Bây giờ Quỳnh Nhân đã hiểu, tại sao Ngôn Mặc muốn bỏ chạy.
Có vài thứ, không cần biết là người thường hay thần linh thì đều cảm thấy khó mà chịu nổi.
Cậu tiếp tục xem xuống nội dung của topic, người có mắt Âm Dương kia là một cô gái, từ những chi tiết nhỏ trong topic, có thể nhận ra, cô chắc hẳn cũng là người trong nghề, vậy thì mới có thể nhìn được tình hình trong tòa nhà của truyền thông IKU.
Cô gái này sẽ tường thuật lại tình huống mình nhìn thấy bằng văn bản cho đám người cùng sở thích ở trong diễn đàn, còn việc ra mắt phim có quỷ thật đóng thì đều là kết quả của trí tưởng tượng phong phú do mấy fan khác tự biên.
Không thể không nói, fan của cậu ai cũng là kính hiển vi thành tinh, y như Sherlock Holmes [1] tái thế vậy, tuy bọn họ chỉ nhìn thấy được một phần nhỏ của tảng băng chìm, nhưng lại có thể phân tích một cách mạch lạc rõ ràng.
Chẳng hạn, bọn họ đoán là Chu Mật không tìm được nhà đầu tư, phim điện ảnh quay xong xuôi hết lại không có tiền chế tác hậu kỳ, giờ lại đột nhiên có tin tức, anh ta từ chức ở truyền thông IKU, một lần nữa bắt tay vào hoàn thành bộ phim còn dang dở kia.
Công ty của Chu Mật nhiều ra một cổ đông, chính là Quỳnh Nhân, hai người mỗi người giữ 50% cổ phần.
Mặc dù con trai Quỳnh Nhân của bọn họ bây giờ cũng đã có chút danh tiếng, nhưng chế tác hậu kỳ phim điện ảnh cực kỳ đốt tiền, Quỳnh Nhân mới hot được chưa bao lâu, lại không coi fan hâm mộ như rau hẹ mà cắt, tiền kiếm được chắc chắn không đủ để hoàn thành công tác hậu kỳ cho phim của Chu Mật.
Cho nên, suy đoán chính xác nhất chính là: Phim của Chu Mật căn bản không hề làm chế tác hậu kỳ, ngược lại con trai họ có thể thấy ma, hoàn toàn có thể nhờ mấy quỷ hồn thật tới làm việc cho Chu Mật mà.
Trong phim ma không phải đều nói, quỷ có thể trực tiếp thay đổi nội dung cảnh quay trong băng đĩa à? Nếu quỷ thật sự có thể làm vậy thật, thì ngay cả tiền dựng bối cảnh cũng có thể tiết kiệm.
Fan có mắt Âm Dương còn lộn lại comment đầu tiên, trả lời ở đó, quỷ thực sự có thể thay đổi nội dung trong phim.
Fan hâm mộ lập tức dồn dập ca ngợi, nghe con trai mình là thiên tài tiết kiệm, một tay quản gia thiên tài, là Ôn Tử Nhân [2] phiên bản Trung Quốc.
Toàn thân Quỳnh Nhân cứng đờ.
Fan của cậu còn đồn đoán là, Dung Trinh đột nhiên thay đổi hoàn toàn, Lý Quỳ tỏ vẻ không bao giờ làm show xé mặt nữa, Miêu Triết Ngôn cũng thành khẩn xin lỗi vì những hành vi nhỏ nhen trước kia của mình, tất cả những chuyện này đều xuất hiện sau khi bọn họ gặp gỡ Quỳnh Nhân.
Nghĩ lại mới thấy, hóa ra con trai bọn họ gia nhập làng giải trí chính là để chỉnh đốn lại tác phong xấu xa trong giới.
Cố Mộng Tang tôn trọng Quỳnh Nhân như vậy, chắc chắn là do anh ta gặp quỷ, sau đó được Quỳnh Nhân cứu mạng. Cho nên một mực cung kính với ân nhân cứu mạng cũng phải thôi.
Xem đến đây, Quỳnh Nhân thực sự không biết nên nói gì cho phải nữa.
Đừng bóc, đừng bóc nữa, để lại cho con trai cái quần đi mà.
Với lại, mọi người nói vậy mà được sao?
Vụ cứu Cố Mộng Tang, không phải mọi người đã vây xem toàn bộ quá trình từ A đến Z rồi à? Vậy mà không có lấy một người phát hiện trên tàu điện ngầm còn có Cố Mộng Tang là sao? Làm như vậy rồi người quan tâm đến độ đổi tiếng như anh ta còn không đau lòng đến chết ư?
Cậu không hề biết người thích dạo diễn đàn thần quái như Cố Mộng Tang đã sớm xem qua topic này rồi, tối đó còn khóc ướt cả gối.
Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy được an ủi chính là, không ai đoán được Ngôn Mặc chính là Diêm La Vương, nếu không đối với bọn họ, bạn cùng phòng cũng sẽ không còn gì gọi là bí mật nữa.
Còn có fan đang đăng topic dự đoán: "Chương trình tuyển chọn tài năng của UKITeng sắp bắt đầu rồi, có cảm giác Quỳnh Nhân sẽ tới làm huấn luyện viên, không biết liệu ở hiện trường có xuất hiện sự kiện thần quái nào không? Lần này Quỳnh Nhân muốn độ ai?"
Quỳnh Nhân: "..."
Chuyện UKITeng mời mình làm huấn luyện viên, cậu cũng chỉ mới biết, rốt cuộc mấy fan này ăn cái gì mà lớn vậy, ai cũng là thám tử tư à?
Nhưng mà, tuy fan hâm mộ đều là kính hiển vi thành tinh, bọn họ vẫn rất có chừng mực, nên nói mới nói, không nên nói thì trong topic tuyệt không nhắc đến lấy nửa chữ, chẳng hạn như lúc ở trên tàu điện ngầm, Dư Vi cùng Cố Mộng Tang bị nhầm thành người qua đường đều có mặt, nhưng bọn họ chỉ dùng thân phận người bị hại để diễn tả sơ lược hai người.
Mấy topic này khiến tâm tình của Quỳnh Nhân hết sức phức tạp, một bên xấu hổ đến độ ngón chân co quắp, kiểu bị hiện trường chết chóc đeo bám, nhưng lại có chút kiêu ngạo.
Fan của cậu thiệt là thông minh! Chỉ số thông minh này vừa nhìn là biết giống cậu rồi.
Xem hết mấy topic này xong, Quỳnh Nhân thoát ra khỏi mục lớn, gửi mấy tin nhắn cho người đăng bài về mấy món hàng mã chuẩn đẹp, hi vọng bọn họ có thể giới thiệu cho cậu chỗ hàng mã đó mua ở đâu.
Người lập topic rất nhanh đã nhắn lại, trong mấy món được đăng lên, có một cái là tự làm, còn lại đều mua ở một tiệm đồ mã tên là Khinh Khinh.
Quỳnh Nhân mở bản đồ lên tra thử địa chỉ, phát hiện cửa tiệm này cách vườn Uẩn Ngọc không xa lắm, sau khi cùng Ngôn Mặc ăn xong, cậu bèn cưỡi con xe địa hình của mình, tính qua đó xem thử.
Tuy Quỳnh Nhân đã có chút tiếng tăm, nhưng sinh hoạt vẫn không bị xáo trộn nhiều, khả năng kiềm chế của fan cậu khá tốt, có trông thấy cậu cũng không có kiểu rít gào rồi điên cuồng đuổi theo các thứ.
Vốn cậu còn tưởng cái này là nhờ tố chất fan mình cao, người lại lười, nhưng hôm nay xem xong mấy topic kia, cậu mới biết đến một khả năng thứ ba nữa, đó chính là: Lẳng lặng xem cậu biểu diễn.
Cửa hàng đồ mã kia cách vườn Uẩn Ngọc tầm 10km, cậu thong thả đạp xe qua mất tầm nửa tiếng.
Tiệm này nằm trong một con hẻm rất nhỏ, ở đầu hẻm có treo bảng hiệu bằng sắt. Hẻm nhỏ, đi xe vào không an toàn, lỡ mà có người từ bên trong đi ra thì rất dễ tông trúng, Quỳnh Nhân bèn xuống xe, dắt bộ vào.
Ngoài mặt tiền cửa hàng có để vài món đồ mã khách đặt đã làm xong, trong đó bắt mắt nhất chính là đồ mã hình Trà Trà và Bánh Nếp, cho dù bọn nó là để hóa cho người đã khuất, nhưng nhìn qua trông vẫn rất đáng yêu.
Chủ tiệm là một thanh niên trẻ tuổi, đang ngồi dán giấy trắng lên khung đồ, nghe thấy tiếng chuông gió vang lên cũng không buồn ngẩng đầu, chỉ nói: "Xem tự nhiên."
Quỳnh Nhân thấy đồ mã đối phương làm quả thực rất tinh xảo, cũng không vội nói chuyện làm tai nghe giấy, chậm rãi đi quanh tiệm ngắm nghía.
Đồ mã ở đây chủ yếu vẫn là hình nộm thế thân, nhà cửa biệt thự, thiết bị điện gia dụng. Cậu còn nhìn thấy rất nhiều điện thoại di động giấy, nhãn hiệu cùng chủng loại so với cửa hàng điện thoại còn phong phú hơn.
Quả nhiên, nguồn sống chính của con người thời nay chính là điện thoại di động.
So với làm đồng vật thì có vẻ chủ tiệm am hiểu làm hình nộm người hơn, đồng nam đồng nữ cậu ta làm trông rất đáng yêu, hoàn toàn không giống với những người giấy mặt trắng bệch, má đỏ chót hay bán bên ngoài.
Nhưng nghĩ đến việc búp bê nhỏ đáng yêu như vậy chính là hóa xuống âm để làm việc cho người đã khuất thì trình độ âm tào địa phủ lại tăng lên một bậc.
Chủ tiệm dành ra một mặt tường để trưng bày tác phẩm, bên trên treo hình những món hàng mã tâm đắc mà cậu ta đã làm ra.
Quỳnh Nhân thong thả xem, chợt thấy hai gương mặt quen thuộc, Phó Gia Trạch và Mạnh Thanh Hành.
Tuy làm người giấy, khuôn mặt sẽ có thay đổi nhất định, nhưng chủ tiệm nắm rất rõ đặc điểm của nhân vật, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, gương mặt này thuộc về người nào.
Người giấy của hai bọn họ sao lại xuất hiện ở đây.
Phía dưới bức ảnh, chủ tiệm có ghi chú lại thời gian, cái của Phó Gia Trạch là làm cách đây ba năm, còn thời giam làm cái của Mạnh Thanh Hành là từ năm ngoái.
Quỳnh Nhân cảm thấy có gì đó không đúng, thời gian này cũng quá trùng hợp rồi
Cậu quét mắt nhìn toàn bộ ảnh trên tường một lần nữa, ở giữa còn thấy thêm người giấy của Vương Dược Thanh, thời gian chụp bức ảnh này trùng khớp với thời gian mà Vương Dược Thanh đặt đổi vận trận hãm hại người.
Đây không phải có chút không đúng nữa, mà chắc chắn là có vấn đề.
Cậu giả vờ như đang nói chuyện tán gẫu bình thường: "Ông chủ này, người giấy anh làm trông giống thật quá, thật là lợi hại, tôi có thể chụp lại mấy bức, gửi cho bạn mình xem được không?"
Chủ tiệm vẫn vùi đầu làm việc: "Chụp đi, không có chuyện gì."
Thái độ còn rất thản nhiên.
Quỳnh Nhân chụp lại mấy bức ảnh gửi cho Mạnh Thâm, mấy chuyện dò xét cõi âm này, anh ta chính là chuyên gia.
Mạnh Thâm rất nhanh đã trả lời lại, anh ta lười gõ chữ nên gửi tin nhắn âm thanh qua, Quỳnh Nhân chuyển thành tin văn bản, sau đó từ từ đọc.
Mạnh Thâm nói:
Cửa hàng đồ mã làm người giấy đều để dùng cho hai mục đích chính, một loại là đồng nam đồng nữ, hóa xuống cho người đã mất sai khiến, cũng giống như đưa hai người giúp việc xuống vậy.
Còn có một cái nữa chính là dùng làm thế thân. Có một vài đứa nhỏ lúc sinh ra sức khỏe không được tốt, dân gian nói, đó là do đứa nhỏ này chính là Kim đồng Ngọc nữ tái thế, Vương mẫu nương nương thương nhớ, nên muốn đứa trẻ quay lại về trời.
Cha mẹ ở Dương thế cũng không nỡ bỏ con bỏ cái, vậy phải làm thế nào đây? Bèn làm một người giấy, bên trên viết họ tên cùng ngày tháng năm sinh của đứa trẻ, sau đó đưa đến trước miếu Vương mẫu nương nương hóa, trở về lại đổi tên cho đứa trẻ, treo đầu dê bán thịt chó, như vậy có thể gạt được Vương mẫu nương nương.
Trong hai tập tục này, được hóa đều là đồng nam đồng nữ, nói cách khác cho dù muốn đốt thế thân cho Vương Dược Thanh, Phó Gia Trạch và Mạnh Thanh Hành thì cùng nên dùng hình dáng của Kim đồng mới phải.
Nếu không Vương mẫu nương nương ngày ngày ngóng trông Kim đồng trở về, lại trông thấy cái bản mặt khắm khú của Vương Dược Thanh, còn không tức giận trừng trị người hóa, vì cái tội dám lừa gạt thần linh sao?
Quỳnh Nhân xem xong gật đầu liên tục. Đến như cậu cũng biết, chế tác người giấy theo hình mẫu người thật là một chuyện rất xui xẻo, cửa hàng đồ mã bình thường hẳn sẽ không phạm phải điều kiêng kỵ này.
Quỳnh Nhân định gạt đối phương một chút.
"Ơ? Người giấy này không phải đạo diễn gì mới bị cảnh sát bắt hôm nọ sao, tên Vương... Vương gì gì đó."
"Vương Dược Thanh." Chủ tiệm nói, "Cậu nhìn lên trên nữa, còn có mấy ngôi sao khác đấy. Nếu cậu thích ngôi sao nào, tôi có thể làm cho cậu."
Thực sự là không kiêng kỵ nha, Quỳnh Nhân nói: "Đặt người giấy ở trong nhà nghe có hơi xúi quẩy, cho dù có thích, tôi cũng chả dám."
Chủ tiệm lúc này mới bỏ công việc trên tay xuống, nghi hoặc nhìn về phía cậu: "Cậu muốn mua gì?"
Quỳnh Nhân mỉm cười với đối phương, đôi mắt to híp lại, cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Cho dù không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của khách hàng, nhưng chủ tiệm vẫn buông lỏng cảnh giác trong nháy mắt.
Vị khách này, cười rộ lên trông đáng yêu như thế, còn khá giống Dora nữa, chắc chắn không phải người xấu đâu.
Quỳnh Nhân: "Sắp đến ngày giỗ cha ruột tôi rồi, ông ấy nói muốn một cái tai nghe bluetooth, bạn tôi giới thiệu tôi mới đây, nói tay nghề của anh rất tốt. Tai nghe bluetooth có thể làm theo yêu cầu được không?"
Cha ruột? Danh xưng này sao nghe quái vậy...
Chủ tiệm nói thầm trong lòng, đáp: "Được, cậu muốn nhãn hiệu nào cũng được. Bảo đảm âm sắc dưới cõi âm cũng giống hết như trên dương gian."
Quỳnh Nhân nói tên nhãn hiệu mình chọn từ trước cho đối phương biết, giả vờ như không nhìn được nhìn hình tác phẩm treo trên tường, thở dài nói: "Anh nói xem, fan hâm mộ bây giờ diên cuồng đến trình độ nào chứ, cho dù có yêu thích những ngôi sao này, cũng đâu đến nỗi làm cái hình nộm giấy để trong nhà."
Cậu làm một cái rùng mình hết sức chân thực: "Nghĩ đến thôi là tôi lại thấy rùng mình."
A, dáng vẻ này thật dễ thương, giống hệt như Dora vậy. Nghi ngờ trong lòng chủ tiệm toàn toàn biến mất.
Anh ta tỏ ra thần thần bí bí đè thấp giọng, nói: "Cậu cho là mấy người giấy này mua về để đặt trong nhà ngắm sao, thực sự quá ngây thơ rồi."
"Vậy bọn họ dùng làm gì?"
Lúc Quỳnh Nhân mở to hai mắt nhìn người khác, dáng vẻ ngây thơ vô tội đó giống hệt như Dora, chủ tiệm cảm thấy mình không thể làm hư một thanh niên trong sáng như vậy được, bèn lừa gạt nói: "Đừng hỏi, không phải chuyện tốt."
Quỳnh Nhân sợ đánh rắn động cỏ, bèn không tiếp tục dây dưa nữa, đặt hàng năm trăm cái tai nghe bluetooth với chủ tiệm.
Chủ tiệm nghe số lượng thì hết sức kinh ngạc: "Bộ cậu định mở luôn cửa hàng tai nghe dưới âm hả?"
Quỳnh Nhân cười mà không nói, từ góc độ nào đó mà nói, cậu đúng mà mở tiệm ở dưới âm nha.
Sau khi Tống Đế Vương biết cậu muốn làm tai nghe cho ngục tốt, thì kiên quyết nói không thể để Quỳnh Nhân chịu thiệt thế được, nếu tai nghe có thể thuận lợi hóa xuống, đến lúc đó sẽ tính chỗ tai nghe này vào kho thiết bị phục vụ công tác tại điện thứ ba, xong lại ấn định theo giá thị trường dưới Địa Phủ để thanh toán tiền cho Quỳnh Nhân.
Không ngờ có lòng tốt muốn giải quyết vấn đề tâm lý cho ngục tốt, lại đưa đến một đơn hàng mới, thực sự quá tuyệt vời.
Sau khi Quỳnh Nhân đặt hàng xong, bèn rời khỏi tiệm vàng mã Khinh Khinh, cậu chuyển tiếp tin nhắn ban nãy mình gửi cho Mạnh Thâm sang cho cả Hùng Miêu nữa.
Đi được nửa đường, Mạnh Thâm gọi điện tới, Quỳnh Nhân chỉ đành dừng lại ven đường bắt máy.
Mạnh Thâm: "Mấy bức ảnh cậu gửi cho tôi thực sự rất khả nghi, tôi đã báo việc này cho Sở đặc vụ rồi."
Quỳnh Nhân tuy cũng gửi cho Hùng Miêu thông tin về cửa hàng đồ mã Khinh Khinh này, nhưng nói thật, cậu hoàn toàn không có chút tín nhiệm nào với năng lực nghiệp vụ của Sở đặc vụ.
Từ khi biết đến Sở đặc vụ cho tới giờ, vẫn chưa nghe nói bọn họ phá được vụ án nào. Quỳnh Nhân liên quan đến ba vụ, thì cả ba lần kẻ tình nghi và người bị hại đều là do tự cậu chỉ ra và xác nhận.
Quỳnh Nhân: "Sở đặc vụ hỏi cung không phải toàn dựa cả vào thuốc nói thật à? Chủ tiệm này tuy phạm vào kiêng kỵ nhưng cậu ta chỉ là một người bình thường, giao vụ này cho Sở đặc vụ có phải không được tốt cho lắm không?"
Mạnh Thâm: "Cậu không cần lo về vấn đề này đâu, từ sau khi Sở đặc vụ đến đồn cảnh sát học tập kinh nghiệm xong, phát hiện phương pháp giải quyết công việc của mình thực sự có vấn đề, bọn họ đã mời một nhóm cảnh sát tới cùng hợp tác, hiện giờ cảnh sát phụ trách điều tra, người của Sở đặc vụ thì phụ trách cung cấp thông tin liên quan, thuận tiện chịu trách nhiệm bảo vệ, hạ thủ cùng vũ khí. Không nói chứ, tỷ lệ phá án tăng một đường thẳng tắp, bỏ qua luôn giai đoạn suy yếu!"
Quỳnh Nhân: "..."
Cho nên nói, người của Sở đặc vụ vốn là nhân viên công vụ kiểu thổ dân thì bây giờ đã tương đương với dùi cui, súng, còng số 8, áo chống đạn... của cảnh sát.
Ngẫm lại thì như thế tính ra cũng tốt, trước để các đồng chí cảnh sát gánh trách nhiệm phá án, còn có thể tận tay chỉ dạy cho người của Sở đặc vụ.
Thực ra sau khi kiến nghị cải cách vũ khí của Quỳnh Nhân có bước đầu thành công, cảnh sát có thể mang theo kính mắt phân biệt âm khí để nhận diện quỷ hồn, còn có thể mang súng được trang bị sẵn pháp trận để tiêu diệt quỷ hồn làm ác, căn bản là không cần đến người của Sở đặc vụ.
Nhưng nói thế nào thì Mạnh Thâm cũng xuất thân từ gia đình có truyền thống huyền môn ở Long Thành, có quen biết lâu năm với người của Sở đặc vụ, cho nên vẫn muốn cho họ chút thể diện.
Quỳnh Nhân: "Người giấy của mấy người Vương Dược Thanh là để làm gì?"
Mạnh Thâm nói: "Tôi cũng không dám chắc. Nói chung, người giấy đơn giản là để hóa đồng nam đồng nữ cho người đã mất, không thì cũng để làm thế thân. Có thể liên quan gì đến trận đổi vận hay gã mặt thẹo chứ?"
"Chẳng lẽ..."
Mạnh Thâm kinh hãi: "Gã muốn cướp ngục sao? Tráo đổi người giấy và người thật!"
Quỳnh Nhân: "... Anh sống lại đi, người giấy có phải mới vừa đặt đâu, hơn nữa, tuy làm trông rất giống thật nhưng chỉ cần không mù đều có thể phát hiện ra đó là con rối."
Mạnh Thâm: "Thì tùy tiện đoán tí thôi mà. Làm thiên sư bình thường cũng rất cá kiếm, cậu nói xem, tại sao gã mặt thẹo kia lại mở website dạy tà đạo miễn phí, lại còn lừa quỷ đi phát tờ rơi, mục đích gã làm mấy cái chuyện hại người mà không lợi mình đó là gì nha?"
Quỳnh Nhân: "Chắc là muốn trả thù đời."
Luôn cảm thấy trong tất cả các vụ án liên quan đến gã mặt thẹo này, đố kỵ là một nhân tố vô cùng quan trọng.
Phó Gia Trạch đố kỵ với cậu, Mạnh Thanh Hành đố kỵ với Mạnh Thâm, Vương Dược Thanh đố kỵ với Chu Mật, quỷ ba lỗ cùng Truyền Đan đố kỵ với những quỷ hồn dám đi đầu thai khác.
Rất có thể gã mặt thẹo cũng đang đố kỵ với người nào đó.
Về đến nhà, Quỳnh Nhân cất xe đi, sau đó đến phòng tập tập nhảy.
Nhà rộng chính là tốt ở chỗ đó, giờ cậu có riêng một phòng để làm phòng tập, không cần chạy đi xa tít tắp để tập luyện nữa.
Buổi tối người của Sở đặc vụ nhắn lại, để tránh đánh rắn động cỏ, bọn họ đã lấy danh nghĩa kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy đề đến tiệm vàng mã Khinh Khinh, cũng tra xét toàn bộ lai lịch bối cảnh của chủ tiệm.
Chủ tiêm tên là Trương Khinh Khinh, là sinh viên tốt nghiệp đại học mỹ thuật, đối phương vẫn luôn yêu thích việc là đồ thủ công giấy dán, còn từng mở triển lãm cá nhân, nhưng dựa vào nghệ thuật thì không kiếm nổi cơm, bèn thuận thế đổi sang làm nghề dán đồ mã, vì trong gia đình không có ai làm nghề này, cho nên rất nhiều điều kiêng kỵ đều không để trong lòng.
Sở đặc vụ còn phát hiện trong tiệm của anh ta có hình của gã mặt thẹo.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thu được ảnh của gã mặt thẹo kia, bèn gửi một bản qua cho Quỳnh Nhân.
Trên mặt gã có vô số vết sẹo ngắn chằng chịt đan xen, giống như bị người cố ý rạch lên mặt vậy.
Bọn họ muốn thông qua cửa hàng đồ mã này để tìm bước đột phá, cho nên quyết định không đánh rắn động cả mà âm thầm theo dõi. Biết đâu bắt được cơ hội tóm gã mặt thẹo kia.
Cơ hội à? Quỳnh Nhân nghĩ thầm, nếu gã mặt thẹo đó đặt hàng một lần nữa, vậy nghĩa là đã có thêm một người bị hại xuất hiện. Nếu có thể dựa vào cửa hàng đồ mã đó để nắm bắt thông tin, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc không biết người bị hai là ai.
*
Hôm sau là lễ trung thu, Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc cùng nhau quay về cô nhi viện, lần này cậu cũng chuẩn bị hai thùng quà.
Có Ngôn Mặc đi cùng, người kéo vali đổi thành Ngôn Mặc. Quỳnh Nhân phụ trách cầm bánh trung thu và thỏ bông.
Trung thu là tết đoàn viên, thỏ bông đương nhiên cũng phải cùng chủ nhân đoàn viên nha.
Ngôn Mặc và Quỳnh Nhân đi đến trước cổng lớn, hắn thấy tấm biển treo ở trước cửa cô nhi viện, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó rất nhanh trên mặt đã hiện lên ý cười dịu dàng.
Hóa ra Quỳnh Nhân lớn lên ở đây.
Trước cửa cô nhi viện có một tấm bảng công đức, hàng năm đều sẽ điền tên của những nhà hảo tâm quyên góp lên đó.
Quỳnh Nhân giới thiệu: "Trên tấm bảng này viết toàn là tên những nhà hảo tâm từng quyên góp cho cô nhi viện của bọn tôi đấy, hàng năm đến sinh nhật, tôi đều ước, hi vọng bọn họ có lòng tốt thì sẽ gặp được thật nhiều chuyện tốt, cuộc sống trôi qua vui vẻ khỏe mạnh."
Cậu nghĩ đến một chuyện thú vị, cười nói: Anh biết không, trong số những người này có một người tên là Diêm Vương đó, hàng năm đều quyên góp một số tiền rất lớn, không hề ngắt... Quãng..."
Quỳnh Nhân "bặc" một cái, quay đầu nhìn về phía Ngôn Mặc: "Người tên Diêm Vương này, đừng nói là anh đấy nhé?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT