*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Diên Tú vẩy tay, nửa đùa nửa trêu chọc:
“Chẹp, chẹp, chẹp, tôi nhớ trước đây cô chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi, tốt xấu gì cũng không động thủ. Sao mà bây giờ lại chẳng khác gì các bác gái ngoài chợ thế, hử?”
Một tiếng hử kia trêu ghẹo vô hình, nghe là biết thân kinh bách chiến.
Khuôn mặt Lạc Anh nghiêm lại, hoàn toàn không còn vui sướng khi gặp nhau nữa.
Đột nhiên, Lạc Anh tay không muốn trèo lên một cái ụ trên tường thành, dọa Lý Diên Tú dựng cả tóc gáy, phi người bay sang, ấn nàng xuống.
Cổ tay vung roi cuốn lấy một cái ụ, có thể nhìn ra được, trong thời gian năm năm này, võ công của chàng tiến bộ không ít.
Sau khi hai người tiếp đất thuận lợi, Lý Diên Tú nhìn mặt nàng chăm chú, mặc dù khóe miệng chàng đang cười nhưng trong mắt lại nghiêm túc. Cúi đầu trách cứ:
“Cô điên à, ngã từ nơi cao thế này xuống, không muốn sống à?”
Một tiếng bốp vang lên, đau đến nỗi chàng bất giác lùi ra sau. Nếu nhìn thật kỹ, trên mặt còn lưu lại mấy dấu ngón tay hồng hồng.
Lạc Anh lạnh mặt nhìn chàng, đột nhiên, lại cầm lấy cánh tay chàng mà cắn.
Nàng hạ miệng rất độc, giống như con chó bị lưu lạc lâu ngày, nay nhìn thấy chàng, biết rõ là không thể giữ lại, vẫn muốn phải cắn rụng một miếng thịt xuống.
Thật giống như nếu làm vậy thì có thể níu giữ được chút gì đó.
Cũng không phải làm bằng sắt, quả thật là Lý Diên Tú đau đến giãy giụa. Cũng không dám dùng sức đẩy ra, sợ nàng bị thương, chỉ có thể dùng tay còn lại bịt mũi nàng, khiến nàng nhả ra.
Đúng thật, cuối cùng Lạc Anh chỉ có thể nhả ra.
Răng nanh với thịt vừa tách nhau ra, cảm thấy phần đau đớn kia như cộng thêm mười lần vậy. Lý Diên Tú cúi đầu nhìn, một khuôn răng như khuôn mặt nhỏ nhắn của trẻ con, tròn trịa, mập mạp, hai bên còn có chỗ rất tàn nhẫn đấy, chảy cả chút máu ra rồi.
Lạc Anh hung tợn nhìn chằm chằm chàng, đột nhiên chàng lại cười lên, lấy ngón cái lau đi hỗn hợp nước miếng và máu rồi tùy tiện bôi lên người:
“Lúc này lại không chê người tôi bẩn nữa?”
Lạc Anh sững sờ, lại nhìn cánh tay đang rũ xuống của chàng, mặc kệ cho nó chảy máu, cũng chẳng để ý nữa.
Nàng quyết định một việc mà đến bản thân cũng không ngờ được.
Bầu trời như một mảnh vải nhung màu xanh đen, không biết là ai tùy tiện đâm thủng mấy chấm sao nhỏ, điểm xuyết cho bầu trời. Lại treo thêm một vầng trăng khuyết ở góc, trăng cười quan sát cuộc sống thế gian.
Nhà cửa hai bên đã tắt đèn từ lâu, chỉ có duy nhất vầng trăng cong cong đang chiếu sáng đá xanh rải trên đường, dẫn lối cho bọn họ.
Lạc Anh nắm thật chặt cổ tay của Lý Diên Tú, quật cường đi phía trước.
May mà chàng không giãy giụa, chỉ có điều là không nhịn được mà đùa nàng. Sau khi không nhận được hồi đáp, dứt khoát ngậm miệng, ngâm nga một làn điệu sai nhịp, đi phía sau nàng.
Một nam, một nữ. Một trước, một sau.
Rất nhanh, đã về đến trước tòa nhà quen thuộc kia.
Lạc Anh vẫn nghiêm mặt, gõ cửa viện:
“Mẹ, là con ạ.”
Sau khi có tiếng trả lời, Lạc Anh cũng không nói nữa.
Lý Diên Tú cười hì hì, chỉ vào trên người mình: “Nói sớm đi chứ, tôi cũng nên đến chào hỏi bác gái một chút. Chỉ có điều, giả dạng này của tôi, tốt xấu gì thì tôi cũng phải đi rửa mặt, chải đầu một phen đã.”
Lạc Anh liếc trắng mắt, nhưng lại mở miệng:
“Anh có tắm rửa sạch sẽ đến đâu thì tôi cũng có thể ngửi được mùi cặn bã!”
Lý Diên Tú nghẹn lời, rồi lại bày ra dáng vẻ chẳng sao cả:
“Cô không ngại mất mặt, tôi càng chẳng để ý.”
Rất nhanh, bên trong truyền ra tiếng bước chân. Đợi sau khi cửa mở, Lý Trinh bị dọa nhảy dựng.
Còn chưa đợi bà ấy mở miệng, Lạc Anh trực tiếp phàn nàn:
“Mẹ, không phải mẹ vẫn luôn chê con là gái già à, đây, con tự tìm cho mình một chàng trai rồi. Từ hôm nay, hai đứa con chính là một đôi. Đợi ngày mai chàng có thể được thì sẽ sinh cho mẹ cháu trai, cháu gái chơi. Bây giờ mẹ đi ngủ đi ạ, con còn có chuyện muốn nói với chàng.”
Biểu cảm của Trinh nương như bị sấm sét đánh nát tan cả người, cuối cùng vẫn nuốt xuống tất cả nghi hoặc, ừ một tiếng rồi vào nhà.
“Vào đi!”
Chắc là chê chàng không đủ