Edit: Nhật Nhật

...

Vảy rồng cứng rắn mà bóng loáng, càng gần chóp đuôi, kích thước vảy càng nhỏ, màu sắc giống như một viên ngọc đen, hơi hơi trong suốt, phía trên còn có ánh vàng, lộng lẫy mà không phô trương, mang theo loại cảm giác đẹp đến kỳ lạ.

Quỳnh Nhân vào ứng dụng chụp ảnh, cài đặt thời gian và chế độ chụp liên tục, ôm trọn lấy đuôi rồng, cậu muốn chụp chung mấy bức ảnh.

Cái đuôi có chút cứng ngắc, Quỳnh Nhân ôm rất mệt, cậu bèn quay lại phía Ngôn Mặc: "Được rồi, đừng căng thẳng..."

Hai tay Quỳnh Nhân ôm lấy cái đuôi chắp trước ngực, làm động tác chào tạm biệt, cái đuôi che hơn phân nửa mặt cậu, cậu cọ mặt vào lớp vảy, cố gắng nghển cổ, nói với Ngôn Mặc: "Cười cái đi mà, tôi muốn rửa bức ảnh này ra để treo trong nhà."

Vảy của Ngôn Mặc bị cậu cọ sắp phát nổ luôn!

Hắn cười không nổi, nói trắng ra là, hắn đã dùng hết sức lực toàn thân để giữ lý trí tỉnh táo rồi.

Quả nhiên, vẫn không nên để Quỳnh Nhân sờ đuôi mình thì hơn.

"Ngôn Mặc?"

Bởi vì hắn cứ ngây ra như người mất hồn, nên Quỳnh Nhân cũng cảm thấy có gì đó không đúng: "Anh làm sao vậy?"

"Không sao." Ngôn Mặc hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười nhìn vào ống kính.

Quỳnh Nhân cũng nhanh chóng mỉm cười.

Âm báo chụp ảnh không ngừng vang lên.

Quỳnh Nhân thả đuôi của Ngôn Mặc xuống, chạy tới xem ảnh, nhịn không được cảm thán: "Đuôi đáng yêu quá đi! Anh thiệt là đẹp trai mà!"

Cùng thần linh đẹp trai như vậy ở chung một nhà, có cảm giác mình có thể sống thêm thật nhiều năm.

Ngôn Mặc cũng lại gần xem ảnh.

Đuôi thì đáng yêu chỗ nào, đáng yêu rõ ràng là Quỳnh Nhân mà, từ đầu ngón chân cho đến từng sợi tóc, chỗ nào cũng đáng yêu hết.

Quỳnh Nhân đảo mắt, liếc nhìn sừng rồng: "Sừng có thể sờ không?"

Ngôn Mặc đang cúi người lập tức đứng thẳng dậy: "Bây giờ không được."

"Ồ..."

Tuy có hơi thất vọng, nhưng Quỳnh Nhân vẫn rất biết điều kìm lại khát vọng trong lòng, nếu mà sờ nhiều quá làm thần thấy phiền, nhỡ không có lần sau luôn thì sao.

Cậu yên lặng thu tay về.

Ngôn Mặc chậm rãi thở phào một hơi, quá trình không biết là khen thưởng hay dằn vặt này cuối cùng cũng kết thúc.

Không thể một lần thưởng hết được, sừng rồng vẫn nên để đến lần sau đi.

Ngôn Mặc cảm thấy mình đã nắm giữ chính xác kỹ xảo câu người.

Huống hồ... Sừng rồng so với đuôi còng mẫn cảm hơn, bình thường lúc hắn dùng hóa thân này cũng sẽ không để lộ sừng ra.

Hôm nay quá đủ nguy hiểm rồi.

Hắn rất mừng là màu da của hóa thân này đủ đen, cho dù đỏ mặt...

"Ớ... Sao mặt anh hồng dữ vậy? Sốt à?"

Quỳnh Nhân đưa tay dán lên gò mà của hắn, lúc này chỉ có phần dưới cằm là không có vảy rồng bao phủ, có thể sờ đến da.

Tức thì cậu bị nhiệt độ nóng bỏng bên dưới làm cho phải rụt tay về vội: "Nhiệt độ của anh đủ để luộc trứng luôn rồi! Không sao chứ?"

Ngôn Mặc lùi về phía sau một bước, lắc đầu: "Hóa thân hình người đã tuần tra xong Bát Hàn địa ngục rồi, ta phải về thay."

Hắn không có chuyện gì, hắn chỉ cần tới địa ngục Hàn Băng để tỉnh táo lại một chút thôi.

Long nhân nháy mắt đã biến mất, hóa thân hình người Ngôn Mặc bỗng nhiên xuất hiện, trên gương mặt trắng trẻo có sắc hồng nhàn nhạt, vẻ mắt rất nghiêm túc: "Có thích không?"

Quỳnh Nhân: "?"

Ngôn Mặc: "Đuôi."

Quỳnh Nhân: "Siêu thích luôn."

Ngoại trừ người, thần là vĩnh cửu!

Trong giọng Ngôn Mặc có chút chần chờ: "Vậy hóa thân này, sẽ cảm thấy bình thường à?"

Bởi vì Quỳnh Nhân không phải kiểu người quá mức nhiệt tình, quan tâm đến ngoại hình, cho nên khiến Diêm La Vương cảm thấy hơi hơi lo lắng về nhan sắc của mình.

Quỳnh Nhân: "..."

Rốt cuộc là ngài có hiểu lầm vì với mấy từ bình thường à...

Quỳnh Nhân giơ ngón cái lên: "Phong cách không giống nhau, nhưng mà cái nào cũng rất tuyệt!"

Cậu lại giơ nốt ngón cái bên kia lên: "Hóa thân này trong mắt người địa cầu là đẹp trai nhất."

Ngôn Mặc: "Nhưng mà ta cảm thấy cậu mới đẹp nhất."

Ngôn Mặc nói rất nghiêm túc cũng rất tự nhiên, từng câu từng chữ đều xuất phát từ chân tâm.

Quỳnh Nhân không chút chột dạ tiếp nhận lời khen: "Tôi đúng là rất dễ nhìn."

Cậu chợt nảy ra một ý nghĩ: "Nhà vườn của người ta không phải đều được đặt tên à? Gì mà Nhà họ Tô, vườn Bảo Phủ* này, nhà chúng ta cũng lấy một cái tên đi, phía trên viết Miếu Diêm Vương, chú thích ở dưới ghi: Chỗ này có anh đẹp trai."

*Gốc 抱朴. Đây là một thuật ngữ trong đạo giáo, một trong ba biện pháp cai trị đất nước do Lão Tử đề ra, đại ý khuyên các thánh thay thế "Quy tắc hành động" thành "Quy tắc không hành động".

Ngôn Mặc nghe xong thực sự không nhịn được, lộ ra ý cười, hắn lắc đầu: "Tên Miếu không thể tùy tiện viết như vậy. Tên cậu là Quỳnh Nhân, Quỳnh là mỹ ngọc, Nhân là quan niệm đạo đức rất trọng yếu trên dương thế."

"Không bằng gọi là vườn Uẩn Ngọc đi, lấy ý từ câu "châu uẩn ngọc ý, lục cơ từng ở" trong "Văn phú", "Thạch uẩn ngọc nhi sơn huy, thủy hoài châu nhi xuyên mị", cậu vừa có tài vừa có đức, danh và người bổ sung lẫn nhau."*

*Văn phú hay còn được gọi là "Tiểu luận về văn học", "Trình bày thơ về văn học" hoặc "Vần về văn học", là một tác phẩm quan trọng trong lịch sử thơ phú được nhà thơ, chính khách, tướng lính Lục Cơ (261-303) viết, trình bày về cơ sở triết học của và các hình thức tư từ của thơ phú, được coi là "bài thánh ca ca ngợi thủ công và nghệ thuật viết lách và là một cuốn sổ tay cụ thể, mang tính quy định cho người viết".

Hai câu trên đều được trích trong cuốn sách này, câu thứ hai có nghĩa là "ngọc sinh ra từ đá, làn nước tưới cho cánh đồng tươi đẹp".

Quỳnh Nhân bình tĩnh nhìn đối phương, không biết nói gì.

Ngôn Mặc: "Không thích à?"

Quỳnh Nhân lắc đầu một cái, mím chặt môi, nước mắt ầng ậc.

Ngôn Mặc hoảng hốt, rút khăn tay từ trong túi áo ra, ngón tay khẽ nâng cằm Quỳnh Nhân, giúp cậu thấm nước mắt.

Quỳnh Nhân ngước mắt nhìn hắn, đuôi mắt vẫn còn hồng hồng, con ngươi thấm ướt một tầng nước có vẻ càng thêm long lanh.

"Tên này là mẹ đặt cho tôi, tôi chưa từng được gặp mẹ, cũng không biết sao bà lại đặt cái tên này cho mình, bởi vì đồng âm nên suốt ngày bị người khác hiểu nhầm thành người nghèo, cũng có lúc cảm thấy phiền."

"Nhưng anh nói tên của tôi tốt như vậy, thì sau này có bị người ta hiểu nhầm nữa, hình như cũng không sao cả."

Ngôn Mặc nghiêm túc nhìn cậu: "Không phải ta nói hay, nó vốn đã tốt như thế rồi."

Quỳnh Nhân nén nước mắt gật gật đầu, đuôi mắt đỏ lên giống như tủi lắm: "Vậy bây giờ có thể sờ sừng rồng không?"

Ngôn Mặc nháy mắt bình tĩnh lại: "Không được, hóa thân kia đang ở Hàn Băng địa ngục, tạm thời không thể ra được."

Quỳnh Nhân: "Ồ..."

Còn đang định thừa cơ mới khóc xong, lừa gạt để sờ được sừng rồng chứ.

Ngày hôm sau, lúc đang ăn sáng, Quỳnh Nhân mới chợt nghĩ ra, hỏi: "Sao hôm qua anh lại muốn khen thưởng cho tôi? Tôi có làm cái gì đặc biệt à?"

Ngôn Mặc bình tĩnh bóc trứng gà, đưa ra lý do bản thân đã nghiêm túc suy nghĩ chọn lựa: "Cậu hát rất hay."

"Nhưng tôi cũng có thể coi là ca sĩ mà, ca sĩ hát hay là đương nhiên, không cần thưởng." Quỳnh Nhân nhận trứng gà Ngôn Mặc đưa cho, "Đương nhiên, tôi không có ý từ chối phần thưởng của anh đâu."

Thưởng như vậy xin ma đa ma đa nữa đi.

*

Vương Dược Thanh vừa hết thuốc mê, người của Sở đặc vụ đã vào phòng bệnh tống luôn thuốc nói thật cho lão.

Thông qua hỏi cung, bọn họ biết Vương Dược Thanh tổng cộng từng hại hai người, là Chu Mật và Ngải Ân Duyệt. Đồ trang trí ngọc chạm khắc cùng trận đổi vận kia đều đặt hàng ở chỗ gã mặt thẹo.

Gã mặt thẹo kia vô cùng bí hiểm, cho đến giờ vẫn không thể biết được tên của gã ta.

Chuyện dùng trận đổi vận là do gã mặt sẹo chủ động gợi ý, Vương Dược Thanh hoàn toàn không biết sao gã kia biết mình có nhu cầu mà mời chào. Vốn ban đầu lão cũng thấy nghi ngờ, nhưng gã mặt thẹo đó nói, có thể dùng thử trước rồi mới trả tiền, nghe rất đáng tin, nên Vương Dược Thanh mới chốt đơn đặt hàng.

Tiền cọc và phần còn lại đều thanh toán bằng tiền mặt.

Sở đặc vụ moi ra được rất nhiều chuyện dơ bẩn, nhưng trong đó lại không có cái nào liên quan đến gã mặt thẹo, điều này khiến chuyên gia hỏi cung – gấu trúc tinh vô cùng ủ rũ.

Bọn họ gửi chân dung của gã mặt thẹo cho Chu Mật và Quỳnh Nhân, còn nói cho hai người bọ biết, gã này họ Quách, để bọn họ bình thường lưu ý hơn một chút, nếu có nghĩ ra bất cứ thông tin nào liên quan tới gã thì phải nhanh chóng liên hệ với Sở đặc vụ.

Hùng Miêu còn trao đổi thêm với Quỳnh Nhân một lúc lâu, nó cũng không cần lo lắng làm lộ bí mật, bên người Quỳnh Nhân có một đai cao thủ là Ngôn Mặc, Mạnh Thâm cùng Thành hoàng đều là fan của cậu, tập thể người huyền môn giúp cậu kêu gọi bỏ phiếu, hình như còn có cả quan hệ với Diêm Vương.

Nguồn tin của người ta so với nó còn khủng hơn nhiều.

"Họ của gã mặt thẹo này là do một vị thiên sư già, căn cứ vào những dấu vết gã để lại mà tính ra, hẳn là không có sai lầm. Nhưng trong Sổ sinh tử lại không tìm được tên tội nhân họ Quách nào. Không biết có phải do bên Địa Phủ tìm sót hay không nữa."

"Chắc chắn không phải." Quỳnh Nhân lập tức giúp Địa Phủ giải thích, "Bọn họ đã số hóa phương pháp quản lý thông tin rồi, công năng tra cứu của Sổ sinh tử rất dễ sử dụng, lại nhanh chóng chính xác. Nhất là cái loại tội lỗi đầy người như này, trong Sổ sinh tử đều có đánh dấu đặc biệt, bởi vì những kẻ này sau khi chết rất dễ hóa thành ác linh, nên luôn cử một đám âm soa theo dõi từ trước. Tao thấy nhất định là vị thiên sư kia tính sai rồi."

Gấu trúc tinh nghe xong vô cùng bội phục, nhìn đi, đây chính là "Người có quan hệ nó phải khác" đó.

Còn trẻ như vậy mà đã hiểu hết quy trình hệ thống làm việc dưới Địa Phủ rồi.

Cúp điện thoại, Ngôn Mặc nói: "Ta thấy chưa chắc đã là do thiên sư tính sai, mà là do kẻ này không có tên trong Sổ sinh tử."

Quỳnh Nhân lập tức nhớ đến Tây Du ký: "Là kiểu giống như Đại Thánh, xóa hết tên mình đi à?"

"Đương nhiên không phải." Ngôn Mặc nói, "Kẻ này không nhất định là người sống, thậm chí chưa chắc đã là con người, chỉ là do pháp lực cao cường, khiến người ta không cảm nhận được hơi thở khác mà thôi, Nếu cứ thăm dò bên phía người sống, dĩ nhiên là không thể tra được."

Quỳnh Nhân giơ điện thoại di động lên: "Tôi có thể nói cho bọn họ biết không?"

Ngôn Mặc gật đầu, cũng không có ý định tự mình đi điều tra. Hắn có thể nhắc nhở bọn họ một chút, nhưng không thể ôm đồm làm thay được.

Sau khi nhận được tin này, Sở đặc vụ tự nhiên là cùng trao đổi, thảo luận với các bên khác, còn thảo luận thế nào thì tạm thời không đề cập đến.

*

Tết trung thu sắp tới rồi, văn phòng làm việc ở cả hai cõi âm dương của Quỳnh Nhân đều đã đi vào quỹ đạo, cụ Tô cũng đã đến truyền thông Giàu Thật Nhanh nhận việc, nghe nói ông cụ còn khen cái tên này là mới mẻ, tự nhiên, Quỳnh Nhân nghe thế trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn, cảm thấy như cuối cùng cũng tìm được tri kỷ vậy.

Đã có đạo diễn, chuyện quay video tuyên truyền cho văn hóa Địa Ngục cũng rất nhanh được lên lịch trình.

Ngôn Mặc chỉ cần nghe được cậu và Tống Đế Vương trò chuyện về vấn đề này, thì sẽ lập tức dùng ánh mắt trách cứ, tủi thân, bất bình, lạnh lùng (?) để nhìn Quỳnh Nhân.

Khiến người ta không sao chống đỡ được.

Này là mười vị Diêm Quân dưới địa phủ bống nhiên quyết định cùng lúc quay video tuyên tuyền, vừa có thể giáo hóa cư dân dưới Địa Phủ, lại có thể đưa lên Dương gian, cho mấy tên đang làm ác thấy tình cảnh sau này của mình.

Có thể nói là vô cùng có ý nghĩa giáo dục, có thể coi là một bộ phim khoa giáo.

Quỳnh Nhân đặt tên cho video tuyên truyền này, gọi là "Nhật ký hành trình dưới Địa Ngục".

Ở Địa Phủ đây là phim tài liệu mang tính chất tuyên truyền giáo hóa, ở Dương gian, thì bản thân là phim tài liệu khoa giáo, nhưng công bố với bên ngoài thì lại ngụy trang thành phim tài liệu kinh dị, có thể nói là vỏ bọc siêu hoàn mỹ.

Chu Mật bắt đầu chuẩn bị hoàn thành "Giai đoạn cuối", Quỳnh Nhân để Ngải Ân Duyệt dẫn anh ta đến Quỷ Phán điện để xin cấp thị thực công tác.

Công ty truyền thông Giàu Thật Nhanh đã tiến hành mở rộng quy mô lần thứ hai, có thêm không ít nhân viên mà Quỳnh Nhân không biết. Đỗ Viễn và HBL2003 phối hợp với nhau, quản lý công ty rất khá.

Trước ngày bấm máy, mười vị Diêm Quân cùng Quỳnh Nhân và Tô Hoài Chương ngồi lại với nhau mở một cuộc hội ý.

Sau khi thảo luận xong, mọi người cảm thấy tốt hơn hết là nên bắt đầu quay từ Hắc Thằng Đại Địa trước, dù sao chuyện lần này, Tống Đế Vương cũng là người đầu tiên khởi xướng, hắn cũng là người đầu tiên mời Quỳnh Nhân đến Địa Phủ, đương nhiên phải được ưu tiên.

Sau khi buổi hội ý kết thúc, Tần Quảng Vương đột nhiên giữ Quỳnh Nhân lại.

Bây giờ Tần Quảng Vương đã không còn biểu cảm cứng nhắc, khuôn mẫu gò bó trước kia nữa, gương mặt chữ quốc (国) lộ vẻ trung hậu hiền lành: "Từ khi cậu giới thiệu ta đến chỗ Nhậm Nhất Thanh làm trị liệu tâm lý, ta thấy cả người có tinh thần hơn nhiều. Giờ bác sĩ cũng nói kết quả trị liệu của ta vô cùng tốt, khả năng chữa khỏi hoàn toàn là rất lớn, ta đưa cho cậu ta một cái cờ thưởng, cũng cho cậu một cái."

Quỳnh Nhân: "Ngài khách sáo quá, cờ thưởng ở đâu ạ?"

Tần Quảng Vương muốn tặng cờ thưởng cho cậu kìa.

Nghĩ thôi là đã thấy rất có thể diện rồi!

Tần Quảng Vương vung tay một cái, một tấm cờ phướn được trải ra, chỉ thấy bên trên viết là:

Tặng: Quỳnh Nhân.

Nhân tâm nhân đức, giúp đỡ Tưởng thị - Tử Văn.

Quỷ Phán điện – Tần Quảng Vương: Tưởng.

Tần Quảng Vương dùng cả hai tay đưa cờ thưởng lên: "Cờ thưởng này là do mẫu thân cùng tiểu cô nhà ta tự mình dệt bằng máy đấy, chữ bên trên thì là do ta viết, hoa văn trên khung cũng là do ta tự khắc, tuy tay nghề bình thường, nhưng treo ở trong nhà có thể trừ tà cầu phúc."

"Lúc đó ta đưa ra đánh giá không công bằng với cậu, trong lòng ta vẫn luôn thấy xấu hổ, hi vọng cậu có thể tiếp nhận lời xin lỗi của ta."

Tần Quảng Vương hơi khom người: "Xin lỗi, xin cậu tha thứ cho ta."

Kể từ khi Quỳnh Nhân biết Tần Quảng Vương do biến ra hóa thân quá lâu nên mới xảy ra chuyện, dẫn đến tính cách dần dần trở nên cực đoan cứng nhắc, đã không còn giận nữa rồi, nhưng mà cậu thực sự không ngờ, Tần Quảng Vương lại ngay trước mặt các Diêm Quân khác nói xin lỗi với cậu.

Biết sai, biết sửa sai chính là đồng chí tốt, cậu nhận cờ thưởng: "Tôi nhận lời xin lỗi của ngài."

Tần Quảng Vương nghe vậy thì vui lắm: "Nếu vậy, album cũ của cậu có thể bán cho ta một bản không?"

Hai cái này thì có liên quan gì đến nhau mà ngoặt một cái được vậy...

Quỳnh Nhân: "Hàng cũ đều đã bán hết rồi, bản mới sau khi làm xong sẽ được bán dưới Địa Phủ, đến lúc đó ngài đi trên đường Quỷ phán điện là có thể mua được."

Thần nào đó trữ mấy nghìn bản album trong kho riêng im lặng không nói.

Tần Quảng Vương hơi thấy thất vọng, thở dài nói: "Mỗi lần ta đi làm trị liệu tâm lý thì đều nghe bài hát của cậu, giờ nó đã trở thành BGM chỉ định trong lúc làm việc của Quỷ Phán điện rồi. Hôm trung thu cậu có rảnh không? Quỷ Phán điện bọn ta định tổ chức một buổi tiệc nhỏ, ta và tất cả nhân viên trong điện đều hi vọng cậu có thể đến tham dự cùng."

Hắn cũng muốn nghe "Chiết Quế Lệnh" bản hiện trường.

Quỳnh Nhân: "Lễ trung thu tôi muốn về nhà, xin lỗi, để lần sau ha."

Tần Quảng Vương đau lòng rời đi, bóng lưng trông hết sức quạnh hiu. Diêm La Vương đi đến bên cạnh Quỳnh Nhân, rất tự nhiên nói: "Muốn trừ tà thì không cần theo cờ thưởng, trong phòng cậu có tượng Diêm La Vương rồi."

Hắn dừng một chút, lại nhấn mạnh nói: "Hai cái."

Quỳnh Nhân nhịn cười, sao tư dưng lại có tinh thần cạnh tranh thế này: "Cờ thưởng tôi định treo ở ngoài phòng khách, như vậy khách vừa tới nhà đã thấy Tần Quảng Vương cảm ơn tôi, có phải nở mày nở mặt lắm đúng không?"

Diêm La Vương hài lòng gật đầu.

*

Vài ngày sau.

Trong phòng sinh hoạt chung của Thập Vương điện, tất cả đều đang tụ hội, chăm chú nhìn TV trước mặt.

"Tôi nhớ hôm nay là ngày ghi hình cho video tuyên truyền mà, Tống Đế Vương, sao anh không tới đó xem?"

Tống Đế Vương bình chân như vại: "Ông thì biết cái gì, bậc làm cha làm mẹ, không thể gây áp lực quá lớn cho đứa nhỏ được. Phải cho nó không gian để tự do phát huy nữa, nếu ta tới nó, thằng bé lại nghĩ ta là quản lý của Hắc Thằng Đại Địa, rồi căng thẳng thì biết làm sao?"

Tiểu cô Thanh Khê: "Là cậu ấy không cho anh đi chứ gì?"

"Đúng..."

Tống Đế Vương ôm mặt gào khan.

Tại sao lại từ chối hắn, lẽ nào hắn không phải papa mà Quỳnh Nhân yêu nhất sao?

"Bây giờ, chúng ta hãy cùng đi xem trực tiếp tại hiện trường."

"Thần tượng âm nhạc nổi tiếng, ca sĩ Quỳnh Nhân, hôm nay đã đến Hắc Thằng Đại Địa, cậu sẽ bắt đầu ghi hình video tuyên truyền văn hóa cho tất cả các Đại địa ngục. Mời mọi người nghe tường thuật của phóng viên đang tác nghiệp tại hiện trường."

Diêm La Vương yên lặng ngẩng đầu, Tống Đế Vương lau nước mắt, cũng nhìn về phía màn hình TV.

Trong hình xuất hiện gương mặt trắng bệch của phóng viên.

Phóng viên: "Alo, mọi người có nghe được không?"

MC: "Xin chào, Tiểu Yến, giờ tôi đang ở chường quay, nhờ anh tường thuật lại tình hình quay chụp ở chỗ Quỳnh Nhân lúc này cho khán giả xem đài được biết, mọi việc có thuận lợi không ạ?"

Tiểu Yến chỉnh chỉnh ống nghe, không ngừng gật đầu, phải chừng hai mươi giây sau mới nói: "Tốt."

Ống kính theo tầm nhìn của cô cắt về phía Quỳnh Nhân: "Chúng ta có thể nhìn thấy, hiện giờ Quỳnh Nhân đang tiến hành quay chụp tại địa ngục nhỏ Hoán Khổ*."

*Gốc 等唤受苦. Không biết có thật không chứ tôi tra thì không ra.

"Hoán Khổ địa ngục là một trong những địa ngục nhỏ có hình phạt khá nặng trong Hắc Thằng Đại Địa của chúng ta, tội nhân chịu hình ở đây sẽ bị trói chặt bằng thừng đen đã hun nóng, sau đó ném từ trên vách đá cheo leo xuống, bên dưới vách núi phủ kín lưỡi dao bằng sắt đã được nung đỏ, sau khi tội nhân bị dao sắt đâm thủng thành thật nhiều lỗ nhỏ đáng yêu rồi, sẽ có rất nhiều chó dữ xông đến cắn xé, mấy con chó này đều có hàm răng bằng sắt nóng đỏ."

"Hiện tại Quỳnh Nhân đang tự mình trải nghiệm công tác của ngục tốt. Cũng chính là trói chặt tội nhân, đẩy xuống. Xin mọi người đừng dời mắt khỏi màn hình, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem ngay bây giờ."

Quỳnh Nhân đứng ở bên vách đá cheo leo, vách núi này cao một cách bất thường, hoàn toàn không thể nhìn thấy đáy vực bên dưới.

Chu Mật và Tô Hoài Chương cũng tới.

Gần đây Chu Mật luôn đề cao hợp tác với quỷ hồn, để bọn họ giúp anh ta làm hiệu ứng đặc biệt trong phim, thực ra cũng không thể nói là hiệu ứng được, mà phải nói là quỷ hồn thật giúp quay phim, ngụy trang thành hiệu ứng kỹ xảo, cực kỳ chân thực.

Lúc nghe nói Quỳnh Nhân chuẩn bị quay video tuyên truyền cho văn hóa Địa Phủ, anh ta cũng cảm thấy rất hứng thú, muốn đi theo lấy tư liệu.

Quỳnh Nhân đồng ý, còn đạo diễn thực sự của video này, đương nhiên là cụ Tô – Tô Hoài Chương. Đời trước, trước khi nổi danh với phim hoạt hình, cụ chính là đạo diễn chuyên quay phim tài liệu.

Chu Mật nhìn Quỳnh Nhân trấn tĩnh tự nhiên trói gô quỷ hồn phạm tội lại bằng thừng đen, trong lòng không khỏi kính nể vô vàn.

Đây chính là ông chủ của anh ta, một người đi về hai cõi âm dương, người này nhất định sẽ mang lại những cải cách to lớn cho giới giải trí.

Nhìn cậu ấy xem, ngay cả động tác trói gô quỷ hồn rồi đẩy xuống vực cũng thành thạo như vậy.

Khiến anh ta có hơi hốt.

Sau khi Quỳnh Nhân đẩy tội nhân kia xuống xong thì rơi vào trầm tư.

Phóng viên Tiểu Yến chớp cơ hội đi tới phóng vấn: "Quỳnh Nhân, xin chào, tôi là Tiểu Yến, phóng viên của báo Địa Phủ Daily Express, vừa rồi tôi thấy cậu vừa trải nghiệm thực tế công tác của ngục tốt ở đây, xin hỏi cậu có cảm tưởng gì?"

Quỳnh Nhân: "Tôi đang nghĩ.... Nếu sau khi bị đẩy xuống vách núi, quỷ hồn sẽ bị dao đâm, chó cắn, hơn nữa theo như ngục tốt nói, kẻ kia phải bị cắn nát mới thôi, vậy trói gô tội nhân lại bằng thừng đen để làm gì?"

"Chẳng lẽ là để phù hợp với chủ đề của Hắc Thằng Đại Địa sao?"

Phóng viên Tiểu Yến: "..."

Cô chịu, không trả lời được!

Quỳnh Nhân: "Tôi thấy tội phạm bị cắn nát xong sẽ tự động hồi sinh, sau đó xuất hiện ở trên vách núi, bắt đầu lần nữa chịu phạt. Vậy nghĩa là, thừng đen này cũng không phải dùng để kéo bọn họ lên, như thế... Cái bước trói dây này không phải hơi bị thừa sao?"

Trong điện Thập Vương, chín vị Diêm Quân yên lặng nhìn về phía Tống Đế Vương, sau đó đồng thanh hỏi: "Tại sao?"

Tống Đế Vương: "Ta làm sao mà biết được, lúc ta còn chưa làm Diêm Quân, Hắc Thằng Đại Địa đã có rồi, cái này phải hỏi Diêm Ma La Già chứ."

Tầm mắt của hắn và tám vị Diêm Quân khác lại chuyển sang phía Diêm La Vương: "Tại sao lại phải dùng thừng đen trói người vậy?"

Diêm La Vương cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó thành thật nói: "Quên rồi."

"Quên, quên rồi?"

Diêm La Vương hờ hững nói: "Lúc đó cần nhanh chóng lên kế hoạch, xây dựng toàn bộ hình phạt dưới Địa ngục, mỗi Địa ngục lớn, địa ngục nhỏ đều cần đề ra một hình phạt bất đồng, nội dung liên quan đến hình phạt vô cùng phức tạp, ta không nhớ rõ mấy chi tiết nhỏ nữa."

"Có lẽ đúng là vì để phủ hợp với chủ đề của Hắc Thằng Đại Địa đấy."

Diêm La Vương nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: "Hắc Thằng Đại Địa đã giao cho anh cai quản hơn ngàn năm, sắp xếp hình phạt cụ thể thế nào, lẽ nào anh không từng tiến hành quy hoạch đổi mới? Thời đại càng ngày càng phát triển, Địa ngục cũng cần phải đổi mới theo, không thể cứ răm rắp theo khuôn khổ cũ được, các Quân thấy sao?"

Xía, kỹ năng đùn đẩy trách nhiệm thật là thành thạo.

Ta chính là nhạc phụ của ngài đấy, ngài đẩy cái gì mà đẩy?

Nhưng Tống Đế Vương không dám thực sự nói mất câu này ra khỏi miệng: "Ta nhớ rồi, trở về sẽ lập tức chỉnh lý cải tiến nội dung hình phạt cụ thể."

Tám Diêm Quân khác cũng bắt đầu yên lặng nghĩ lại xem, trong ngục của mình có hình phả bất hợp lý nào không, nếu bị Quỳnh Nhân quay vào trong video tuyên truyền, vậy chẳng phải là sẽ bị đấu tố công khai sao?

Một chiêu gắp lửa bỏ tay người của Diêm La Vương quá gian xảo, còn thuận tiện đốc thúc việc cải cách hình phạt dưới Địa ngục, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, quyết định buổi tối phải tự thưởng thêm một cái kem.

Vị dâu tây.

*

Sau cuộc phỏng vấn ngắn với Địa Phủ Daily, Quỳnh Nhân dẫn theo tổ chế tác tiếp tục ghi hình.

Ngục tốt dẫn đường cho cậu tên là Tân Lộc, là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn.

Cô giới thiệu: "Quỳ hồn vừa bị anh đẩy xuống kia tên là Trương Xuyên, đã chịu hình ở đây hơn năm trăm năm rồi. Khi còn sống gã lừa gạt người khác, nói mình là thần tiên giáng thế, thờ phụng gã có thể nhận được phước lành, không tin gã thì sẽ bị trời cao trừng phạt. Gã lừa gạt rất nhiều cô gái trở thành thần phi của hắn, một người trong đó vì đã từng có hôn ước, bị gã trách cứ là không còn trinh trắng, cô gái đó bị những lời giả dối của hắn đầu độc quá sâu, cho nên nhảy sông tự vẫn."

"Những kẻ phạm tội như vậy, đều sẽ tiến vào địa ngục nhỏ Hoán khổ để chịu phạt."

Đáng đời!

Quỳnh Nhân: "Những kẻ như vậy nếu đi đầu thai thì sẽ đầu thai thành gì?"

Tân Lộc: "Sẽ đầu thai thành người. Kẻ đó sẽ cả đời cơ khổ, bị người người phỉ nhổ, xem thường, ghét bỏ, trải qua cuộc sống sống không bằng chết. Nếu đời sau gã vẫn tiếp tục làm ác, vậy cuộc sống như thế sẽ không ngừng tuần hoàn."

Tân Lộc dẫn Quỳnh Nhân ngồi lên xe đi xuống dưới đáy vực.

"Mấy con chó răng sắt này rất hung dữ, trong miệng mọc ra răng sắt nóng rực, có thể dễ dàng xé nát quỷ hồn."

Quỳnh Nhân thấy trên mặt đất là rừng dao đỏ đậm, lít nha lít nhít thì không khỏi rùng mình một cái, nhìn thôi đã thấy nóng rồi.

Tội nhân cậu vừa đẩy xuống ba nãy đã bị xé nát thanh từng mảnh nhỏ, con chó vừa cắn xé hắn lập tức nhào về phía Quỳnh Nhân, Tân Lộc quát to một tiếng: "Ngồi xuống!"

Con chó nghe lệnh cô, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng vẫn chăm chú nhìn về phía Quỳnh Nhân, cái đuôi ngoáy tít mù, bên mép còn dính máu.

Quỳnh Nhân: "..."

Con chó nằm nhoài ra cách đó hai mét, mắt đen tròn xoe xoe nhìn cậu, Quỳnh Nhân bị nhìn thế thì giơ tay đầu hàng, đi tới tủy tiện xoa đầu nó một cái, con chó lập tức vui vẻ, xoay vòng vòng quanh cậu, sau đó còn nằm vật xuống, phưỡn bụng ra.

Quỳnh Nhân lập tức dùng quyền lợi của ông chủ: "Chu Mật, anh sờ nó một cái đi."

Chu Mật run rẩy: "Sao lại là tôi?"

Quỳnh Nhân không biết tại sao, nhưng sâu trong lòng cậu có một loại trực giác khó mà giải thích được, đó chính là nếu cậu sờ sinh vật nào quá nhiều lần, có khả năng rồng sẽ không cho cậu sờ nữa.

Cho nên cậu muốn quản lý cái tay của mình cho tốt, không thể vì chó mà mất rồng được.

Tô Hoài Chương đẩy anh ta ra, còn không quên ném lại một ánh mắt ghét bỏ: "Để cụ."

Ông cụ bắt đầu đùa giỡn với con chó.

Tân Lộc nhìn mà ngây dại: "Còn thế này được à... Chó này bình thường rất dữ, chúng tôi cũng không dám tới gần, may mà bọn nó đều rất nghe lời, sẽ không làm ngục tốt bị thương."

Quỳnh Nhân: "Nếu đã nghe lời thì tại sao còn phải sợ? Chó bình thường đều rất yêu quý chủ nhân."

"Những đây là chó răng sắt đấy, răng của tụi nó là sắt nung nha."

Quỳnh Nhân: "Thế thì bọn nó không phải chó sao?"

Cậu cho Tân Lộc một ánh mắt cổ vũ, Tân Lộc đánh bạo, đi lên sờ sờ, con chó lập tức nhếch mép, để lộ ra nguyên một hàm răng đỏ rực.

Tân Lộc lập tức lùi lại một bước: "Thật đáng sợ."

Cô quay đầu nhìn, thấy gần như toàn bộ chó răng sắt đều đang phi về phía bên này, sợ đến mức hai chân rút gân: "Chạy, chạy mau."

Quỳnh Nhân: "Đâu có đế mức ấy..."

Cậu nhìn đám chó đang chạy tới, cám xúc trong lòng thật sự là một lời khó nói hết.

Chỉ nhìn ngoại hình của chúng nó thôi thì có chó Shih Tzu, chó Bắc Kinh, Pug mặt xệ, Lhasa Aspo. Chó Shih Tzu và chó Bắc Kinh đều được thắt bím, còn cột một cái nơ bướm hồng nhạt cute.

Trong đó, chắc uy mãnh nhất chính là con Chow Chow có cái mặt giống 囧.

Trừ việc tụi nó ăn uống máu me đầy miệng ra, thì còn đáng sợ ở chỗ nào...

Mấy nhóc này không phải đều là mấy giống chó dùng dáng vẻ đáng yêu để nổi danh sao?

Giờ phút này, trong lòng Tân Lộc ngoài trừ kính nể thì chỉ có kính nể mà thôi.

Chó răng sắt không biết đã xẻ thịt bao nhiêu tội nhân, đáng sợ như vậy, thế mà Quỳnh Nhân từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên như không, không hổ là người từng đánh bại cả Minh Tinh.

Mấy chú chó này thấy bạn của mình được người ta vuốt ve thì đều ôm tâm trạng háo hức mong đợi xông đến, còn dựa theo chủng loại để xếp thành hàng, ngoan ngoãn chờ đến lượt được xoa xoa, ý thức tinh thần tự quản vô cùng cao.

Quỳnh Nhân nhìn thế thực sự không đành lòng: "Bọn nó ngày ngày khổ cực công tác, còn phải ăn mấy kẻ khốn nạn tội ác này trời kia, mọi người không thể bày tỏ một chút, chơi với bọn nó chốc lát à?"

Tân Lộc tuy sợ hãi nhưng thấy thế cũng mềm lòng, bèn gọi tới không ít ngục tốt chơi đùa với bọn nó, tuy toàn bộ quá trình đều lo lắc sẽ bị hàm răng sắt của bọn nó cắn trúng, nhưng quá trình thực sự là khiến người ta vui vẻ bất ngờ.

Luôn cảm thấy khổ cực khi phải thi hành hình phạt với phạm nhân cũng giảm bớt không ít.

Cùng ngục tốt chơi đùa một hồi xong, rõ ràng thái độ công tác của đám chó tích cực hơn nhiều, chỉ cắn mấy cái đã xử lý xong một phạm nhân.

Đừng thấy chúng nó hầu hết đều là mấy giống chó cỡ nhỏ, nhưng mà nhiệt độ trong miệng có thể lên đến 360⁰, sau khi nhe nanh thì răng so với lưỡi dao trên đất còn dài hơn.

Trong lúc ngục tốt cùng đám chó vui vẻ đùa giỡn...

Quỳnh Nhân lấy luôn bối cảnh là ngục tốt, chó răng sắt, cùng tội nhận đang thống khổ gào thét, nói với ống kính máy quay:

"Địa ngục Hoán Khổ chính là để trừng phạt những kẻ dùng tà ngôn mê hoặc người khác, khiến họ tự sát, khi còn sống dùng ác ngôn ác ngữ đầu độc người khác, chết rồi sẽ ở Hoán Khổ chịu hết mọi dằn vặt, vô luận có kêu gào ra sao cũng không có người tới cứu.

"Kẻ dùng tà ác dụ dỗ người khác rơi vào bóng tối, giờ cũng sẽ phải nếm mùi khổ đau khổ y như vậy. Ở địa ngục Hoán Khổ, vĩnh viễn không có ánh sáng, vĩnh viễn lạc lối, vĩnh viễn thống khổ, mãi đến khi ác nghiệp tiêu hết, mới có thể thoát khỏi nơi này."

Camera hướng lên trên phía vách núi, nơi đó đúng lúc có một tội nhận khác vừa bị đẩy xuống.

Tô Hoài Chương hồ hỏi nói: "Cụ có dự cảm, bộ phim tài liệu này của chúng ta nhất định sẽ đạt được thành công lớn, cụ chỉ hận không thể đi quay một bộ điện ảnh về chủ đề đề "Nhân quả báo ứng" ngay và luôn thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play