*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đợi sau khi Lạc Anh biết tin tức, vội chạy sang đó thì sự việc đã qua hơn nửa tháng rồi.
Tranh thủ lúc Trinh nương đi hâm nóng thuốc, Lạc Anh vội vàng hỏi khẽ:
“Chú Ô, đây là chúng ta diễn trò thôi, chú cũng không cần phải tàn nhẫn thế này chứ ạ?”
Nàng còn nghe Ngọc Nhi nói, suýt thì Ô Qua bị phế đi cả nửa cánh tay rồi. Thế này mới cảm thấy sự việc không bình thường. Vội vàng lấy cớ đến thăm non, nên giờ mới cùng đi với Trinh nương đến đây.
Lúc này, Ô Qua đang nằm trên giường, trên cánh tay quấn tầng băng vải rất dày. Đôi môi hơi tái, có thể nhìn ra được là mất máu quá nhiều thật. Nhưng mà, đôi mắt kia lại lấp lánh, phát ra ánh sáng vui mừng.
“Đừng nhắc nữa.”
Ô Qua cười hề hề, hơi ngượng ngùng, lắc đầu: “Chú cũng không biết lúc ấy đang suy nghĩ gì, con lợn đực kia lại khỏe như vâm. Thế này còn không phải sao, lưỡi dao nghiêng một cái, cắt thẳng vào tay rồi.
“Á!”
Lạc Anh nghe cũng thấy đau, đồng thời trong lòng rất áy náy: “Đều trách cháu, không nên đưa ý kiến dở hơi này ra.”
“Không, không, không.”
Ô Qua tỉnh táo, cười hề hề, “Chú còn phải cảm ơn cháu đấy. Nếu không bị thương thế này, chú cũng không thể được gặp Trinh nương hàng ngày. Chỉ cần có thể gặp bà ấy hàng ngày, kể cả cánh tay có bị phế đi thì chú cũng cam nguyện!”
“Nói hươu nói vượn cái gì!”
Trong lúc nói chuyện, Trinh nương bưng một bát thuốc nóng đi từ ngoài phòng vào. Hiển nhiên, câu chuyện hai người nói lúc nãy đã bị bà ấy nghe được bảy, tám phần rồi.
Vừa vào phòng, cho Lạc Anh một cái liếc trắng mắt đã. Sau đó bưng thuốc đến bên giường, cầm thìa bón cho Ô Qua rất cẩn thận.
Trinh nương bón cẩn thận, Ô Qua ngốc nghếch, vui sướng, cứ bất giác một ngụm lại tiếp một ngụm.
Nhìn dáng vẻ của ông ấy, nếu không biết thì còn tưởng là ông ấy đang uống nước mật đấy.
Uống vội vàng, thuốc chảy theo khóe miệng xuống. Trinh nương bèn vội lấy khăn tay lau cho ông ấy, vừa hờn dỗi, oán thầm: “Xem ông kìa, sao mà hệt như trẻ con thế.”
Ô Qua: Hề hề hề hề hề hề hề hề…
……….
Lạc Anh lặng lẽ lùi khỏi phòng, xoay người ra sân, rồi đi đến phố lớn, bắt đầu dạo lung tung.
Thời gian năm năm, những việc thay đổi đâu chỉ có nàng?
Trấn nhỏ biên thùy này, lúc vừa đến thì người Nam Trần chỉ chưa đến một nửa tổng dân số ở đây. Nhưng bây giờ thì đã nhiều gấp ba người Bắc Ngụy rồi.
Nghe nói Quốc quân Nam Trần bất nhân, thích nghe gian nịnh. Lại nghe nói, thật ra, Quốc quân không hề được nắm quyền, quyền lực vẫn luôn nằm trong tay đương triều Thái phó.
Chính đàn Nam Triều vẫn như cũ, chẳng qua là người cầm quyền đổi từ Lý sang Ninh mà thôi.
Lạc Anh tiện tay sờ một miếng vải, cảm thấy miếng này làm quần áo cho em bé thì không thể tốt hơn được nữa. Lấy tiền đồng ở trong túi ra, muốn hai thước. Vừa gói xong thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng:
“Làm phiền rót đầy bầu rượu.”
Trong lòng Lạc Anh nghi ngờ là mình nghe nhầm rồi, thân thể cứng lại trong chớp mắt. Nhưng đến khi xoay người sang, nhìn thấy góc nghiêng quen thuộc ấy, ngay lập tức, quá khứ nảy lên trong lòng.
Thời gian năm năm, chàng cũng thay đổi rồi.
Thiếu niên tuấn lãng nay nhìn có vẻ suy sụp, trên cằm một mảng râu xanh đen. Tóc tai được buộc bằng vải bố hai vòng, còn lại thì cứ để xõa tung.
Không biết là đã mặc áo khoác này bao lâu rồi, chẳng nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa. Cái áo được khoác lỏng lẻo trên người chàng, hệt như lạp xưởng đang hong gió.
Khuôn mặt này đã không còn vẻ thiếu niên ngây ngô, mà trở nên trưởng thành, nội liễm. Bả vai rộng càng làm cho người có vẻ gầy hơn.
Lạc Anh hít mũi, đột nhiên hô lớn về hướng chàng:
“Này, thằng nhóc thối đứng phía trước kia.”
Người trên cả phố đều hơi buồn bực, quay đầu ra nhìn, cũng không biết nàng đang gọi ai.
Chỉ có người kia vẫn không hề nhúc nhích như cũ, dáng đứng lười biếng, dường như trong mắt chỉ có bầu rượu mà thôi.
“Tôi nói này!”
Lạc Anh dùng hết sức lực, phun từng chữ một chậm rì rì về hướng chàng:
“Thằng nhóc thối họ Lý ở