Thiếu gia nhà mình không chịu giải thích, bác Chu không dám nói rõ, chỉ có thể ám chỉ, bằng không cũng sẽ không sáng sớm kêu Bùi Vân Khinh ăn bánh ngọt.

Nhìn chăm chú vào bánh kem trước mắt, Bùi Vân Khinh vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.

Cái chú Đường Mặc Trầm này, rõ ràng là trong lòng quan tâm cô, sao lại muốn đuổi cô đi chứ?

Thò ngón tay ra, nắm tấm thẻ chocolate kia, giơ tay đưa lên miệng, cô nghĩ nghĩ, lại cẩn thận cắm về chỗ cũ.

“Bác Chu, buổi tối chuẩn bị thêm nhiều món ăn một chút, con muốn tổ chức sinh nhật.”

“Được.” Bác Chu cười đồng ý: “Vừa lúc ngày hôm qua có hai cái chân hươu được đưa tới từ trang trại Tây Giao, đợi lát nữa tôi lại đi mua một chút rau.”

“Vậy con đi học trước đây.”

Nắp lại hộp bánh rồi cất vào tủ, Bùi Vân Khinh bước ra khỏi nhà ăn.

Bác Chu tiễn cô đến bậc thang, do dự mấy lần, rốt cuộc vẫn mở miệng.

“Tiểu thư, tôi biết có chút lời tôi không nên nói. Tôi chỉ là hy vọng cô hiểu rõ, tất cả những gì thiếu gia làm, đều là vì muốn tốt cho cô.”

Bùi Vân Khinh cười quay mặt đi: “Bác Chu, bác yên tâm đi, bắt đầu từ hôm nay, con sẽ không bao giờ càn quấy nữa đâu.”

Đối mặt với đôi mắt sáng ngời của cô, khóe môi bác Chu cong lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười cưng chiều của người lớn.

“Vậy cô trên đường cẩn thận, buổi tối trở về sớm một chút.”

“Vâng.”

Gật gật đầu với bác, Bùi Vân Khinh chui vào ghế sau xe.

Tài xế khởi động xe đi về hướng nội thành, cô tựa lưng vào ghế ngồi, cả người lâm vào trầm tư.

Trước kia cô tuy rằng càn quấy, lại cũng không phải không biết nặng nhẹ, vẫn chưa ngu xuẩn đến mức đi hấp độc (hít thuốc phiện), vậy rốt cuộc ma túy đêm hôm qua là từ đâu đến?!

“Tiểu thư, dừng xe ở cầu vượt, hay là đưa cô tới tận cổng?”

Giọng nói của tài xế cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Bùi Vân Khinh nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cổng trường đại học Y Khoa Long Thành ở đối diện.

“Ở cầu vượt là được.”

Ở trường học cô luôn luôn điểm thấp, trừ bỏ mấy tên thiếu gia chơi cùng với cô ra thì không ai biết cô là người La gia, quan hệ với Đường Mặc Trầm càng là bí mật.

Nhảy xuống xe, Bùi Vân Khinh một đường chạy như bay tiến vào khu dạy học.

Nhìn lướt qua lịch thi trong hội trường, cô xoay người chạy lên cầu thang, đi đến trước cửa phòng thi số 301.

Tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thi ra, Bùi Vân Khinh vừa mới dò đầu vào, chỗ bục giảng liền truyền tới một tiếng quát chói tay.

“Đang làm gì?!”

Giọng nói truyền đến từ bục giảng là của cô Hoàng Uyển Oánh, giảng viên về giải phẫu học, hôm nay cô ta là giám thị số một.

Bùi Vân Khinh biết đuối lý vì bản thân đến muộn, nở một nụ cười tươi: “Cô Hoàng, thật ngại quá, em có chút việc nên đến trễ.”

Lúc này vẫn chưa phát bài thi, học sinh đang nhàm chán chờ phát đề, nghe được âm thanh từ bên này, động tác nhất trí nhìn qua.

Bởi vì giận dỗi với Đường Mặc Trầm, Bùi Vân Khinh thường xuyên trốn học, chơi game, nghịch ngợm các thứ, bài thi cuối kỳ một thậm chí không viết một chữ nào, lấy thành tích bảy môn 0 điểm trở nên ‘nổi tiếng toàn trường’.

Nhìn thấy cô xuất hiện, mọi người đều lộ ra vẻ mặt ‘cắn hạt dưa xem kịch vui’, thậm chí có người còn trêu ghẹo.

“Ây cha, hệ hoa ‘bảy 0’ của chúng ta tới rồi!”

“Lúc này sẽ không đến mức ngay cả tên cũng quên viết chứ?”

……

Phòng thi lập tức vang lên một trận tiếng cười.

Hoàng Uyển Oánh không bị gương mặt tươi cười của Bùi Vân Khinh đả động, sắc mặt căng chặt, một chút cũng không định châm chước: “Đến trễ không được thi, hoặc là kiểm tra lại hoặc là thi lại!”

Suốt một học kỳ, Bùi Vân Khinh chỉ từng xuất hiện một lần trong khóa của cô ta, Hoàng Uyển Oánh tự nhiên hận cô đến ngứa răng.

Nụ cười Bùi Vân Khinh dần tắt đi, vừa muốn phản bác, một giọng nam dịu dàng từ sườn khác của phòng học truyền tới.

“Cô Hoàng, để em ấy vào đi!”

TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play