Giọng nói của cô gái đứng trên bục giảng kia không lớn, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nhưng cặp con người hắc bạch phân minh (trắng đen rõ ràng) toát lên sự kiên định và tự tin.

Đối mặt với tầm mắt Bùi Vân Khinh, Thu Thư Dao khiếp sợ nuốt một ngụm nước miếng.

Thu Thư Dao không cho rằng Bùi Vân Khinh thật sự có năng lực này, nhưng lấy việc học và tương lai của chính mình làm tiền đặt cược, cô ta không có sự quyết đoán này.

Rốt cuộc, mọi chuyện đều có vạn nhất!

“Sao?” Đôi môi phấn hồng của Bùi Vân Khinh cong lên: “Sợ rồi?”

Oan gia ngõ hẹp, dũng giả thắng.

Cô biết Thu Thư Dao không cái can đảm này.

Sắc mặt từng sinh viên bốn phía đỏ lên, vẻ mặt hưng phấn.

Xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, dù sao bọn họ cũng không có hại, thậm chí còn có người hiểu chuyện chủ động xúi giục.

“Thư Dao, sợ cô ta làm cái gì, tôi không tin, cô ta thật sự có thể trả lời đúng tất cả các câu?”

“Đúng vậy, đánh cuộc với cô ta đi!”

……

“Các bạn học trật tự lại!” Chu Đình an đi đến trước bục giảng: “Nếu chuyện này là hiểu lầm, bạn học Thu Thư Dao, còn không mau xin lỗi bạn học Bùi đi?”

Biết đây là bậc thang Chu Đình An cho mình, Thu Thư Dao cảm kích nhìn Chu Đình An, tiến lên một bước đi đến trước mặt Bùi Vân Khinh.

“Bùi Vân Khinh…”

“Dừng!” Bùi Vân Khinh dựng thẳng tay phải lên: “Nếu làm sai mà nói lời xin lỗi là được, thì cần đến cảnh sát làm gì?”

Thu Thư Dao nhíu mày: “Cô có ý gì?”

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua!” Bùi Vân Khinh thuận tay lấy một quyển sách giáo khoa giải phẫu học từ trên bục giảng xuống, xé một tờ chụp vào ngực Thu Thư Dao: “Ăn một quyển sách thì làm khó cô quá, xem ở mặt mũi của thầy Chu, tôi hào phóng một chút, cô chỉ cần ăn một tờ này là được!”

Ánh mắt mọi người đồng thời dừng ở tờ giấy có hình vẽ trên ngực Thu Thư Dao, liếc mắt luôn thấy ngay một bức tranh minh họa màu sắc rực rỡ —— tranh minh họa hệ thống sinh sản của nam giới.

“Oa nha… Đại cát đại lợi, hôm nay ăn gà!”

Không biết là ai ở phía sau, không phúc hậu mà nói một câu.

Nháy mắt, toàn trường cười vang.

Một vài nam sinh ‘tốt’ còn không khách khí huýt sáo.

Thu Thư Dao ý thức được không thích hợp, giơ tay cầm lấy tờ giấy nhìn lướt qua, tức khắc hoa dung thất sắc*, khuôn mặt mỹ nhân cười lập tức biến thành màu gan heo.

*Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi

“Bùi Vân Khinh, cô… Cô thật quá đáng!”

Vứt thứ trên tay xuống mặt đất, Thu Thư Dao giơ tay che mặt, khóc sướt mướt chạy ra khỏi phòng học.

“Xin lỗi, chậm trễ thời gian của mọi người!”

Bùi Vân Khinh lấy điện thoại của mình từ thùng giấy ra, hướng về phía mọi người cười, xoay người đi ra khỏi phòng học.

Một đường bước nhẹ nhàng xuống tầng, cô tùy tay mở điện thoại lên.

Đinh, đinh, đinh…

Nháy mắt, một số tin nhắn WeChat được gửi đến, toàn bộ đều là từ Ninh Trạch Hiên.

Ninh Trạch Thiên là cháu trai Ninh gia, lớn hơn cô hai tuổi, là đời thứ ba của nhà giàu, chỉ biết ăn nhậu chơi bời, vốn là không thi đỗ đại học, trong nhà lại tài trợ để anh vào học kinh tế tại học viện Quản Lý.

Bởi vì ‘Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, hai người thường xuyên chơi cùng nhau.

Không biết việc này như thế nào bị Đường Mặc Trầm biết được, anh cố ý để bí thư Ôn tới tìm cô, nhắc nhở cô không cần lui tới với Ninh Trạch Thiên.

Bùi Vân Khinh tự nhiên là sẽ không nghe lời, cố ý đi lại rất gần với Ninh Trạch Thiên.

Đương nhiên, biểu hiện ở bên ngoài bọn họ là người yêu, trên thực tế đây là ngụy trang của từng người —— Ninh Trạch Thiên thích đàn ông, hai người trong lén lút chính là anh em.

Ngày hôm qua đến quán bar chúc mừng, chính là Ninh Trạch Thiên ra tiền bao.

Mấy tin nhắn WeChat không có nội dung gì, tất cả đều là hỏi cô ‘Thế nào’, ‘Ở đâu’… Linh tinh gì đấy.

Lười nhắn tin WeChat, Bùi Vân Khinh trực tiếp gọi điện thoại cho anh.

Điện thoại mới được kết nối, giọng nói vội vàng của Ninh Trạch Thiên vang lên.

“Vân Khinh, cậu đang ở đâu?”

“Trường học.”

TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play