*Tịnh đế: hai đóa hoa chung một đài. Tịnh đế hệ hoa chắc giống như một núi có hai hổ í (mà hổ ở đây là hoa khôi nha)
Đất lở?
Không sai, nơi Vân Khinh đi qua, không một ngọn cỏ!
—— Bùi Vân Khinh
……
……
Bùi Vân Khinh quay mặt lại, ở lối đi nhỏ tại bậc thang của phòng thi, một người đàn ông đang mỉm cười với cô.
Đối phương khoảng 27-28 tuổi, thân hình cao gầy, sắc mặt dịu dàng hiền hậu, trên người mặc chiếc áo sơ mi đơn giản thoải mái, khi cười lên khiến người ta có loại cảm giác như được tắm trong gió xuân.
Gương mặt kia rất là quen mắt, Bùi Vân Khinh hơi dừng một chút, lập tức nhớ lại thân phận đối phương —— Giảng viên dược lý học Chu Đình An.
Vị này chính là học bá từ nhỏ, mười sáu tuổi đã vào học đại học y, hai mươi tuổi lấy được học bổng tiến sĩ đại học nước ngoài. Đầu năm nay vừa mới học xong nên đã trở về, vừa làm các hạng mục nghiên cứu, vừa dạy học ở đại học Y Khoa, vẫn luôn là một nhân vật truyền kỳ ở đại học y.
Đương nhiên, còn có một điều, điều mà chỉ có Bùi Vân Khinh biết —— Đó là 6 năm sau, Chu Đình An sẽ lấy được giải thưởng Nobel về Y học.
Hoàng Uyển Oánh nghiêng mắt, ánh mắt khi dừng ở trên người Chu Đình an đã tràn đầy vẻ tươi cười: “Nhưng mà thầy Chu, đã gần mười lăm phút rồi!”
Dựa theo quy định trường học, nếu đến phòng thi muộn mười lăm phút thì sẽ không được vào thi.
Chu Đình An cười: “Không phải còn nửa phút à?”
Đối phương cũng là giảng viên, Hoàng Uyển Oánh không tiện phản bác, quay mặt đi ngạo mạn hất cằm về phía Bùi Vân Khinh: “Còn không mau đi vào!”
Bùi Vân Khinh nhanh nhẹn bước lên bậc thang.
“Điện thoại!”
Hoàng Uyển Oánh nhíu mày nhắc nhở.
Bùi Vân Khinh không quan tâm cô ta, lấy điện thoại đưa cho Chu Đình An ở bậc thang: “Cảm ơn thầy Chu.”
Chu Đình cầm lấy điện thoại: “Đừng khách khí, mau ngồi đi!”
Bùi Vân Khinh gật gật đầu, đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy bên cạnh Thu Thư Dao có vị trí trống, nhanh chóng đi qua ngồi xuống.
Thu Thư Dao là thủ khoa kỳ thi đại học năm trước, vừa nhập học đã nhận được học bổng toàn phần.
Bởi vì hai người đều là mỹ nhân, và đều là sinh viên khoa lâm sàng, càng trùng hợp là được phân vào cùng lớp cùng ký túc xá, vừa mới vào học đã được chọn là tịnh đế hệ hoa khoa lâm sàng, nên khó tránh khỏi bị người lấy ra so sánh. nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Theo lời đám học sinh thì: “Thu Thư Dao là dòng chảy tinh khiết của khoa lâm sàng, mà Bùi Vân Khinh là đất lở”.
Nhìn thấy Bùi Vân Khinh, Thu Thư Dao không hề che giấu sự chán ghét trong mắt.
Bùi Vân Khinh luôn luôn thích làm theo ý mình, Thu Thư Dao chướng mắt cô điên cuồng phóng túng, cô cũng chướng mắt Thu Thư Dao giả đứng đắn, hai người không ít lần tạo ra mâu thuẫn.
Mãi đến học kỳ hai, Thu Thư Dao liên hệ với giáo viên đổi ký túc xá, các cuộc tranh đấu giữa hai người mới xem như dừng lại.
Hai vị giám thị bắt đầu phát bài thi, Bùi Vân Khinh không có vội vã cầm bút viết, mà là đọc đề trước.
Thu Thư Dao ngồi ở bên cạnh cô đã nhanh chóng cầm bút viết, nghiêng mắt liếc nhìn Bùi Vân Khinh, cô ta giơ tay lên che bài thi vừa viết vào.
Thu động tác nhỏ của cô ta vào trong mắt, Bùi Vân Khinh chỉ cười lạnh một tiếng.
Kiếp trước cô đã có được bằng thạc sĩ hai khoa lâm sàng và dược lý của học viện Quân Y, lại có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, loại đề thi này đối với cô tự nhiên dễ như trở bàn tay, còn cần phải chép của Thu Thư Dao ư?
Hơn nữa, câu đầu tiên cô ta cũng làm sai rồi!
Lấy bút viết tên vào bài, Bùi Vân Khinh nghiêm túc làm đề.
Khi các bạn khác vẫn còn đang cắn bút trầm tư suy nghĩ, cô đã làm xong hết cả đề.
Cứ việc cái đề này chỉ là trò trẻ con đối với cô, cô vẫn nghiêm túc kiểm tra lại từ đầu đến cuối một lần để xác định mỗi đáp án đều không làm sai hay nhầm lẫn ở đâu.
Cô không để ý thành tích, nhưng cô để ý vẻ mặt Đường Mặc Trầm khi biết thành tích của cô.
Sau khi kiểm tra xong, xác định không có bất luận vấn đề gì, cô đang định đứng dậy nộp bài thì thấy Thu Thư Dao đứng lên trước cô, dùng tư thái ngạo mạn liếc nhìn cô, chậm rãi bước xuống bậc thang, đi tới trước bục giảng.
“Cô, em làm xong rồi!”
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT