Cửu Anh vừa bước ra ngoài đã gặp ngay oan gia, cái tên lần trước đã đụng mặt hắn ở Tây Vực cư nhiên lại xuất hiện ở đây.
''Là ngươi!'' - Cả hai đồng thanh đáp.
Kim Sí Điểu : ''Ha! Ta đang không biết đi đâu mới có thể tìm được ngươi, ngươi lại chạy ra xuất hiện ngay ở đây.''
''Ngươi đến đây làm gì?''
''Ta đương nhiên là tìm yêu quái.''
Cửu Anh :''Đi đi! Người ngươi đang muốn gây sự là con trai của ta, ta không cho phép bất kì ai động đến nó.''
''Khổng tước đại phu là con trai của ngươi sao? Có chút thú vị đấy, tuy nhiên bây giờ ta đổi mục tiêu rồi! Người ta muốn đấu hiện giờ là ngươi.''
Cửu Anh :''Ngươi dựa vào đâu để có được cái niềm tin là sẽ thắng ta thế? Hình như ngươi không biết cảnh giới tu la của thượng thần là thế nào?''
''Không thử làm sao biết!'' - Kim Sí Điểu hào hứng rút kiếm.
''Ngươi thật sự muốn đánh sao? Ta chỉ sợ toàn bộ bá tánh ở Giang Châu này sẽ chôn xác theo trận chiến của chúng ta.''
''Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn mang tính mạng của hàng vạn sinh linh ở đây huy hiếp ta!''''
Cửu Anh niệm một loại cổ chú, luân hồi thiên thư từ trong cơ thể hắn bay ra. Kim Sí Điểu tròn mắt.
''Luân Hồi thiên thư? Ngươi là kẻ nắm giữ luân hồi chi cảnh? U Linh chọn ngươi làm người dẫn đường... Hừmmm cái quyển thiên thư này cả Đế Thích Thiên nó cũng không chịu nhận chủ, lý nào lại chọn ngươi.'' - Kim Sí Điểu thở dài.
Cửu Anh :''Này Thái độ ngươi như thế là có ý gì?''
Kim Sí Điểu áp mặt lại gần hắn nói đểu :''Ta đang nghĩ nó chọn chủ nhân lấy tiêu chuẩn là gì?''
''Còn phải nói! Đương nhiên là thấy ta soái khí ngời ngời, ngọc thụ lâm phong rồi!''
''À ừ... Cũng có thể!'' - Thiên thư này nhìn trúng hắn thật sao.
Cửu Anh :
''Mà thôi dẹp đi! Ta mang nó ra để nhắc nhở ngươi, ta hiện giờ đang đi điều tra công vụ, chậm trễ sẽ kéo theo rất nhiều người chết! Ngươi đó khôn hồn đừng có chọc giận ta! Không ta sẽ viết tên ngươi vào đây cho đầu thai thành một con heo.''
Kim Sí Điểu :''Ngươi... Biết tên ta viết thế nào sao?''
''Ta... Ta... Không biết nhưng chắc chắn khi ngươi chết ta sẽ cho ngươi thành con heo, giờ thì đừng làm phiền ta và tránh xa khỏi cái y quán này.'' - Hắn nói rồi đẩy Kim Sí Điểu sang một bên đi ra khỏi y quán.
''Này Cửu Anh! Ngươi điều tra chuyện gì thế? Nói cho ta nghe đi, ta biết sẽ giúp đỡ cho ngươi.''
''Không được gọi tên ta, ta tự điều tra được không cần ngươi giúp.''
Thế là hắn ra ngoài bắt đầu tìm kiếm dấu hiệu của những kẻ bị đoạt xá, những kẻ đoạt xá của những hồn linh chưa thật sự chết sẽ không thể dung hòa được kí ức của họ, nói cách khác không thể nhớ hay hòa nhập được với những người thân của kí chủ, loại này rất dễ nhận biết sau khi ngủ hay bất tỉnh liền trở thành một người khác.
''Ngươi định đi theo ta đến bao giờ? Ngươi thích nam nhân à?''
''Không, sao ngươi hỏi thế!''
Cửu Anh :
''Thế theo ta làm gì? Ngươi theo ta sẽ cản trở ta hành sự đấy, nếu không thích nam nhân thì xa ta ra một chút vì ta rất dễ động lòng với người bên cạnh.''
Kim Sí Điểu chấp hai tay ra sau gáy suy nghĩ một lát :''Ừ ta thích ngươi, như thế có thể đi theo được rồi chứ?''
''... Hỗn đản!''
Kim Sí Điểu mỉm cười : ''Thôi không đùa nữa lần trước ngươi đi có nhắc đến chuyện luyện nội đan, ngươi luyện đến đâu rồi?''
''Ta vẫn chưa hấp thụ đủ 10 vạn linh hồn ác nhân chưa thể khai ấn luyện thành Vạn Hồn Châu được.''
''Mười vạn hồn linh, nghe có vẻ rất lợi hại.''
Cửu Anh :
''Ngươi sợ rồi à? Khi đủ số lượng và thành đan thì nó sẽ có thần thức, linh hoạt như người sống, chỉ có điều là một công cụ gϊếŧ người rất đáng sợ, có thể thôn phệ cả hồn phách của thần tiên.''
Kim Sí Điểu :
''Ta chưa bao giờ nghe nói có loại nội đan như thế.''
''Là ngươi không thấy chứ không phải là nó không có tồn tại, trên đời này bất cứ chuyện gì cũng có ngoại lệ, thiên hạ bao la hơn ngươi nghĩ nhiều lắm.''
Kim Sí Điều :''Đúng là tầm nhìn của ta còn hạn hẹp quá, nhưng mà chúng ta đang đi đâu thế?''
Cửu Anh :''Tìm người bị đoạt xá.''
Kim Sí Điểu vươn tay đặt lên vai Cửu Anh, y trò chuyện thoải mái hơn với hắn :
''Ngươi cũng nên chia sẻ với ta nguyên nhân ngươi đến Giang Châu được rồi đó. Đồng hành cùng nhau đến cả cái mục đích của chuyến đi này ta cũng không thể biết sao?''
Cửu Anh đáp lại bằng cách gạt tay hắn xuống :
''Ai muốn đi cùng ngươi chứ?.''
''Nè tốt xấu gì ta cũng là Tây Phương hộ pháp, ngươi đi với ta thiệt thòi lắm sao?''
''Hừm... Ngoài U Linh Địa giới rất nhiều các linh hồn đến từ Giang Châu nhưng chúng không thể vào trong lãnh địa của ta được.''
Kim Sí Điểu suy tư :
''Linh hồn không vào được Minh giới? Có chuyện kì lạ thế à?''
''Những linh hồn thật sự chết mới vào được chỗ ta thôi nếu chúng còn liên kết giữa ý thức của chúng và trần thế không thể vào.''
''Có nghĩa là bị đoạt xá!''
Cửu Anh :
''Ngươi không quá ngốc nhỉ, những linh hồn đó ở lại bên ngoài luân hồi lâu dần sẽ biến thành quỷ dữ gây hại nhân giới tiếp tục tìm cách hại chết người khác để đoạt xá trở về nhân gian, một vòng lẩn quẩn mãi không kết thúc.''
Luân hồi thiên thư trên tay Cửu Anh có chút dao động nó phát ra một loại ánh sáng màu đỏ, hắn nhìn nó rồi nhanh chân đi vội về phía trước. Trước mặt hắn là một cô gái đang khóc nức nở cởi thắt lưng đứng dưới một gốc cây, xung quanh cô ta rất nhiều những linh hồn khác chờ sẵn.
Kim Sí Điểu định chạy lại chỗ cô gái nhưng bị kéo lại.
''Định làm gì thế?''
Kim Sí Điểu :''Cứu người chứ làm gì? Ngươi không thấy cô ta rõ ràng là muốn treo cổ chết sao?''
Cửu Anh :
''Cô ta tới số rồi! Luân hồi thiên thư nói rằng hôm nay cô ta nhất định phải chết, ngươi không thể phá hoại quy luật sinh tử của tự nhiên, ngoan ngoãn đứng yên đó để ta thu thập linh hồn này.''
''Rõ ràng là thấy chết không cứu! Ta không thể làm ngơ coi như không có chuyện gì xảy ra trước mắt được''
Cửu Anh tức giận :
''Ngươi có biết mỗi một phút trôi qua có bao nhiêu kẻ bất hạnh tìm chết trong tam giới không? Ngươi cứu được hết tất cả bọn họ à? Thiên thư đã định cô ta phải chết canh hai thì chắc chắn không thể sống đến canh ba, nếu ngươi còn phá đám ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu.''
''...''
Thế là Kim Sí Điểu quay mặt đi hướng khác để mặt cô nương đó treo cổ chết. Nàng ta vừa khóc vừa rút thắt lưng ra ném lên cành cây buộc thành thòng lọng rồi từ từ kéo nó qua cổ.
Hắn bắt đầu đến gần đó ngay giờ phút cô ấy ngừng vùng vẫy và dùng tay nhẹ nhàng chạm vào thái dương rồi lôi hồn linh ra khỏi cơ thể, chớp mắt hồn linh đờ đẫn đứng trước mặt hắn.
''Ngươi tên họ là gì?''
''Thủy Hà Dư''
Cửu Anh : ''Những linh hồn cố ý tự sát không thể luân hồi, ngươi biết điều đó chứ?''
''Ta không muốn làm người nữa, ta muốn trở thành quỷ.'' - Oan hồn hét lên.
Cửu Anh đưa lưỡi liếm nhẹ môi giọng nói của hắn đầy sát ý :
''Xin lỗi ngươi chỗ ta không nhận loại cô hồn dã quỷ bậc thấp như ngươi, chi bằng... Hahaha ngoan ngoãn trở thành thức ăn cho tiểu ma châu của ta, nó thì rất cần loại oán linh như thế.''
''Không! Cứu... Cứu ta'' - Ôn hồn nữ nhân đó hốt hoảng nắm chặt cánh tay của Kim Sí Điểu, một luồng sức mạnh màu đen kịn mở ra ở ngực Cửu Anh nội đan của hắn lần đầu lộ diện ở nhân giới. Hắc ám khí bay rợp trời mặt đất chuyển sang màu u ám bão tố, những oan hồn bu quanh thể xác cô gái này lúc nãy để tranh giành bị hút sạch về phía hắn.
Chúng oằn oại kêu nhưng không cách nào cưỡng lại lực hút của viên nội đan sau cùng hồn phách cô ta bị hút vào cơ thể hắn, nó nhanh chóng thôn phệ linh hồn đó rồi đóng lại.
Kim Sí Điểu vẫn còn rất hoang mang với viễn cảnh vừa xảy ra y lao đến túm chặt y phục của Cửu Anh chất vấn hắn với ánh mắt đầy căm phẫn. Với người tu tiên mà nói phệ hồn là một trong đại ác của tam giới, kẻ bị phệ hồn vĩnh viễn biến mất khỏi luân hồi.
''Ngươi đây là ý gì? Bỏ tay ra''
Kim Sí Điểu :
''Ngươi biết mình vừa làm gì không? Có khác gì những tên đoạt xá đâu? Sao luân hồi thiên thư lại chọn một tên ma đầu như ngươi để làm chủ luân hồi chi cảnh chứ!''
Cửu Anh :
''Khác chứ! Ác linh bị ta luyện hóa đều những vong hồn tội ác tày trời hoặc không thể luân hồi, còn bọn đoạt xá là bất phân tốt xấu, ngươi nói có chỗ nào giống nhau không?''
Kim Sí Điểu : ''Còn ngụy biện? Thân là Ma giới chi vương mà ác tính như vậy ngươi sẽ gây nên cảnh sinh linh lầm than.''
Cửu Anh :
''Ha! Ngươi cũng còn nhớ ta là Ma giới chi vương sao? Ngươi thấy qua tên ma tu nào mà hành sự quang minh lỗi lạc chưa? Huống hồ bổn đế là Hồng Hoang hung thú. Không phục? Muốn đánh ta sao?''
''Đánh ngươi? Ta đánh không thắng được ngươi, cũng không thể ngăn những tội nghiệt ngươi đang làm nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi việc đang làm trời đang nhìn. Chẳng lẽ ngươi không sợ thiên đạo trừng phạt ngươi sao?''
''Lão tử chính là thiên đạo! Ta nói cho ngươi hay đừng nói là một hồn linh, cho dù ta lấy cả Giang Châu này tế cho nội đan của ta thì cũng không có gì là quá đáng.''
''Ngươi!''
Cửu Anh :''Chỉ là bọn phàm nhân đáng để ngươi lưu tâm thế a.''
Kim Sí điểu :''Điều khiến ta lưu tâm là ngươi, ta không muốn ngươi vào viễn cảnh vạn kiếp bất phục.''
Hắn tròn mắt :
''Ta? Ngươi lo cho ta ? Chúng ta chỉ gặp nhau tính đến lần này là lần thứ hai đấy. Mà thôi không phí lời nữa! Ta đi tìm những kẻ đoạt xá đây đứng đây nghe ngươi đạo lý kiểu gì cũng sẽ có thêm rất nhiều oan hồn khác lúc đó ta không xử lý nổi hậu quả nữa đâu.''
Kim Sí Điểu đứng yên suy tư rất lâu về lời nói của hắn, đúng là họ chỉ gặp có hai lần sao y lại bận tâm đến chuyện của hắn như thế, có phải y quá bao đồng rồi không? Tên này lại chẳng phải tốt lành gì, hắn là thượng giới hung thú, xem thường thiên đạo, trước giờ y ghét nhất là loại người tự cho mình là đúng như thế, liệu y có nên tiếp tục đồng hành cùng hắn.
Cửu Anh :
''Ngươi sao thế? Không theo ta nữa à? Cũng tốt! Bọn tự cho mình là chính đạo như các ngươi chỉ biết ôm khư khư cái vỏ bọc thiên lý, ngươi đi đường dương quan của ngươi ta về cầu độc mộc của ta, bái biệt tại đây.''
Trong khi đó ở Dược quán của Khổng Tước Quân cũng nhận được thư mời của Văn gia, bệnh tình của Văn lão gia trở nặng nên thiếu gia Văn gia liền cho người đến tận Bách Thảo Đường mời hắn.
Dược đồng :''Tiểu Quân ngươi có nên nói với nghĩ phụ ngươi một tiếng rồi lên đường không?''
Hắn lắc đầu :
''Đây cũng đâu phải lần đầu tiên ta chữa bệnh cho Văn lão gia, nghĩa phụ có lẽ ra ngoài dạo chơi rồi, sợ là đến khi ta về ông ấy còn chưa về. Huynh giúp ta hầu hạ ông ấy cho tốt nhé.''
''Nhớ cẩn thận!''
Lại nói về Văn gia, một trong những gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Châu, Văn gia chủ lúc trước là một người cực kỳ keo kiệt bủn xỉn nhưng từ lúc ông ấy đổ bệnh mấy năm trước tính tình bỗng thay đổi, trở nên kỳ lạ đến khó hiểu, thường xuyên làm việc thiện lại hay giúp đỡ người nghèo, người chuyên chữa trị cho ông ta chỉ có Khổng Tước Quân ngoài ra ông ta không tiếp nhận bất kì thầy lang nào khác.
Thêm một chuyện kì dị nữa là ông ấy còn rất hay mời các đạo sĩ pháp sư về cúng tế mỗi lần như thế đều trả rất nhiều tiền.
''Khổng Tước thần y, mời! Lão gia đang đợi ngài ở thư phòng.''
Khổng Tước Quân mang nét mặt căn thẳng bước vào trong, hắn nhẹ nhàng khép cửa lại :
''Văn Vãng La, đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi! Sau này ân tình của ngươi ta đã trả xong, vạn lần đừng đến tìm ta nữa.''
Văn lão gia :
''Khổng Tước Quân đại nhân yên tâm chỉ cần qua đêm nay ta sẽ không làm phiền đại nhân nữa, lần này ta sẽ gọi thêm sáu trăm ác linh, đại nhân chỉ cần làm phép để chúng lập khế ước máu với ta là xong.''
Nghe nói đến con số nạn nhân tiếp theo Khổng Tước Quân nổi giận, hắn dùng tay vỗ mạnh xuống bàn.
''Lý nào như thế? Ngươi còn dám đoạt xá thêm sáu trăm mạng người nữa? Ngươi có biết như thế sẽ kinh động đến cả thiên giới và ma giới không? Những hồn linh bị mất thể xác đó không thể nào tiến vào ma giới được sẽ lưu lại nhân gian thành quỷ dữ.''
Văn lão gia chấp hai tay ra sau lưng hắn cười đểu :
''Chuyện đó không cần ngài lo, chỉ cần dùng thần lực của đại nhân giúp ta lập khế ước với chúng là được. Không lẽ đại nhân định không giữ chữ tín.''
''Đúng! Ta không thể giữ chữ tín với loại người tàn nhẫn như ngươi được nữa! Nếu chỉ vì thọ ơn ngươi một lần mà làm ra những chuyện thiên địa khó dung như thế ta không làm được.''
Bỗng nhiên Văn lão gia hạ giọng :''Ngài nói đúng, loại chuyện này đúng là hại nước hại dân, nếu Khổng Tước đại nhân đã từ chối ta cũng không miễn cưỡng ngài làm nữa.''
''Ngươi chịu từ bỏ sao?'' - Tác phong làm việc này có hắn khác lạ quá.
''Đương nhiên là chịu, nếu không ta chỉ là một phàm nhân có thể làm gì một ma quân như ngài.''
Văn gia chủ tỏ ra thất vọng hắn bỏ ra ngoài.
''Khổng Tước đại nhân có thể về dược phường được rồi, phải rồi! Tối mai ở trong phủ bọn ta có mở yến tiệc nếu đại nhân không chê có thể đến dự, sau hôm nay ta cùng toàn bộ trên dưới Văn gia sẽ trở về hoàng thành. Thời gian lưu lại giang Châu này cũng lâu quá rồi.''
Khổng Tước Quân : ''Có lẽ ta không đến được, Văn lão gia thông cảm'' - Hắn dễ dàng từ bỏ và rời đi như thế ư? E là có mưu mô chước quỷ gì ta không nhìn ra được.
''Đại nhân là đang sợ gì chứ? Một phàm tục nhân gia như ta ngài vung tay một phát đã hồn phi phách tán có thể làm gì được? Không lẽ đại nhân không thể nể mặt ta đến dự buổi tiệc chia tay này sao?''
''... Được rồi! Tối nay ta sẽ đến.''
''Cung tiễn ma quân.'' - Cứ cao cao tại thượng đi Khổng Tước Quân! Chẳng qua chỉ là bọn yêu ma quỷ quái, tối mai sẽ là ngày chết của ngươi.
Trong phủ một tên gia nhân chạy vào :
''Bẩm lão gia, vị Khương Anh đạo nhân người mời đã đến, hiện đang chờ ở đại sảnh.''
''Lui ra! Ta biết rồi.''