Đối với La gia trước nay chưa từng qua lại này, Bùi Vân Khinh không quan tâm, cũng không muốn leo lên cái phú quý này, bởi vậy cô không có ý định nhận thân.
Sau đó bị Đường Mặc Trầm đuổi khỏi Đường Cung, đưa về La gia, cô mới bắt đầu miễn cưỡng ăn nhờ ở đậu.
“Được.”
Bùi Vân Khinh rất biết nghe lời.
Trong thời gian này, Đường Mặc Trầm đã từ trên ghế đứng lên.
“Em tiễn chú!”
Bùi Vân Khinh đứng thẳng người chen tới, bàn tay Đường Mặc Trầm liền rơi xuống, đè lại bả vai cô.
Biết tính anh không thích người khác làm trái ý mình, cô không kiên trì, chỉ là quay mặt đi nở một nụ cười ngọt ngào với anh.
“Chú nhỏ, buổi tối gặp lại.”
Cô buộc tóc dài, vẻ mặt trẻ trung xinh đẹp phản chiếu trong nắng mai, các sợi lông mao bên sườn mặt đều được nhuộm một màu sắc vàng nhạt mềm mại, khóe môi cong cong có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Trong hoảng hốt, thời gian tựa hồ lập tức tua ngược về một năm trước.
Những lúc anh không có nhiệm vụ, sáng sớm mỗi ngày bọn họ đều sẽ ăn cơm cùng nhau.
Anh đi làm, cô đi học, cô luôn là cười chào tạm biệt với anh.
“Chú nhỏ, buổi tối gặp lại.”
Khi đó, mỗi một ngày của anh, đều bắt đầu từ nụ cười của cô.
“Ừm!”
Nhẹ nhàng trả lời một tiếng, anh bước nhanh ra khỏi nhà ăn, xuyên qua phòng khách, bước vào ánh nắng bên ngoài cửa.
Bí thư Ôn chạy chậm qua giúp anh mở cửa xe, anh nghiêng người ngồi vào ghế sau.
Xe khởi động, anh theo bản năng mà nghiêng mắt, liếc nhìn cô đứng dưới ánh nắng hắt vào từ cửa sổ sát đất, đang vẫy vẫy tay về phía anh.
Tâm Đường Mặc Trầm, đột nhiên nảy ra một ý tưởng —— nếu hai người họ có thể mãi mãi như thế này…
Hoặc là, bọn họ có thể ở bên nhau!
Đường Mặc Trầm, mày nghĩ bậy cái gì vậy?
Em ấy đã trưởng thành, chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.
Sao em ấy lại có thể thích mày chứ?!
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô tình chàng ý thiếp với một tên đàn ông khác, tâm Đường Mặc Trầm đột nhiên trở lên buồn bực.
Thu hồi tầm mắt, anh nhíu mày nhìn thẳng về phía tài xế, nghiến răng bật ra hai chữ.
“Lái xe!”
……
……
Nhà ăn.
Bùi Vân Khinh vẫn luôn nhìn theo xe của Đường Mặc Trầm, đến khi xe rẽ vào đại lộ lúc này cô mới thu hồi tầm mắt.
“Tiểu thư!” Bác Chu ở một bên nhẹ giọng nói: “Cô có muốn ăn chút bánh ngọt không?”
Mới sáng sớm, vừa mới ăn sáng xong đã ăn bánh ngọt?
Bùi Vân Khinh hơi nghi ngờ nhìn sang một bên, nhìn thấy bác Chu mỉm cười giải thích: “Ngày hôm qua, thiếu gia mang về một cái bánh kem, tôi nhớ rõ tiểu thư thích ăn bánh kem caramel nhất.”
Bánh kem caramel?
Người kia không ăn đồ ngọt, mua thứ này về để làm gì?
“Chú nhỏ mua?”
“Tôi nhìn thấy cái hộp đó, hẳn là bánh ngọt đặt làm tại Betty.”
Tiệm bánh ngọt Betty là tiệm bánh nổi danh nhất tại Long Thành. Chiếc bánh kem caramel lần đầu tiên cô được ăn trong đời là từ tiệm bánh đó, do Đường Mặc Trầm mời.
Từ đây, cô cực thích bánh kem caramel ở đấy.
Sau này, mỗi dịp sinh nhật cô, anh đều sẽ đặt một chiếc bánh kem caramel ở nơi đó để chúc mừng cô.- đọc
Hay là…
Bùi Vân Khinh nhanh nhẹn bước tới phòng bếp và mở tủ lạnh ra.
Quả nhiên, có ô vuông đặt bánh kem vẫn chưa được mở ra ở giữa tủ lạnh. Cô cẩn thận bê ra, kéo dải lụa trên bảng hướng dẫn bên cạnh rồi mở nắp.
Mùi hương caramel mê người đập vào mặt, trên chiếc bánh kem caramel tinh xảo cắm nghiêng một tấm thiệp bằng chocolate ghi mấy chữ ‘Happy Birthday’.
“Bác Chu!” Bùi Vân Khinh quay lại: “Chú nhỏ đây là chuẩn bị cho sinh nhật cho con sao?”
“Cái này tôi không rõ lắm, nhưng mà…” Bác Chu rũ mi xuống: “Ngày hôm qua thiếu gia trở về rất sớm, trừ bánh kem ra, còn mang về một hộp quà rất to.”
Bác Chu nhìn Đường Mặc Trầm từ nhỏ đến lớn, không khó để đoán được tâm tư của anh, biết trong lòng anh là luyến tiếc cô nhóc này.
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT