''Cẩn thận sau lưng.'' - Hoa Nương nắm lấy vai Cửu Anh kéo y qua một bên, một thân người từ phía sau nhào tới không kịp phản ứng ngã lăn xuống đất, hắn lòm còm đứng dậy trên cơ thể lở loét trong rất kinh tởm. Hai tay hắn giơ vô thức bước lảo đảo về phía họ trên người thì dính đầy máu tanh. Lát sau những thây ma như thế cũng từ những ngỏ hẻm bò ra càng ngày càng nhiều hơn, một vài người thể xác thối rửa dòi bọ bò lởm chởm.
Cửu Anh :''Hừm trên nhân giới lại xuất hiện quỷ hút máu nhiều như thế này, còn bất thình lình lao đến, định hù chết người ta hay sao?''
''Chàng nói họ là quỷ hút máu à.''
Một vài tên nhe nanh nhe vuốt đi về phía Cửu Anh, Hoa Nương rút kiếm ra nhưng bị hắn ngăn lại :''Đừng động thủ, bọn chúng sẽ tự biết khó mà lui.''
''Ý huynh là?''
Quả nhiên bọn quỷ hút máu đến gần Cửu Anh có chút hoang mang rồi vội tản đi hướng khác.
Hoa Nương :''Chuyện gì thế này? Những người này, sao lại biến dạng như thế? Lúc sáng họ vẫn bình thường mà.''
Cửu Anh :''Ban đầu ta đã thấy họ không bình thường rồi, nếu bị mất một phần lực thì cớ gì ban đêm mới nảy sinh tình trạng như thế, nói mau cô lấy linh lực của họ bằng cách nào?''
''Ta.. Ta thật không biết tại sao họ lại như thế? Rõ ràng ta chỉ lấy một ít linh lực.''
''Còn muốn giấu ta? Rõ ràng những người này đã bị ma khí thâm nhập vào cơ thể rồi bị thi hóa, cô nhìn họ xem đôi mắt vô thần, cơ thể thì mục nát, bị lấy một chút linh lực có những biểu hiện này hay không, chưa hết kẻ đưa ma khí vào cơ thể họ vô cùng độc ác.''
Nhìn mặt Hoa Nương ngơ ngác có vẻ không hiểu, Cửu Anh chộp lấy một tên đang vật vã trong cơn khát máu.
''Đâm kiếm vào tim hắn đi.''
Hoa Nương :''Nhưng... Nhưng khi trời sáng người này sẽ trở lại bình thường như cũ, nếu ta đâm bây giờ thì hắn sẽ chết.''
''Bây giờ để hắn đi hút máu những người khác thỏa mãn cơn thèm khát thì họ cũng sẽ dần bị tha hóa như hắn thôi, một khi đã trúng thi độc này rồi thì không khác gì chết rồi cả, nhanh đâm hắn.''
Thanh kiếm đâm xuyên tim, quỷ thi ngã xuống bốc ra một mùi rất khủng khiếp, từ trong cơ thể hắn một con độc trùng màu đỏ bò ra, Cửu Anh nắm lấy đuôi quan sát một lát rồi liền nuốt vào bụng.
Hoa Nương hốt hoảng :''Chàng sao lại ăn nó, loại quỷ trùng này sẽ ký sinh vào cơ thể tha hóa cả yêu quái đấy, mau nhả ra.''
''Nó đã hút cạn sức sống của phàm nhân này rồi giờ mà bỏ đi thì đáng tiếc lắm, thứ bổ dưỡng như thế đừng lãng phí, nó không ký sinh nổi ta đâu, mà này cô vẫn chưa nói cho ta biết cách thức cô lấy linh lực của họ.'' - Hắn tiếc nuối quay ra tìm kiếm thêm mấy con thi trùng độc để ăn nhưng bọn quỷ hút máu khát nhìn thấy cảnh đó đã chuồn đi đâu mất hết.
''Ta thực sự không có hạ loại độc trùng hung hãn này...''
Cửu Anh :''Được rồi cô không muốn nói cũng không sao vì sớm muộn gì người hạ độc trùng này cũng tìm đến cửa, không phải cô nói ban đêm ở ngoài rất nguy hiểm sao? Về thôi'' - Thi trùng độc là dùng khế ước máu để nuôi, người nuôi và từng con thi trùng gắn kết với nhau, ta vừa ăn mất một con thế nào kẻ hạ độc cũng tìm ta tính sổ, tiểu nha đầu ngốc nghếch Hoa Nương này xác định là bị người ta lợi dụng để dưỡng trùng.
''Vương Nhất Lan huynh ấy rốt cuộc đã trở thành nhân vật gì thế này, sao ta có cảm giác ở cạnh huynh ấy còn đáng sợ hơn đám quỷ hút máu này vạn lần, mình có nên nói cho Tả hộ pháp biết không?'' - Hoa Nương bắt đầu cảm thấy lo sợ, trái tim mách bảo cô người đi phía trước không còn là tiểu hoa đán khờ khạo cô quen năm xưa.
Đêm đó khi La chân, Mạn Mạn và Hoa Nương đã say giấc, Cửu Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng một mình ra hậu viện đi dạo.
''Hừm tại sao vẫn chưa đến nhỉ? Biết vậy lúc nãy ta ăn nhiều một chút.''
Một cơn gió nhẹ thổi qua, từ trên trời bóng đen huyền bí từ từ đáp xuống trước mặt, hắn cầm trên tay một lưỡi hái trong rất đáng sợ, ma khí từ nó tỏa ra đủ gϊếŧ chết bất cứ sinh vật sống nào xuất hiện trong hậu viện.
''Là ngươi đã ăn trùng độc của ta?''
''Phải!? Ngươi muốn bắt đền sao? Lần sau ngươi nhớ phải nuôi chúng mập mạp chút nữa mới dễ nuốt.''
Khuôn mặt của tên này một nửa là xương trắng một nửa được bao bọc bởi lửa U Minh. Người này sao lại cho ta một cảm giác quen thuộc thế này.
''Ngươi có thể nuốt nó mà không bị ảnh hưởng gì sao?''
Cửu Anh :''Không tin à? Cứ cho thêm ta vài con nữa là biết ngay thôi.''
Tên áo đen nắm lấy lưỡi hái chém vào không khí làm nứt toẹt ra một lỗ hỏng giữa hư vô, cả hắn và y đều bị hút vào trong lỗ hỏng đó. Ánh sáng chói lòa làm Cửu Anh nhíu mắt lại đến lúc mở ra được thì cả hai đã đứng trong một chiều không gian đặc biệt xung quanh chỉ có một màu ánh sáng tím không thấy được bất cứ gì khác.
''Nơi này là huyễn cảnh? Ngươi đây là có ý gì?''
Tên áo đen gào lên :''Ý cái đầu ngươi? Lão phu còn chưa tính sổ chuyện ta đã khóc hết nước mắt cho ngươi, ngươi còn dám ăn tiểu bảo bối của ta, ta đánh chết ngươi.''
Cửu Anh :''Biểu cảm... Biểu cảm này, không phải là ông chứ Vạn độc vương? Này này đừng như thế hiểu lầm thôi, ta không biết đó là bảo bối nhà ông mà.''
''Cửu tiểu tử ... Hức hức lão phu cứ tưởng đời này kiếp này không còn gặp lại ngươi nữa'' - Ông ta quăng luôn cây lưỡi hái nhào vào ôm hắn.
''Thôi nào lão già, bổn vương phước lớn mạng lớn đâu dễ dàng chết như thế.'' -
''Cửu tiểu tử, thời gian qua ngươi sống có tốt không? Sao thảm tới mức phải ăn bảo bối của ta thế? Ma hoàn nó không chăm sóc tốt cho ngươi à.''
''Lão đừng nhắc nữa, Ma Hoàn bị người ta bắt đi mất rồi, lúc đấy công lực ta chưa khôi phục không tìm được ai là người đoạt hồn châu nên bây giờ ma lực hoàn toàn bị phong bế.''
Kim Tuyến Oa :''Tiểu nha đầu đó lợi hại như thế cũng bị đoạt mất à? Xem ra đối phương đã biết thân phận của ngươi nhưng không có sát ý hoặc có âm mưu gì đó nên không ra tay, phải rồi mấy hôm trước ngươi hành sự sơ ý để thuộc hạ của ta phát giác được Trích Tiên.''
Cửu Anh :''À cái tên sát thủ hôm bữa à? Thì ra là thuộc hạ của lão, sém tý ta đi đời nhà ma rồi.''
''Ngươi đừng có điêu, hắn bị ngươi dọa tè ra cả quần, lúc ta nghe hắn nói kẻ sử dụng Trích Tiên là đã đoán ra tên tiểu tử ngươi rồi nên vì an toàn ta đã ép hắn tự sát.''
''Thế thì hay quá! Nhưng sao bấy lâu không gặp mà trong lão đáng sợ thế? Da thịt trên mặt không còn nữa rồi! Thật là xấu xí mà.''
Kim Tuyến Oa đặt tay lên vai hắn :''Ngươi có thể dẹp ngoại hình ta qua một bên được không, ta có chuyện quan trọng hơn cần nói đây. Bọn ta đang lo thế cuộc không có ai chủ trì thì ngươi trở về tốt quá rồi Cửu tiểu tử ta đưa ngươi về tổng đà của Phong Ma Hội, cùng mọi người thống nhất lại Ma giới.''
''Bây giờ thì không được.'' - Hắn liền cự tuyệt.
''Tại sao không được? Cửu tiểu tử không lẽ ngươi định để ma giới chúng ta mãi mãi quỳ dưới chân của bọn thiên chúng hay sao?'' - Kim Tuyến Oa nổi giận.
''Không phải như thế, vì thần lực của ta đã không còn sử dụng được hơn nữa ta đang ở trong thể xác của Vương Nhất Lan nên không thể thi triển ma công được nữa, lão tạm thời đừng nói với ai chuyện ta lịch kiếp trùng sinh, đợi khi ta tái tạo lại thân xác cũ sẽ giúp sức với mọi người, hãy giúp ta giữ bí mật chuyện này được chứ?''
Kim Tuyến Oa :''Được rồi Cửu tiểu tử, ta sẽ đưa ngươi về ma giới trước để tẩy sạch thân xác này, vài ngày nữa ta sẽ mở ra cổng minh giới.''
Cửu Anh :''Lão mở được cổng Minh giới à?'' - Không thể nào, U Minh đại lộ chỉ có Đế Á mới có thể mở ra được, lão Oa có được thần thông như thế bao giờ.
''Yên tâm đi công lực của ta bây giờ cũng bằng 8 9 phần của ngươi lúc trước rồi, sao lại không mở được chứ, thế nào? Ngươi đồng ý về Minh giới với ta chứ?''
Một chút ngạc nhiên thoáng trên mặt Cửu Anh nhưng rồi hắn vui vẻ gật đầu, Kim Tuyến Oa vui mừng :''Tốt quá vậy 3 ngày nữa chúng ta đi nhé, ba ngày nữa ta sẽ tới tìm ngươi.''
''Ba ngày à? Có gấp quá không?''
Kim Tuyến Oa :''Chuyện này không thể chậm trễ được, càng lâu ngày nào ma giới càng chịu khổ ngày đó.''
Cửu Anh :''Thế thì... Theo sắp xếp của lão vậy.''
Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ cho đến khi trời gần sáng, Kim Tuyến Oa đưa Cửu Anh ra khỏi huyễn cảnh và rời đi. Cửu Anh thở dài một lúc rồi hỏi lão :''Lão Oa, lão thật lòng muốn ta về Minh giới à?'' - Trong lúc họ trò chuyện hắn đã dùng âm dương nhãn để quan sát, kết quả thật khiến cho người ta phải đau lòng.
''Đương nhiên rồi sao ngươi lại hỏi thế?''
Cửu Anh :''Chúng ta là bằng hữu đúng chứ?''
Kim Tuyến Oa :''Cửu tiểu tử ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, thế nhé ba hôm nữa ta đến tìm ngươi.''
''Ông cũng là bằng hữu tốt nhất của ta.'' - Hắn nói rồi quay mặt đi thứ hắn vừa nhìn được trong ánh mắt của lão bằng hữu từng vào sinh ra tử với mình là một âm mưu dành riêng cho hắn, Kim Tuyến Oa dự định sẽ cho hắn dùng qua mê hương tán rồi mang hắn trao đổi lấy một thứ gì đó với một kẻ che mặt không rõ lai lịch ở Ma giới.
Một ngàn năm đã khiến lão bằng hữu ấy thay đổi, quên mất họ từng thân thiết đến thế nào.
Hôm nay La Chân dậy sớm ra sau hậu viện vận động tay chân thấy hắn đứng đấy có vẻ rất kích động liền chạy đến hỏi chuyện, Cửu Anh chỉ lắc đầu mà không trả lời, mãi một lúc sau hắn mới mở miệng.
La Chân :''Rốt cuộc chuyện gì mà khiến người bực bội như thế? Hay là ai bắt nạt sư phụ? Ta sẽ cho hắn biết tay.''
Cửu Anh :''Ngươi đã bao giờ nếm cảm giác thất vọng tột cùng chưa?''
La Chân :''Có lẽ là lúc biết tin Thủy nhi không còn nữa, thế còn sư phụ?''
Hắn cuối đầu :''Ngươi biết không? Cái cảm giác nhìn người ta nói dối trong khi mình đã biết hết sự thật. Vừa buồn lại vừa đau, buồn vì từ nay về sau không thể tin người đó được nữa và đau khi đó là người ngươi một mực tin tưởng.''
La Chân nghe xong cũng có chút trầm tư - Đúng là cảm giác bị người mình đặt hết niềm tin phản phệ rất khó chịu chỉ hận bản thân không thể vô tình mà đối xử lại như thế với họ.
Kim Tuyến Oa đi về quán trọ của hắn, hắn mang trong tay nải ra một viên hắc linh thạch và bắt đầu làm phép, một bàn tay lạnh lẽo từ sau lưng đặt lên vai hắn.
''Không cần phiền thế, bổn tọa đến đây rồi.'' - Một thiếu niên anh tuấn nhưng khí chất không kém phần cường hãn ung dung ngồi xuống ghế uống trà.
''U Minh Long mọi chuyện đã biến chuyển đúng theo ý ngươi, đến lúc đó ngươi nhất định...'' - Kim Tuyến Oa sát khí đằng đằng.
U Minh Long :''Ngươi yên tâm đi, long tộc bọn ta nói được làm được, nhi nữ của ngươi sẽ không mất một sợi tóc nào.''
Kim Tuyến Oa :''Còn nữa ngươi thật ra muốn bắt Cửu tiểu tử làm gì? Nếu chỉ vì ma huyết thì ta xin hắn cho ngươi vài giọt ngươi tuyệt đối không được làm hại Cửu Tiểu tử.''
U Minh Long :''Ma huyết thì ta không có hứng thú, long tộc bọn ta còn cần cái phúc lợi của việc trường sinh như bọn thấp hèn các ngươi hay sao? Ma đế mang lại cho ta một hứng thú khác ngoài ma huyết. Với lại thần lực của Cửu vương điện hạ không ai dám làm ngài ấy nổi giận.''
''Cửu tiểu tử hiện không có vạn hồn châu, tuyệt nhiên không thể mở phong ấn ma pháp được, bây giờ một người phàm cũng có thể bắt nạt được hắn.''
U Minh Long :''Ồ! Nếu như thế thì ta sẽ nhẹ nhàng không để tổn hại gì xảy ra với Cửu Vương điện hạ. Được rồi cứ theo kế hoạch cũ, ta về U Linh thành đây.''
Tên U Minh Long là vương tử của Long tộc tự Ngao Thiện một ngàn ba trăm năm trước xưng bá khắp các tứ hải trong một lần tham gia tiệc thọ của yêu vương Côn Bằng nhìn trúng một trong các đệ tử của ông ta là Cửu muội. Hắn vì nàng lặn lội từ ngàn dặm bắc hải xa xôi để đến thánh địa U Minh xưng thần với Cửu Anh, để được gặp hắn và Cửu muội U Minh Long đã chịu không ít khổ cực mà ma đế đưa ra.
Tuy nhiên khi sau Cửu Anh chấp thuận cho muội muội của hắn và U Minh Long qua lại với nhau thì U Minh Long không hiểu vì cớ gì lại từ chối và tiếp tục làm quỷ tướng phục vụ cho Bích Tà Cung, sau này đại chiến tam giới nổ ra Cửu Anh bị thiên giới hành quyết U Minh Long mới ngỏ ý cưới Cửu muội, nàng cho rằng hắn quy thuận thiên giới là phản bội lại lời thề sau cùng Cửu muội dùng ma linh chi hỏa tự thiêu ở đại điện Bích Tà Cung trở thành ác linh ở đó. Cho đến tận bây giờ ma giới vẫn cho rằng U Minh Long là kẻ đáng kiếp, phản bội lại ma giới ép chết thê tử của mình.
Hắn trở về hành cung của mình, bọn thuộc hạ ra hành lễ, ngày thường Tọa Thanh cung đơn giản mộc mạc nhưng hôm nay đặc biệt người ra kẻ vào quét dọn trang trí tấp nập trong ngoài. Có lẽ vài hôm nữa vị khách quý của Ngao Thiện sẽ đến nên hắn muốn mọi thứ thật hoàn hảo.
''Cung chủ đại nhân đã về rồi!''
U Minh Long nhìn sơ qua có vẻ khá hài lòng :''Tốt lắm, chỗ này nên để thêm vài cái đầu lâu nữa, bên kia phải treo thêm vào tấm da.''
Một nữ tử xinh đẹp cầm quạt từ trong đi ra :''Cung chủ đại nhân, nô gia đã trang trí lại hết theo ý ngài rồi đó a.''
''Cảm ơn thiên diệp tiểu thư đã lao tâm khổ trí vì chút chuyện của Tọa Thanh Cung, Ngao Thiện vô cùng cảm kích.''
''Ái dà Cung chủ khách sáo quá, giữa ta và ngài không cần như thế, có điều ngài tân trang lại nơi này như thế có phải đã mở lòng với vị tiểu thư gia tộc nào đó phải không? Không biết đó là cô nương nhà nào lại lọt vào mắt xanh của Cung chủ đại nhân.''
U Minh Long:''Người này không hề có thiện cảm với bổn tọa nếu không nói là hận thấu xương tủy, tuy nhiên bổn tọa sẽ không vì thế mà qua loa.''
"Đúng rồi, nam nhân thì phải có khí chất như Cung chủ mới xứng là nam nhân, thần lực cường đại mà dung mạo lại xuất chúng nhất ở khắp cõi U Minh này thì làm gi có ai mà không động lòng chứ, sao có thể ghét bỏ đại nhân được.''
''Tiểu thư lại quá lời rồi, người cường đại nhất cõi U Minh thật không phải bổn tọa, lúc trước cũng vậy và sau này chắc chắn cũng sẽ như thế.''
Thiên Diệp thở dài :''Người nói đến Cửu vương điện hạ phải không? Năm đó thời thịnh thế của ma giới lúc nô gia còn trẻ ngày nào cũng đến chỗ Bỉ Ngạn cô nương để học chưn cất rượu cốt để nhìn Cửu vương điện hạ từ xa, mới đó đã hơn ngàn năm thật là hoài niệm.''
Ngao Thiện không nói gì thêm :''Lúc nãy ta nghe nói cung chủ bên Thanh Lệ cung đang chờ tiểu thư.''
''Phải rồi ngài không nhắc ta cũng không nhớ mình có hẹn với cung chủ Thanh Lệ cung vậy nô gia xin cáo biệt Cung chủ.''
''Cung tiễn tiểu thư.''
Thiên Diệp nhét vào tay U Minh Long một lọ nhỏ, hắn ngạc nhiên :''Tiểu thư đây là..?''
''Cung chủ, nô gia đặc biệt chuẩn bị tân phòng cho ngài rất đẹp, còn lọ thảo dược trân quý này... Là hàng tốt a, đảm bảo đêm 'xuân tiêu' tân nương tử sẽ không thể quên được ngài.''
''Vậy sao? Cảm ơn tiểu thư nhé.'' - Nói rồi hắn cất lọ thảo dược vào tay áo - Khỏi cần nó thì Cửu vương điện cũng không thể quên được đâu.