô ấy gọi điện thoại nói cái gì?”

“Tiểu thư hỏi ngài uống thuốc hạ sốt chưa, có phát sốt hay không. Còn bảo tôi nhắc nhở ngài xem GPS trên điện thoại của cô ấy!”

Lặng lẽ nhìn vẻ mặt Đường Mặc Trầm, đặt máy tính bảng chứa tọa độ dùng để giám sát Bùi Vân Khinh trong tay lên bàn, bí thư Ôn nhanh chóng đi ra ngoài.

Đường Mặc Trầm duỗi tay qua ấn, mở sáng màn hình.

Trên màn hình, lập tức hiện ra một bản đồ GPS, tọa độ đại diện cho Bùi Vân Khinh là một điểm đỏ nho nhỏ, đang ở trên sân thể dục trường đại học Y Khoa, nhanh chóng di động.

Chạy bộ?

Không giống!

Quỹ đạo vận động chạy bộ hẳn là thẳng tắp, mà cô lại chạy loạn như vậy, là đang làm cái quỷ gì vậy!

TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play