*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Anh nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào hai mắt chàng, hừ lạnh một tiếng:

“Sớm dứt khoát như thế đi, bà cô đây còn phải phí sức với anh thế này à?”

“Vào đi!”

Nàng hạ tay xuống, thẳng người đi vào phòng, đặt mông ngồi lên kháng. Thấy chàng còn không động đậy, giọng nói mạnh mẽ vang lên:

“Thế nào? Lại hối hận rồi?”

Lý Diên Tú nhận mệnh, đóng cửa vào phòng, đặt mông ngồi xuống cái ghế đẩu, cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người:

“Nói đi.”

Chàng thật sự hối hận đã đưa Lạc Anh đến Bắc Ngụy rồi, một cô gái đang êm đang đẹp, sao lại học được thói hùng hổ thế chứ.

Chẳng ngờ được, Lạc Anh lại đến nơi đến chốn như vậy, ba la bô lô không ngừng:

“Nói xem mấy năm nay anh đã làm gì? Vì sao không đến tìm tôi? Lần này đến đây lại vì nguyên nhân gì? Còn có, bây giờ anh….. còn thích Ninh Nghiên không?”

Lý Diên Tú ngẩng đầu, ánh mắt hơi mờ mịt.

“Ninh Nghiên?”

Chàng lẩm bẩm: “Cô, sao cô lại nhớ đến mà hỏi cô ấy?”

Giọng nói của chàng trầm thấp, cuối cùng, còn mang theo một tia thở dài không dễ phát hiện.

Lạc Anh nghe vào trong tai lại là một cách nghĩ khác.

Nàng ngồi thẳng người dậy, lại hắng giọng, rồi mới nói:

“Năm năm trước, trong quán trọ ở Từ Châu, chúng tôi đã từng gặp.”

Đây là một nút thắt trong lòng Lạc Anh.

Năm đó nàng không rành thế sự. Năm năm này, nàng đã dần hiểu rõ rất nhiều thứ rồi.

Năm đó, Ninh Nghiên muốn nàng giữ chân Lý Diên Tú trong thời gian một tháng, mà vừa khéo, chính trong một tháng này, triều đình Nam Trần đã hoàn thành chính biến một cách chóng vánh. Nhà họ Lý bị kéo xuống ngục tù, mà nhà họ Ninh thì bật dậy, thay thế vào vị trí của nhà họ Lý.

Bây giờ ngẫm lại, chỉ sợ vừa gặp đã quen kia chẳng có mấy phần chân thành nào đâu.

Mấy năm nay, mỗi khi nàng nhớ đến chuyện này, trong lòng y hệt như cái chổi lông bị rối, bế tắc, khó chịu.

[

Mà nay, cuối cùng cũng có thể nói ra chân tướng trước mặt chàng. Đương nhiên, nàng cũng đã tự chuẩn bị cho tốt tâm lý sẽ bị oán hận.

“Ờ.”

Đợi hồi lâu, không có phần sau.

Lạc Anh nghi ngờ chàng còn chưa nghe rõ, nhìn khuôn mặt chàng, lại kể lại một lần nữa.

Lần này, Lý Diên Tú hơi không kiên nhẫn ngoáy lỗ tai, bắn xuống dưới đất, dáng vẻ chẳng thèm để ý.

“Tôi biết.”

Lạc Anh đứng bật dậy, vì kích động mà giọng nói hơi bén nhọn: “Anh biết được lúc nào?”

“Lúc đó đã biết rồi.”

Lý Diên Tú bổ sung một câu: “Mặc dù, lúc đó tôi không chắc chắn cho lắm, nhưng sau lại có một loạt biến cố, đứa ngốc cũng hiểu có chuyện gì đã xảy ra.”

Đầu tiên là dùng lý do Ninh Nghiên đến khám bệnh, thật ra là đại diện cho Bắc Ngụy đến đàm phán, kéo Lý Minh Hoa đến Từ Châu. Sau đó khống chế cấm quân, cấp tốc chiếm lĩnh hoàng thành. Về phần Tần Miện, Thống lĩnh cấm quân, đã bị vụ liên hôn làm cho đau khổ từ lâu rồi, vì hạnh phúc của em gái, thế mới ngầm cho phép một loạt động tác này.

Mỗi người đều đạt được điều mà mình mong muốn. Mà người thúc đẩy phía sau tất cả, Ninh Mặc, rốt cuộc hắn ta muốn gì đây?

Phú quý ngập trời? Hắn vốn là thế gia trâm anh.

Địa vị tuyệt thế? Xuất thân của bọn họ chính là đại diện cho vị trí đại thần cao nhất ngày sau, căn bản không cần phải xuất chiêu hiểm thế.

Lý Diên Tú phát hiện, hình như chàng chưa bao giờ hiểu rõ người bạn tốt này.

“Thế vấn đề thứ hai, anh thành thân chưa?”

Lý Diên Tú bị Lạc Anh kéo về hiện thực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của nàng, lại nhớ đến tính cách hùng hổ, mạnh mẽ kia. Không dám nói một câu khiêu khích nào nữa rồi.

Hiển nhiên là Lạc Anh hơi vội vàng, không chấp nhận được sự im lặng của chàng, lại hỏi một lần nữa.

Lần này, chàng lắc đầu.

Lạc Anh mừng rỡ: “Tốt quá rồi, thật ra kể cả anh đã thành thân cũng không sao hết. Tôi đã nghĩ xong, nếu mà anh dám tìm một người ở bên ngoài rồi tằng tịu với nhau, thì đến cả làm vợ bé tôi cũng không cho làm. Về sau sẽ bắt ngâm đậu mỗi ngày, xay đậu hàng đêm.”

[

Lý Diên Tú bị lời nói hùng hổ của nàng dọa sợ một lần nữa, không kiềm nổi mà hỏi ngây ngốc:

“Thê tử tôi cưới hỏi đàng hoàng, sao lại phải làm nô tỳ cho cô?”

Tôi mới là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của anh.”

Lạc Anh giơ tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt: “Toàn bộ thôn dân thôn Tây Liễu đều là người chứng kiến. Huống chi, tôi đã thấy hết thân thể của anh rồi, cũng từng sờ rồi…..”

“Khụ khụ, khụ khụ khụ.”

Lý Diên Tú không ngờ, có một ngày chàng có thể bị sặc nước

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play