Sau khi kết thúc ghi hình ở địa ngục Hoán Khổ, tổ làm phim lập tức hướng về phía địa ngục nhỏ Chiên Đồ đi tới.
Bọn họ dùng tàu tốc hành chuyên dụng của ngục tốt, chưa đến nửa tiếng, đã đến địa ngục Chiên Đồ.
Lúc xuống xe Tô Hoài Chương không nhịn được cảm thán: "Ngay cả ở Địa ngục cũng có thể ngồi tàu tốc hành nữa. Khoảng cách xa như vậy mà chỉ cần có nửa giờ là đã đến được nơi rồi, nếu có thể vận dụng kỹ thuật này vào tàu cao tốc trên Dương gian, vậy năng lực vận tại của nước ta sẽ không chỉ được nâng cao một bước đâu."
Tân Lộc nói: "Công nghệ khoa học kỹ thuật của Địa Phủ chúng ta không tiên tiến được như trên Dương thế đâu, đường hầm cùng tàu này đều là do Tống Đế Vương tự tay dùng đá đen ở Địa ngục tạo thành, lực ma sát vô cùng nhỏ. Đường hầm đi xuyên qua đáy biển, chính là một đường thẳng tắp đúng như trên định nghĩa toán học, cho nên tốc độ mới nhanh được như vậy."
"Hóa ra là vậy." Tô Hoài Chương có hơi thất vọng, "Ầy, là do tôi thích nghĩ lung tung thôi."
Quỳnh Nhân thầm nói, nói chung, đây là dùng vật liệu không khoa học, dùng phương pháp không khoa học để thiết kế một tàu tốc hành không khoa học theo. Cậu thực sự không tưởng tượng được ra cảnh Tống Đế Vương làm công nhân xây dựng, bèn nhắn tin WeChat hỏi.
Tống Đế Vương lập tức gửi qua cho cậu hơn mười bức ảnh, mỗi cái từ một góc khác nhau, còn bày tỏ mong muốn rằng cậu sẽ cài hình của mình để làm hình nền màn hình chờ và màn hình khóa.
Quỳnh Nhân tự động bỏ qua yêu cầu của Tống Đế Vương, đồng thời thấy được bóng dáng thư Kim ở góc tất cả các bức ảnh.
Quỳnh Nhân mỉm cười, hai người nhanh đi kết hôn đi.
Bên ngoài nhà ga chính là khu vực trung tâm của Địa ngục Chiên Đồ, xe buýt du lịch được sắp xếp từ trước đã chờ sẵn ở cửa ga.
Quỳnh Nhân ngồi lên xe buýt du lịch, nhìn thấy trên đồng cỏ có một đám lợn rừng, răng nanh dài cả thước đang rượt theo sau tội nhân, quạ và kền kền khoang cổ [3] bay đầy trời, thỉnh thoảng lại nhào xuống, hung dữ mổ những tội nhân trốn thoát.
Cho dù cậu không mắc hội chứng sợ lỗ [1], hay là chứng sợ chim Ornithophobia [2], nhưng nhìn cảnh tượng ở đây vẫn không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Mặc dù trước khi đến đã ôn tập qua, nhưng xem tài liệu với nhìn thấy tận mắt vẫn rất khác nhau, hàng ngàn con lợn rừng phi qua, hàng vạn con chim lao xuống mổ, khiến tất cả thành viên trong tổ làm phim đều chấn động, không nói nổi lên lời.
Trong Địa ngục Chiên Đồ, kẻ đi săn là ác điểu heo rừng cùng ngục tốt, còn đối tượng bị săn bắn chính là tù nhân.
Quỳnh Nhân yên lặng phát rầu, đừng nói lúc đăng video tuyên truyền này lên Dương thế, tất cả bối cảnh sẽ bị làm mờ, khán giả chỉ có thể nhìn thấy mỗi mặt của cậu nhé...
Chu Mật đã bị dọa thành chim cút nhỏ, nước mắt lưng tròng, cả người run lẩy bẩy.
Mấy ngày nay đều gặp những quỷ hồn chăm chỉ, cống hiến hết mình cho công việc, chân thành, thân thiệt, khiến anh ta sinh ra nhận thức sai lầm đối với trình độ đáng sợ của Địa ngục.
May mà thị thực công tác và giấy phép lưu trú ở Địa Phủ chỉ có hiệu lực tại đây, trên Dương gian anh ta vẫn không thể nhìn thấy quỷ hồn, lúc làm thị thực anh ta còn cảm thấy mình không được may mắn, giờ nghĩ lại chỉ thấy vui mừng khôn xiết.
Không phải ai cũng là Quỳnh Nhân, may mắn này, anh ta không đỡ nổi.
Chu Mật cố gắng để bản thân không té xỉu, dùng chút sức lực cuối cùng nói: "Tôi có thể không xuống xe được không?"
"Được chứ, anh ở trên xe nghỉ ngơi đi." Quỳnh Nhân nhìn anh ta, không khỏi nhớ đến bản thân mình trước đây, trong lòng tràn đầy cảm thông, hỏi: "Có cần em đánh ngất anh không, tin em đi, ngất rồi cảm giác sẽ tốt hơn nhiều."
Chu Mật: "Không cần, tôi còn muốn..."
Anh ta khó khăn nói nốt mấy chữ còn lại: "Lấy tư liệu..."
Quỳnh Nhân còn chưa kịp ra tay, hai mắt Chu Mật đã trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
Không hổ là đạo diễn làm phim cậu coi trọng, Quỳnh Nhân trong lòng thầm than, tinh thần chuyên nghiệp giống hệt như cậu vậy, trước khi bị dọa ngất hãy còn nhớ đến chuyện lấy tư liệu thực tế.
Tô Hoài Chương lắc đầu: "Tiểu Chu còn trẻ, tâm lý hãy còn yếu đuối lắm."
"Anh ấy đã rất kiên cường rồi." Quỳnh Nhân chỉnh lại người cho Chu Mật, "Nếu đổi thành cháu ngày xưa, có khi cháu xỉu từ mấy tiếng trước rồi ấy chứ."
Ông cụ ngoài miệng thì chê bôi tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng trong lòng vẫn xót học trò của mình, bèn cởi áo khoác ra cuộn lại làm gối, đệm dưới cổ cho Chu Mật.
Xe buýt du lịch xóc xóc nảy nảy, một đường chạy như bay, trên trời không có mặt trời, nhưng vẫn phủ đầy mây hồng.
Quỳnh Nhân nói với ống kính:
Nơi này là một trong mười sáu địa ngục nhỏ của Hắc Thằng Đại Địa, Địa ngục Chiên Đồ.
"Khán giả xem chương trình có lẽ đang thấy tò mò, không biết loại người gì sẽ phải chịu phạt ở Địa ngục Chiên Đồ đúng không? Nếu có người bị bệnh liệt giường, kẻ ác lại cướp mất giường và thuốc men dùng để chữa bệnh của người nọ, nếu có người đang bị lạnh bị đói, mà kẻ ác lại lấy đi quần áo thức ăn của người nọ, sau đó giấu giếm không chịu nhận lỗi, không phải chịu phạt, những kẻ như vậy sau khi chết rồi sẽ phải vào Địa ngục Chiên Đồ.
"Ở đây, kẻ ác kia sẽ bị chim và lợn rừng đuổi theo, mổ mù mắt, còn bị ngục tốt không ngừng tra tấn, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng đau khổ."
Quỳnh Nhân vừa dứt lời, thì lập tức thấy một ngục tốt đang giơ cái rìu to vĩ đại, đuổi theo tội nhân, phía sau lưng còn có một đám đại bàng đang nhào tới, điên cuồng mổ vào sau đầu của tội phạm.
Ngục tốt vừa đuổi theo vừa mắng chửi, đuổi kịp là lập tức vung rìu chặt xuống, ngôn ngữ ác độc, biểu cảm dữ tợn, so với tội phạm còn giống tội phạm hơn.
Quỳnh Nhân: "..."
Cậu vội hắng một tiếng: "Như các vị khán giả thấy đấy, ngục tốt ở đây có vẻ khá là nóng tính, chúng ta thử mời một người tới phỏng vấn xem sao."
Quỳnh nhân xuống xe, đi tới bên cạnh một ngục tốt đang hết sức tập trung dùng chày sắt đánh tội phạm: "Xin chào, chúng tôi đang quay phim tài liệu tuyên truyền văn hóa của Hắc Thằng Đại Địa, có tên "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục", anh có đồng ý trả lời phỏng vấn của chúng tôi không?"
Ngục tốt nhìn thấy cậu, lập tức vứt chày sắt sang một bên, xoa xoa máu trên tay, hưng phấn đến độ muốn chết ngất: "Tôi đã tham gia lễ ký tặng của cậu, cậu còn nhớ tôi không?"
Quỳnh Nhân đột nhiên nhớ ra: "A, anh chính là fan hâm mộ tặng bao đất đen kia cho tôi."
"Khà khà, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi." Ngục tốt gãi đầu một cái, "Cậu muốn hỏi cái gì? Tôi đảm bảo biết gì nói nấy."
Có thể gặp lại fan từng tham gia lễ ký tặng, Quỳnh Nhân cũng thấy rất vui, cậu cười híp mắt hỏi: "Tôi cảm thấy ngục tốt ở Địa ngục Chiên Đồ đặc biệt có cá tính, đây là lúc nhận việc cố ý sàng lọc ra, hay là một phần yêu cầu của công tác vậy?"
Ngục tốt nghe vậy thì thở ra một hơi dài thườn thượt, trên mặt hiện lên vẻ sầu khổ.
"Đương nhiên là công tác yêu cầu rồi. Mọi người đều là người tốt mà."
Sau đó anh ta lại thở một hơi dài thật là dài.
Ngục tốt ôm nghèo kể khổ nói, Địa ngục Chiên Đồ yêu cầu ngục tốt lúc nào cũng phải trong trạng thái tức giận, không ngừng dằn vặt phạm nhân, khiến phạm nhân cảm nhận được thật sâu sắc cảm giác thống khổ bất lực.
Bọn họ nhất định phải cầm theo bùa lớn rìu lớn, đuổi theo đánh đập tội nhân, mang vác nặng, thể xác khó chịu thì thôi không nói, khổ sở trong lòng mới thực sự làm người ta khó mà chịu đựng nổi.
Ánh mắt ngục tốt vô cùng bi thương: "Bản tính của tôi hiền lành lương thiện, lúc còn sống, đến cả con kiến cũng không dám giẫm chết, vậy mà chết rồi, lại phải ngày ngày cầm theo búa rìu đuổi đánh người, còn phải lộ ra biểu cảm giận dữ căm hận, đây rốt cuộc là tôi dằn vặt tội nhân, hay là tội nhân dằn vặt tôi vậy?"
Quỳnh Nhân: "..."
Nói như vậy, thực sự rất đáng được cảm thông.
Đúng lúc này, một phạm nhân quần áo rách rưới, lén lén lút lút, đi tới phía sau ngục tốt, nhặt chày sắt anh ta vừa quăng đi lúc nãy lên, muốn đập lên đầu anh ta.
Ngục tốt lập tức xoay người, túm đầu phạm nhân đập mạnh xuống đất, đoạt lại chày sắt trong tay kẻ kia, vung một phát đánh bay gã, sau đó lại quay lại, tiếp tục đau khổ vạn phần nói: "Mấy tên này dường như không biết hối cải là gì vậy, chỉ cần chớp được cơ hội là sẽ tiếp tục hại người. Công việc này đối với người hiền lành lương thiện như tôi mà nói, thực sự rất gian nan."
"Đúng vậy." Một ngục tốt trông có vẻ trắng trẻo yếu ớt đi tới, cô cầm một thanh mã tấu rất to đứng ở chỗ cối xay gió, hất tung tất cả phạm nhân xung quanh, sau đó chống dao xuống đất nói: "Ngục tốt ở Địa ngục Chiên Đồ chúng tôi ai cũng yếu ớt, không thể tự gánh vác, lại bị buộc phải không ngừng trừng phạt phạm nhân, tôi mỗi ngày đều cảm thấy thật đau lòng, thật khổ sở, thật thống khổ."
Quỳnh Nhân: "..."
Rốt cuộc là cô yếu ớt ở chỗ nào hả... Đau lòng thì đừng có cười xán lạn thế chứ...
Hai vị ngục tốt anh một câu tôi một câu mà bày tỏ, bọn họ hi vọng Địa Phủ nhanh chóng cho ra công nghệ người máy tự động hành hình, có thiết lập trí năng và kỹ thuật hành hình riêng, để những ngục tốt đáng thương như bọn họ có thể rời đi cái nơi đang sợ này, tiếp nhận các công việc ở vị trí khác, sáng tạo nên những thành tựu mới.
Ngục tốt ở đây có yếu đuối không thì Quỳnh Nhân cảm thấy rất khó để đưa ra đánh giá, nhưng bọn họ quả thực cần định kỳ tiến hành tư vấn tâm lý, cảm giác vui giận thất thường thế này thực sự rất dễ dẫn đến suy nhược thần kinh.
Cậu chợt nhớ ra, Tần Quảng Vương từng nói, từ sau khi Quỷ Phán điện cùng bài hát của cậu làm BGM mặc định, trạng thái tâm lý của mọi người so với trước kia thì tốt hơn nhiều.
"Tôi chỉ đề nghị thôi nhé." Quỳnh Nhân nói, "Mọi người có thể nhân lúc rảnh rỗi không phải làm việc nghe bài hát của tôi thử xem, có lẽ sẽ có tác dụng nhất định, giúp xoa dịu tâm trạng đấy."
Một ngục tốt dáng người mảnh vẻ, ỉu xìu đứng dựa vào cán búa khổng lồ của mình, nói: "Cũng có người đề nghị bọn tôi làm thế này rồi, nhưng ở đây đâu đâu cũng là tội nhân, nếu bọn tôi mở nhạc, bọn họ cũng có thể nghe được. Bài hát của cậu có thể giúp tâm trạng của chúng tôi tốt hơn, chẳng phải cũng sẽ khiến tâm trạng bọn họ tốt hơn sao, vậy khác gì chúng tôi tốn công làm việc mà không có kết quả."
Mày liễu của cô dựng ngược lên, cười lạnh một tiếng, sau đó gằn từng chữ: "Những kẻ này không xứng đáng được vui vẻ."
Mấy ngục tốt khác cũng đồng thanh hô: "Bọn họ không xứng."
Sau đó lại đồng loạt cười điệu cười nghe hết sức âm hiểm, công lực không thua kém gì 10 tiên hắc ám trong Balala the Fairies đang tụ tập vậy.
Tân Lộc tỏ vẻ xấu hổ, cố gắng xua tay giải thích: "Các vị khán giả xin hãy tin tưởng tôi, nhân viên tại Hắc Thằng Đại Địa đều là những người chăm chỉ, ưu tú, không ngại khó khăn gian khổ, xìn đừng vì chuyện bọn họ nhất thời không được bình tĩnh mà... Rốt cuộc phải giải thích thế nào đây!"
Những người này vừa tụ lại một chỗ thì lập tức có cảm giác như tội phạm biến thái tụ tập mở hội vậy, cô không giải thích được!
Tiếng cười của mấy ngục tốt này càng lúc càng sắc bén, khiến người nghe cũng cảm thấy không thoải mái, Quỳnh Nhân đứng lên, cao giọng nói: "Mọi người có thể dùng tai nghe để nghe nhạc mà."
Tiếng cười của mấy ngục tốt tức khắc dừng lại, bốn mắt nhìn nhau: "Nhưng quỷ hồn dưới Đỉa Phủ đều thích nghe nhạc bằng loa, tai nghe khó mua lắm."
"Đúng vậy, có vẻ kiếm loa dễ hơn thì phải, cảm giác như không ai hóa tai nghe cho người đã khuất cả."
"Tôi cũng muốn có tai nghe, nhưng mà người nhà của tôi đi đầu thai hết rồi, có muốn đi báo mộng cũng không biết báo cho ai, muốn khóc quá."
Tân Lộc thấy bầu không khí trong nháy mắt đã thay đổi, không khỏi lộ ra ánh mắt sùng bái. Lời của anh Quỳnh nhìn như bình thường, nhưng lại có thể chính xác đâm vào điểm mấu chốt, thật sự là một người sống cao thâm khó lường mà.
Quỳnh Nhân thì lại đang nghĩ thầm, có thể làm tai nghe giấy rồi hóa cho mấy ngục tốt này không?
*
Mặc dù đang quay video tuyên truyền cho Hắc Thằng Đại Địa, nhưng cũng không thể quay hết toàn bộ mười sáu Địa ngục nhỏ trong một lần được, như vậy thì nội dung sẽ rất chồng chéo, rối loạn, cho nên tổ làm phim chỉ chọn ra trong đó ba Địa ngục nhỏ tiêu biểu nhất để ghi hình.
Sau khi kết thúc lấy cảnh ở Địa ngục, các ngục tốt mời toàn bộ đoàn làm phim đến khu dân cư của bọn họ nếm thử đồ ngon.
Có câu nói, quay video tuyên truyền văn hóa địa phương mà không có phân đoạn nói về các món ăn đặc sắc của địa phương đó, vậy chả khác nào chưa quay gì.
Nói thì nói thế, nhưng khi Quỳnh Nhân nhìn thấy trứng onsen tamago, trứng hấp dầu đỏ, trứng hấp tương, trứng trà, trứng muối cùng cái bánh ngọt to bằng hai cái đầu đang đặt ở giữa bàn, thì vẫn nhịn không được, lộ ra biểu cảm đồng tình sâu sắc.
Hắc Thằng Đại Địa lớn như vậy, món ăn đặc sản thế mà chỉ có các loại trứng với phương pháp chế biến khác nhau thôi sao?
Vẻ mặt Tân Lộc vô cùng khẩn thiết: "Xin hãy tuyên truyền đặc sản trứng chim của Hắc Thằng Đại Địa giúp bọn tôi chút đi! Trứng chim ở chỗ này của bọn tôi thực sự ăn ngon lắm, nhưng không hiểu sao không thể bán ra bên ngoài được, tặng miễn phí cũng không ai lấy. Đồ ăn ngon như vậy mà không có ai thưởng thức, thực sự khiến người ra rất đau lòng."
Tất cả ngục tốt đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn cậu.
Quỳnh Nhân: "..."
Cảm giác phim tài liệu đột nhiên biến thành chương trình giải cứu nông sản giúp nông dân nghèo, kiểu "Trứng chim ế quá, xin mọi người chung tay giúp đỡ ngục tốt trong Địa ngục" vậy.
Tô Hoài Chương nhẹ nhàng xúc một miếng trứng hấp dầu đỏ lên miệng, nhắm mắt nuốt xuống, lúc mở mắt ra, con người bên trong như tỏa sáng, không ngừng khen ngợi: "Ngon! Vào miệng vừa trơn vừa mềm, không hề có mùi tanh của trứng, hương vị chính thống, giống như ăn não hoa nướng Tứ Xuyên, nhưng hương vị thơm ngậy đậm đà, hơn hẳn não hoa một bậc, không hổ là món ngon đặc sản của Hắc Thằng Đại Địa!"
Quỳnh Nhân là người sống, không thể ăn đồ ăn dưới Địa ngục được, thấy Tô Hoài Chương ăn ngon lành như vậy, cậu cũng thấy thèm, yên lặng nuốt nước miếng.
Mấy ngục tốt khác thấy Tô Hoài Chương đã bắt đầu ăn, cùng lần lượt cầm đũa lên, tức thì mùi thơm của đồ ăn lan ra bốn phía. Ban đầu Quỳnh Nhân còn cảm thấy trứng chế biến rất đơn giản không đặc sắc mấy, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt mọi người đều vô cùng thỏa mãn, còn nhắm mắt rung đùi đắc ý nữa...
Đáng ghét! Tại sao chỉ có mỗi mình cậu sống, cậu cũng muốn ăn. Chu Mật thiệt là may mắn, anh ta vẫn còn đang hôn mê, không cần chịu nỗi dằn vặt như Quỳnh Nhân lúc này.
Hức hức hức ~
Quỳnh Nhân yên lau nước mắt bi thương chảy xuống từ khóe miệng.
"Cụ Tô nói khi ăn không ngửi thấy mùi tanh của trứng, xin hỏi mọi người làm thế nào mà được như vậy?"
Coi như cậu làm MC chương trình món ngon mỗi ngày xứng chức đi.
Tân Lộc nghiêm túc giới thiệu: "Chim chỗ bọn tôi đều là nuôi thả tự nhiên, không cho sử dụng thức ăn chăn nuôi công nghiệp."
Quỳnh Nhân gật đầu: "Trứng gà được chăn thả trên núi đúng thực là ăn ngon hơn."
Hả?
Chờ tí đã!
Quỳnh Nhân lập tức phản ứng lại: "Chim đẻ trứng này, đừng nói là.... Mấy con ban nãy chúng ta gặp ở Địa ngục Chiên Đồ... Nhé?"
Tân Lộc nở một nụ cười tươi roi rói: "Cậu đoán đúng rồi, chính là của mấy con chim ác đó đấy."
Đũa của Tô Hoài Chương tức thì khựng lại, trong miệng ông cụ hãy còn đang ngậm một miếng bánh trứng vừa mềm vừa xốp, vào miệng là tan, giờ không biết nên phun ra hay nuốt xuống nữa.
Nhưng lão nghệ thuật gia không hổ là lão nghệ thuật gia, ông cụ rất nhanh đã nghĩ thông, dù sao cũng đã ăn một mớ rồi, ăn thêm tí nữa cũng chả bận gì, bèn tiếp tục vung đũa, ăn mạnh.
Quỳnh Nhân nhìn mấy món trứng trên bàn, nghĩ đến hình ảnh ác hiểu mổ mắt tội nhân ban nãy, lại lo lắng đến thái độ chuyên nghiệp của một người dẫn chương trình món ngon, bèn mỉm cười hỏi: "Trứng này còn có chỗ nào đặc biệt nữa không?"
Tân Lộc thành thực lắc đầu: "Hết rồi. Trứng ăn ngon chủ yếu là cho chim được cho ăn đủ dưỡng chất, hơn nữa chim ở Chiên Đồ vận động nhiều, có khi một ngày bay hơn cả nghìn km, phạm vi tìm kiếm thức ăn rất rộng, cho nên trứng cũng thơm hơn."
Cô không khỏi thương tâm đau lòng: "Trứng chim của Hắc Thằng Đại Địa bọn tôi thực sự ăn rất ngon, tại sao mọi người không ai muốn mua chứ?"
Quỳnh Nhân nghĩ thầm trong bụng, người chị em này, trứng này không bán được chính là vì chế độ ăn uống của mấy con chim đẻ ra nó quá tốt đấy. Bò ăn cỏ cho sữa, nghe mà khiến người ta xúc động.
Chim ác của mấy người ăn quỷ hồn rồi đẻ ra trứng, nghe như tóm tắt phim kinh dị vậy.
Ế hàng cũng là đúng thôi.
Tất cả ngục tốt đều dùng ánh mắt tròn xoe long lanh như cún con nhìn cậu, mong cậu nghĩ ra phương pháp chào hàng giúp họ.
Tô Hoài Chương ăn xong hai quả trứng muối, thở dài nói: "Trứng chim của bọn họ ăn thực sự rất ngon, nếu chỉ có người ở Hắc Thằng Đại Địa biết đến hương vị tuyệt vời của nó, vậy thì đúng là đáng tiếc."
Quỳnh Nhân bị ánh mắt chờ mong của mọi người nhìn chăm chú như vậy, không chịu được nữa, bèn nói: "Tìm quả trứng nào thật đẹp cho tôi đi."
Tân Lộc nghiêm túc chọn chọn lựa lựa, sau đó đưa một quả trứng có vỏ màu xanh lam, bóng loáng cho cậu.
Cậu đưa điện thoại cho cụ Tô, nhờ cụ quay giúp mình một bức clip ngắn.
Quỳnh Nhân cầm quả trứng lên, đầu tiên nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân đi vào trạng thái, sau đó, lúc mở mắt ra, trên mặt là nụ cười cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ chân thành, 100% xúc động.
"Nếu bạn có can đảm nếm thử trứng chim ở Chiên Đồ, có lẽ bạn sẽ có một trải nghiệm hương vị hoàn toàn khác biệt. Lạc thú làm quỷ, há không phải như thế sao?"
Cậu để quả trứng xuống, cầm lại điện thoại di động, đăng đoạn clip vừa rồi lên Weibo, còn không quên @ tài khoản chính thức của Hắc Thằng Đại Địa.
"Tôi đã cố hết sức rồi, giờ xem có hiệu quả không thôi."
Tân Lộc làm bộ thiếu nữ ôm tim: "Khán giả nhất định sẽ bị lời nói của anh làm cho cảm động."
Cô vừa dứt lời, thông báo tin nhắn inbox bắt đầu vang lên dồn dập, còn có không ít người trực tiếp gọi điện thoại tới.
Tân Lộc vui vẻ, cười đến nỗi đơ cả cơ mặt, thán phục nói: "Nhất định là do vừa rồi anh nói quá hay, cho nên mới đánh vỡ được suy nghĩ phiến diện của nhiều người như vậy.
Tô Hoài Chương xoa xoa dầu đỏ dính lên râu mép.
Cô gái nhỏ hãy còn trẻ người non dạ lắm, Quỳnh Nhân có nói hay đến mức cảm động lòng người hay không thì không biết, nhưng mà mặt của cậu nhất định khiến người ta rất xúc động.
*
Buổi ghi hình "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục" do Hắc Thằng Đại Địa sắp xếp kết thúc, trước mắt đang tiến vào giai đoạn biên tập hậu kỳ căng thẳng. Nhạc nền đã được Ngải Ân Duyệt hoàn thành, ca khúc chủ đề đã được định ra trước đó, chính là "Không có kết quả tốt".
Quay phim tài liệu kiểu này vô cùng mệt mỏi, sau khi trải nghiệm công tác của ngục tốt ở chỗ đại bàng xong, ngày hôm sau toàn thân Quỳnh Nhân không có chỗ nào là không đau nhức, chỉ có thể nằm co quắp ở trên sô pha, xem lịch trình làm việc sắp tới, cùng một ít thông tin công tác mà người đại diện gửi qua cho cậu lựa chọn.
Gần đây phòng làm việc tại Dương gian của cậu cũng tuyển thêm mấy nhân viên nữa, hai người là nhờ Trần Duệ Trạch giới thiệu, còn mấy người khác đều là fan của Quỳnh Nhân, tự mình đến xin ứng tuyển.
Trần Duệ Trach mỗi ngày đều bận đóng phim, quay từ sáng đến tối, vậy mà vẫn bớt thời gian lo lắng phòng làm việc của cậu ít người, trợ lý không đủ dùng. Bạn tốt tri kỷ như vậy, khiến trong lòng Quỳnh Nhân thấy rất ấm áp.
Bên trong lịch trình có mấy lời mời quay quảng cáo, thời gian ghi hình đều tập trung vào nửa cuối tháng. Trong đó có một công tác là show giải trí tuyển chọn tài năng, mời cậu tới làm huấn luyện viên.
Tim Quỳnh Nhân lập tức treo lên cao thêm 3cm, đừng nói lại là "Ma quái 101" nữa nhé.
Mở ra xem thông tin chit tiết bên trong, trái tim lại lập tức hạ xuống 3 cm.
Đây là show tuyển chọn tài năng S+ của UKITeng năm nay, tên là "Sáng tạo thanh xuân 303", gọi tắt là "Chế thanh 3", nhìn thông tin giới thiệu, thì chương trình này là một show tuyển chọn tài năng thuần túy, không có thêm bất cứ cái gì khác nữa.
Quỳnh Nhân nhìn mà xúc động không thôi.
Rốt cuộc cậu cũng được nhận một công việc liên quan đến hát nhảy rồi, lại còn không hề giống với kiểu show giải trí của Lý Quý, nghĩ thôi mà đã muốn rớt lệ.
Quỳnh Nhân gọi điện cho người đại diện, nghiêm túc hỏi thăm cặn kẽ từng chi tiết nhỏ một: "Bên trong sẽ không xuất hiện cái gì mà bắn cung, bắt quỷ, suy luận tâm linh, bùa phép, tóm lại là tất cả mấy cái liên quan đến Lý Quỳ đều không có, đúng không ạ?"
Người đại diện: "Cậu nghĩ bậy cái gì đấy hả, UKITeng là đối thủ cạnh tranh của truyền thông IKU, Lý Quỳ nào ở đây? Trừ ông ta ra thì ai mà lại đi quay kiểu chương trình cõi âm như vậy."
Quỳnh Nhân: "Nói thế là hạ thấp Địa Phủ, Địa Phủ của chúng ta không có kiểu chương trình như này."
Người đại diện đồng tình, ừ ừ hai tiếng, đôi mắt phượng trên khuôn mặt tròn xoe, nheo lại đầy lạnh lùng: "Địa Phủ của chúng ta?"
Quỳnh Nhân: "Đương nhiên là Địa Phủ của chúng ta rồi, nói thế nào thì nói, cháu cũng là thái tử duy nhất của điện thứ ba mà, hơn nữa, sự nghiệp của chúng ta ở dưới Địa Phủ cũng ngày càng thuận lợi, chúng ta có bản lĩnh tự làm chủ đấy chứ."
Người đại diện lập tức ho khan mấy tiếng, tiếp theo nhẹ giọng dịu dàng nói: "Cậu muốn nhận show này đúng không?"
Quỳnh Nhân: "Vâng. Cháu muốn nhận mấy chương trình giải trí mà những thần tượng bình thường khác hay nhận."
Kiểu chương trình này, tuy sự chú ý không nằm ở trên người huấn luyện viên, nhưng nếu biểu hiện tốt, thì huấn luyện viên cũng có thể kéo giá trị danh vọng của mình trong giới giải trí lên.
Hơn nữa, kiểu chương trình như thế này, trăm phần trăm đều phải có cảnh biểu diễn ca khúc của huấn luyện viên, vậy cậu có thể tranh thủ hát ca khúc của mình luôn, chỗ nào cũng có lợi cả.
Hai người thống nhất với nhau là sẽ nhận show giải trí này, cát xê thế nào thì người đại diện sẽ bàn bạc cụ thể với bên kia sau.
"Ngày mai cậu có về không?" Người đại diện hỏi.
Quỳnh Nhân: "Trung thu mà, đương nhiên cháu phải về rồi. À, đến lúc đó cháu sẽ dẫn theo cả Ngôn Mặc về nữa. Cứ vậy đã nhé, bái bái."
Người đại diện chỉ có thể thở dài, con trai lớn không giữ được nữa.
Ngôn Mặc cầm súng mát xa đi vào.
"Nghe nói đau mỏi cơ dùng cái này rất hữu hiệu, ta xoa bóp cho cậu thử xem."
Quỳnh Nhân gật đầu. Ở chung với bạn hàng xóm thật là tốt, đối phương thực sự rất biết quan tâm săn sóc đến người khác, nhiều lúc Quỳnh Nhân được săn sóc mà thấy phát ngại, cảm giác như mình không giúp lại được gì cho bạn hàng xóm cả.
Ngôn Mặc phủ thêm cho cậu một chiếc khăn tắm, không chờ Quỳnh Nhân mở miệng hỏi, đã giải thích: "Ta sợ cậu đau, ấn qua một lớp khăn đi."
Hức hức hức, Quỳnh Nhân nằm úp sấp, trong lòng cảm động không thôi, bạn hàng xóm thiệt là dịu dàng.
Ngôn Mặc mở công tắc, bắt đầu mát xa từ mức thấp nhất.
Quỳnh Nhân: "Áu áu áu ~"
Ngôn Mặc hơi sốt ruột: "Đau à?"
Quỳnh Nhân: "Không phải, thoải mái lắm, anh đừng có ngừng, Nhẹ chút, không không không, mạnh thêm chút đi ~"
Ngôn Mặc: "..."
Cái tra tấn ngọt ngào mà mọi người hay nói chính là thế này à? Hắn lặng lẽ đóng thính giác của mình lại.
Quỳnh Nhân được mát xa một lúc, cảm thấy cơ bắp đã thả lỏng hơn nhiều, bèn từ trên ghế sô pha bò lên, vuốt vuốt sau gáy, rồi kéo cổ áo ra cho Ngôn Mặc xem: "Chỗ này thấy có hơi ran rát, có phải tại bật chế độ mạnh quá, rách da rồi không?"
Ngôn Mặc liếc mắt nhìn, trên làn da màu mật ong có một mảng đỏ rực, giống như là bị người mạnh mẽ xoa nắn vậy, hắn hít một hơi thật sâu, đóng luôn cả thị giác lại, thấp giọng nói: "Có hơi đỏ, để ta chữa giúp cậu."
Hắn áng chừng đặt ngón tay lên da Quỳnh Nhân, nhẹ vuốt một cái.
Quỳnh Nhân thấy ngứa ngứa, hơi cựa người một cái: "Được rồi, cũng không khó chịu lắm, không cần chữa đâu."
Không nhìn thấy cũng không nghe thấy, hắn luôn ngửi được mùi thơm dễ chịu trên người Quỳnh Nhân, cảm giác ma thịt mềm mại dưới tay cũng càng thêm rõ ràng.
Ngôn Mặc kiên trì chữa xong cho cậu, sau đó nắm chặt tay, thấp giọng nói: "Buổi trưa muốn ăn gì?"
Quỳnh Nhân: "Trứng hấp, trứng kho xì dầu, trứng bắc thảo sốt tiêu, cả bánh bông lan nữa."
Khóe miệng Ngôn Mặc hơi nhếch lên, xem ra là bị trứng chim ở Chiên Đồ làm cho phát thèm rồi.
*
Quỳnh Nhân nghĩ đến chuyện làm tai nghe cho ngục tốt ở Chiên Đồ, bèn lên mạng tìm người chuyên làm hàng mã. Ngục tốt ở Chiêu Đồ nhiều như vậy, cậu không thể tự mình làm hết được, không bằng tìm người nào đáng tin, đặt họ làm thì hơn.
Tìm tìm lọc lọc một hồi, cậu phát hiện có rất nhiều hình ảnh đồ mã tinh xảo đều xuất phát từ một website tên là Forum thần quái Long Thành.
Đồ mã ở đây được làm nhiều nhất không phải là nhà cửa biệt thự hay mấy món đồ điện gia dụng thông thường, mà là Samoyed và mèo Ragdoll, làm giống y như thật, nhìn lướt qua cực giống Trà Trà và Bánh Nếp.
Bên truyền thông IKU từng đưa cho Quỳnh Nhân một loạt phim tài liệu về mấy bé thú cưng, trong đó được cư dân Địa Phủ yêu thích nhất chính là một con Samoyed tên là Trà Trà và một bé Ragdoll tên Bánh Nếp.
Quỳnh Nhân càng nhìn lại càng thấy giống, sau đó lại nhớ đến tên của diễn đàn này.
Đừng nói là cư dận Địa Phủ lại báo mộng, muốn người thân hóa cho mình nhé...
Diễn đàn này phải đăng ký thành viên thì mới có thể xem được toàn bộ nội dung, Quỳnh Nhân thực sự rất tò mò, bèn đăng ký một tài khoản, đặt tên là "Người thích đồ mã".
Sau khi đăng ký xong, quyền đọc bài viết trong diễn đàn được mở ra.
"Đúng là bọn họ báo mộng thật..."
Có vài người còn chia sẻ lên topic kinh nghiệm làm đồ mã tâm đắc mà bản thân rút ra, cũng có vài người lên đơn đặt hàng ở chỗ mấy chuyên gia.
Nói đến, cư dân cõi âm cũng không phải cứ muốn là có thể báo mộng được, nếu là tất cả bọn họ đều đổ xô đi báo mộng, đòi này đòi kia với người nhà, vậy thì có mà loạn.
Nói chung, hàng năm, mỗi người chỉ có duy nhất ba cơ hội để báo mộng lên Dương gian. Nếu nguyện vọng của người này đặc biệt bức thiết, hoặc là có oan khuất muốn giãi bày cùng người khác, thì sẽ không bị quy định này hạn chế.
Báo mộng cũng sẽ bị rất nhiều các nhân tố khác ảnh hưởng, ví dụ như quan hệ giữa người báo mộng và người được báo mộng, thời gian báo mộng, vị trí của người được báo mộng.
Trước và sau ngày giỗ của bản thân, tiết thanh minh, lễ Vu Lan chính là những ngày đặc biệt, muốn báo mộng khá là dễ dàng, có thể thiết kế cảnh trong mộng tương đối chuẩn xác, còn có thể biểu đạt rõ ràng mong muốn của bản thân.
Quỳnh Nhân bắt đầu cảm thấy hứng thú với diễn đàn này, bèn thoát khỏi trang hiện tại, ấn vào xem một mục khác, sau đó, cậu đột nhiên nhìn thấy, có một mục được đặt tên là Quỳnh Nhân.
Diễn đàn thần quái của mấy người vì sao lại còn có cả mục riêng gắn tên tôi vậy?
Quỳnh Nhân có loại dự cảm không lành, cậu ấn vào thư mục.
Chỉ thấy topic trên cùng chính là "Gần đây có phải con trai tôi lại làm chuyện xấu gì không?"
Mở topic ra, người đăng bài nói, ông nội của cô báo mộng về, muốn người nhà hóa cho mình hai con mèo, cô hoài nghi Quỳnh Nhân đã làm chuyện gì đó, thì cô mới nhận được cái báo mộng như vậy.
Quỳnh Nhân: "Tuy đúng là tôi thật, nhưng sao mọi người lại nghi ngờ chính xác thế..."
Cậu lướt xuống phía dưới xem, một vài comment đáng sợ không hề báo trước, lập tức xông vào trong mắt.
Biểu cảm trên mặt Quỳnh Nhân dại ra, hai mắt cậu vô thần đọc comment lên:
"Mấy hôm trước Quỳnh Nhân bắt được hai con quỷ trong tàu điện ngầm."
"Cậu ấy tưởng mình che chắn kỹ lắm rồi, nhưng thực ra cậu ấy có quấn thành xác ướp yêm cũng nhận ra được."
"Dáng vẻ con trai vung tay đấm vào không khí cũng thật là đáng yêu."
"Chị gái có mắt Âm Dương còn tường thuật lại toàn bộ quá trình con trai bắt quỷ..."
"Bọn yêm chỉ muốn im lặng nhìn cậu ấy biểu diễn thôi."
Cậu đột nhiên nhớ đến trước đây không lâu, Ngôn Mặc bỏ chạy hỏi hiện trường chết chóc.
Đây chính là khiến người ta xấu hổ muốn chết, bản thân cũng sẽ rơi vào tình trạng tương tự à?
Cậu cứ tưởng là fan hâm mộ không phát hiện ra mình có thể thấy ma, nhưng thực ra trên Weibo yên tĩnh như vậy đều là sự nhân từ fan dành cho cậu, chân tướng luôn phũ phàng như vậy đấy.
Sau đó Quỳnh Nhân lại phát hiện ra thêm một topic nữa.
"Cậu ấy nghĩ mình rất giỏi giả vờ, nhưng thực ra bọn này còn giả vờ giỏi hơn.
"Con trai sợ ma đáng yêu đến độ lao khỏi ngân hà, xông thẳng vào vũ trụ."
"Cậu ấy ở trong phòng xem quỷ, tôi ngồi trước máy tính xem cậu ấy."
"Con trai cùng cụ Tô thân mật gặp gỡ, hoài nghi sắp có thêm một lĩnh vực điện ảnh truyền hình nữa ra đời."
"Con trai, cụ Tô cùng Chu Mật xuất hiện cùng nhau, phim có quỷ thật tham gia diễn xuất ngay trong tầm tay rồi."
Quỳnh Nhân thấy, nếu để mấy cô này đi truy tìm gã mặt sẹo kia, có khi lại kết án nhanh hơn là để người của Sở đặc vụ và huyền môn đi làm ấy chứ, Thành hoàng tìm nhầm người rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT