Lưu Kỷ cau có, hai ngày này hắn đã cố gắng mấy đượt tổng tiến công bốn mặt thành Ung Chấu cố gắng bò lên tường thành tiến hành lấy số lượng quân đông đảo thủ thắng.
Nhưng số lượng quân thủ thành Ung Châu lại không phải ít ỏi. chính quy quân đội lên đến 9 ngàn người, phụ binh tráng đinh lên đến cả vạn.
Cho nên bốn phía tường thành của Ung Châu đều vững chắc vô cùng, cho dù là lấy mạng người mà điền vô thì 6 vạn quân của Lưu Kỷ cũng không đủ cho gần hai vạn quân dân Tống bên trong thành Ung Châu đồ sát.
Sau hai lần tiến công tổn thất trên 2 ngàn người thì Lưu Kỷ không thể làm gì khác là đóng quân bao vây suy nghĩ cách khác.
Lưu Kỷ hắn không phải không có máy ném đá nhưng thứ này vô tác dụng đối với thành Ung Châu.
Thợ khéo thì Lưu Kỷ hắn cũng có chứ, bao nhiêu năm giao lưu Tống-Việt. Nhất là Quảng Nguyên có nhiều thương nhân Tống mò đến vì nơi này nhiều mỏ vàng bạc cho nên một kẻ dã tâm như Lưu Kỷ đã tậu cho mình một nhóm công tượng lành nghề chế tạo thạch đầu pháo kiểu Tống để phòng ngừa công thành và thủ thành chiến.
Nhưng thứ tạo thạch đầu pháo kiểu Tống này không hề có tác dụng đối với Ung Châu thành này một chút nào.
Tầm xa của tạo thạch đầu pháo kiểu Tống chỉ tầm 50-60m hoàn toàn nằm trong tầm bắn của cung tên Tống từ đầu thành. Mặc dù Lưu Kỷ đã cho xây những tường che bảo vệ thạch đầu pháo nhưng lại không ăn thua với sự phản công từ thạch đầu pháo cùng đại nỗ từ đầu thành của quân Tống.
Các nhân viên kéo thạch đầu pháo luôn nằm trong tầm hỏa lực của đối phương, đứng trên đầu thành cao 10m luôn có tầm bắn vượt trội so với vũ khí cùng loại đặt ở mặt đất thấp. Cho nên tạo thạch đầu pháo của Lưu Kỷ chịu đả kích nặng nề và luôn nhanh chóng tan hoang.
Có rất nhiều người không hiểu gì về thạch đầu pháo kiểu Tống sẽ thắc mắc rằng tại sao không dùng gỗ tốt hơn, xây dựng máy bắn đá to lớn hơn để có được tầm bắn và uy lực tốt hơn? Thực tế đó là vấn đề tiên thiên giới hạn khiến cho tạo thạch đầu pháo kiểu Tống không thể cải thiện được chất lượng đường đạn của bản thân. Theo lối mòn tư duy của các key thủ thì cứ chất lượng gỗ tốt hơn, xây dựng to hơn sẽ hùng mạnh hơn. Nhưng sự thật thì không đơn giản như vậy.
Thạch đầu pháo kiểu Tống là nguyên tắc đòn bẩy một đầu dùng sức kéo của người với cánh tay đòn cực ngắn để kéo cánh tay đòn dài phía đối diện có chứa túi đá để ném đi.
Bởi vì sức kéo là nhân lực cho nên quãng đường kéo luôn là giới hạn dưới 1,5m chính điều này khiến cho cánh tay đòn ngắn nơi nối liền các sợ dây kéo luôn là cực ngắn.
Vì cấu trúc bất cân xứng này mà những xạ thủ kéo máy bắn đá kiểu Tống vừa phải chịu sức nặng của cả khối đá và đoạn dài của cánh tay đòn phía đối diện.
Do vậy càng là gỗ tốt, chắc chắn, nặng nề lại càng gây nên những lãng phí sức lực cho việc kéo thạch đầu pháo. Đây là lý do mà tre luồng luôn được sử dụng cho việc chế tạo Thạch Đầu Pháo Tống – Việt. Đơn giản vì nó thích hợp nhất cho loại khí cụ công thành hay thủ thành này.
Luồng ( tre) đơn giản là một loại cây phổ biến ở cả Tống và Việt, kết cấu của nó khiến cho việc chịu lực tuyệt đối tốt nếu so với cân nặng. Một cây luồng dài trên 10m nếu là tươi mới cũng chỉ 35kg, với độ dẻo dai vô đối của mình thì với ba thanh luồng gép lại hoàn toàn có thể chịu đựng được 50kg tảng đá sức nặng của máy bắn đá. Tổng trọng lượng cánh tay đòn cũng chỉ là gần 100kg thảy.
Nhưng bất kỳ loại gỗ tốt nào dài 10m đủ chịu đựng 50 kg cân nặng đạn đá thì trọng lượng không bao giờ thấp hơn 700kg cho một cánh tay đòn dài 10m ( nhóm gỗ rác đã 670kg/ m3). Do đó gỗ không bao giờ là vận liệu được chọn cho máy bắn đá kéo tay Tống – Việt ( tất cả các sách vũ khí cổ thời Tống ghi lại cùng hình ảnh đều là tre luồng cấu tạo máy bắn đá).
Chính vì giới hạn vật liệu này cho nên việc xây đựng các cỗ máy bắn đá kéo tay hang trăm người kéo là không thể nào và cho dù có xây dựng cũng chẳng có tác dụng gì vì với cấu trúc quá khổng lồ thì vật liệu tre luồng lại không đap ứng được kích thước. Trong khi đó vật kiệu Gỗ lại quá nặng để làm cánh tay đòn cho máy bắn đá kéo tay.
Nhưng không nên khinh thường máy bắn đá thời Tống- Việt lúc này, chính vì nguyên liệu dễ kiếm, dễ chế tạo và lắp đặt nên thứ này thực tế cực nguy hiểm.
Ví dụ như trên những vách đá cheo leo người ta vẫn có thể dễ dàng dựng nên những cỗ máy bắn đá này. Trong lịch sử đã từng chứng kiến Thân Cảnh Phúc cho lắp đặt rất nhiều máy bắn đá trên núi Hàm Quỷ bên cạnh Ải Chi Lăng khiến cho quân Tống thiệt hại nặng nề.
Tính cơ độn của các cỗ máy bắn đá kéo tay này thuộc hàng siêu cao, có thể bố trí khá cơ động cả trong dã chiến, cho nên dù Trebuchet du nhập vào phương Đông vào thế kỉ 13, nhưng thứ máy bắn đá kéo tay thời Tống vẫn được sử dụng trong nhiều năm tiếp theo trong những nhiệm vụ đặc biệt.
Xong nói gì thì nói, máy bắn đá kéo tay không thể nào có nhiều tác dụng trong các cuộc công thành chiến với người Tống, vì họ là người đẻ ra các cỗ máy này cho nên họ thừa hiểu phải xây dựng tường thành ra sao cùng một hệ thống phòng thủ như thế nào để chống lại chúng.
Thành Ung Châu chính là một điển hình như vậy, hào thành rộng 40m đủ để các đội thủy binh Tống dùng thuyền hỗ trợ thủ thành. Và nó cũng là một cái lạch trời cho những kẻ muốn công thành.
Tường thành cao 10m trung bình, rộng 5m có những chỗ rộng tới 7m đủ cho hai hàng xe ngựa đi qua. Tuy là lõi đất nện nhưng thành này đã qua cải tạo nên có nhiều lớp cạch kết nối bằng vôi vữa, gạo nếp, dầu thung cho nên khá rắn chắc. Những viên đạn đá với động năng thấp từ thạch đầu pháo không có nhiều uy hiếp lắm cho tường thành loại này.
Lưu Kỷ rất sốt ruột, hắn muốn sớm công thành bởi hai lẽ, một là vì áp lực quân lương đã thiếu, hai đó là vì hiệu lệnh ai vào trước thành Ung Châu được xưng Vương. Lưu Kỷ sở dĩ tiến quân thần tốc và muốn tốc chiến đánh xuống thành Ung Châu vì lý do này là chính. Nhưng giờ đây hắn cảm thấy Ung Châu Thành quá khó khăn để đột phá.
…………………………….
Trong đêm tối Vương Tự Toản dẫn 500 “tàn binh bại tướng” vội vã trốn về Liêm Châu.
Đám binh sĩ này một đêm “ phấn chiến” đột phá vòng vây trùng điệp của quân Đại Việt trên bờ vậy mà cũng thành công thoát về được Liêm Châu.
Quay lại ngắm nhìn hơn 100 bại binh “lạ mặt” đang kè kè bám sát quanh mình thì Vương Tự Toản càng xám ruột. Hắn không thể ngờ rằng những mưu toan của các đại lão trong gia tộc chỉ trong chốc lát bị một kẻ nhìn như trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm hoàn toàn khám phá.
Nhớ lại đêm đó chỉ một câu hỏi của Ngô Khảo Ký đã khiến cho Vương Tự Toản cứng họng không thể trả lời. Một thiên tướng như hắn đủ sức mở cả thành Liêm Châu và Ung Châu sao? Nếu không có thế lực khổng lồ đứng sau lưng thì trừ khi Vương Tự Toản là thần tiên mới làm được. Mà nếu đã có thể lực khổng lồ như vậy thì triệt hạ một cái nho nhỏ thập trưởng Tống Kiệt cần phải rắc rối vậy không?
Vương Tự Toản chửi cha chửi mẹ đứa nào lên kế hoạch ngu xuẩn đầy lỗ hổng như vậy? Nhưng Vương Tự Toản hắn lại không tự soi vào gương mà nghĩ, lúc hắn nhận kế hoạch này cũng gật gù coi là thượng sách. Tình báo chắc chắn như đinh đóng cột Ngô Khảo Ký chỉ là một tên con em cháu cha dựa vào ân ấm của cha anh mà leo lên vị trí này, thực tài chẳng có là bao. Nhưng Vương Tự Toản thề hắn chừng này tuổi chưa từng nhìn thấy ai từng đó tuổi lại tinh ranh như cáo vậy.
Ngô Khảo Ký lúc này đã biết Vương Tự Toản không phải đại diện cho bản thân hắn mà là đại diện cho Vương gia ở Phúc Châu Phúc Kiến Lộ. Nếu như vậy thì chuyện này có thể thông, một thế gia lực lượng ngầm có thể mở thành Liêm Ung là không quá khó.
Nhưng Ngô Khảo Ký biết chuyện này rất không đơn giản, một cái thế gia vì bắt sống một tên thập trưởng binh bé tí teo bên cạnh Tô Giám mà cần phải mạo hiểm bán nước như vậy rất đáng suy nghĩ.
Thêm vào đó lúc này mọi chuyện liên quan đến Tô Giám đều là điều nhạy cảm đối với Ngô Khảo Ký. Cho nên thẫn thờ một giây Ngô Khảo Ký đã liên tưởng đến một chuyện rất đáng sợ.
Chính vì vậy hắn ngay lập tức cố nén bình tĩnh lại mà bày binh bố trận.
Nếu đúng như suy đoán và nghi ngờ của bản thân thì chuyện Tô Giám – Tống Kiệt – Vương thị Phúc Châu sẽ liên qua mật thiết đến Xuyên Không chuyện. Đây chỉ là suy đoán và nghi ngờ chưa đầy đủ căn cớ nhưng Ngô Khảo Ký lúc này sẽ không bỏ qua bất kì điều gì khả nghi.
Tại sao có mối liên hệ này đơn giản vì Vương thị Phúc Châu bó tay tự mình bắt Tống Kiệt một thập trưởng be bé, cho nên suy tính ra Tống Kiệt phải có người bảo vệ, người mà Vương thị Phúc Châu phải dè chừng. Thêm vào đó Vương thị Phúc Châu muốn bắt sống Tống Kiệt bằng mọi giá cho nên Tống Kiệt phải giữu một thứ gì đó quan trọng hay chính bản thân Tống Kiệt là thứ quan trọng đó. Nếu là thời điểm bình thường thì Ngô Khảo Ký sẽ không để ý và coi đây là một hồi giao dịch bình thường, chẳng liên quan gì mình. Chỉ cần công phá Ung Châu dễ dàng là được.
Nhưng xui cho Vương thị Phúc Châu một điều Ngô Khảo Ký là người Xuyên, hắn biết được có kẻ xuyên đang ở Ung Châu, có thể là Tô Giám hoặc là người bên cạnh Tô Giám. Cho nên với sự nhạy cảm này Ngô Khảo Ký sẽ liên hệ ngay hai sự việc trên làm một.
Chính vì có sự nghi ngờ cùng liên hệ này Ngô Khảo Ký không bứt dây động rừng mà vờ như thuận theo giao dịch với Vương thị Phúc Châu.
Vậy nên mới có chuyện ngày hôm nay quân Đại Việt hai đường thủy bộ ầm ầm 2 vạn quân công phá doanh thủy trại Bắc Hải, một cái nho nhỏ thiên tướng Vương Tự Toản có thể dũng mãnh đột phá vòng vây dẫn đi 400 binh sĩ chạy đến Liêm Châu. Trong bóng tối nhập nhằng lại có 100 Tống Binh lạ mặt người Mân gia nhập đoàn binh sĩ này kè kè áp lấy Vương Tự Toản mà chạy.
Lúc này thủy doanh Bắc Hải đã yên hàn khói lửa. Bốn bề chỉ có quân Đại Việt tuẫn tiễu xung quanh, Bố Chính quân dường như không thiếu một binh một tốt đã bắt lại được thủy doanh này. Quân Tống Hán hơn 200 người bị chém cả, 2000 quân Mân buông khí giới đầu hàng. Thiệt hại chỉ là một chút quân của Thân Cảnh Phúc không đáng kể. Sự vận động của “Phạt Tống Bố văn” cực hiệu quả, quân Mân dường như không mấy có ham muốn kháng cự nào.
Ngô Khảo Ký đang ngồi xắp xếp lại các đầu mối thông tin thì lúc này thân binh chạy vào thông báo. Có người mang lệnh bài đặc biệt của Ngô Khảo Ký cầu kiến.
Quái nhân mặc áp khoác chùm kín đầu tai che mặt được 2 thân binh võ trang từ từ dẫn vào quân trướng, Ngô Khảo Ký dừng tay ngước mặt lên mỉm cười thân thiện.
“ Trịnh Cao huynh vất vả rồi, ngồi uống một ly trà nóng sao? Ngoài trời thật quá lạnh”
“ Không vất vả.. không vất vả.. được làm việc cho đại nhân thật không vất vả…” Quái nhân bỏ ra khăn chùm đầu, tên béo mắt híp râu cá chê, đây không phải Hán gian Trịnh Cao thì là ai. Hắn đang hề hề nịnh nọt mà thưa lấy.
“ Trịnh Cao huynh khách khí làm chi, người một nhà… ngươi ngồ xuống đi” Ngô Khảo Ký cười cười đánh hiệu mắt cho hai tên thân binh rời đi.
“ Cảm ơn.. Cảm ơn đại nhân, tiểu lần này đến là để dâng lên tình báo của Quảng Châu. Còn mấy vùng như Tô Châu – Hàng Châu- Phúc Châu thì xin đại nhân cho tiểu thời gian..”
Trịnh Cao cười nịnh nọt mà lôi trong ngực ra một xấp lụa trình lên.
“ Trịnh Cao huynh quá vất vả rồi, tấm thịnh tình này Ký tôi nhận, chỗ tốt đảm bảo không thiếu cho Trịnh Cao huynh…” Ngô Khảo Ký nhận lấy tình báo tin mà khẳng định chắc chắn.
“ Đại nhân nghĩ đi đâu rồi… Cao tôi … tiểu nhân được làm việc cho ngài là may mắn may mắn… Phía Liêm Châu tiểu đã chuẩn bị người bất kỳ lúc nào cũng có thể giúp đại nhân đột phá một cổng thành..” Trịnh Cao lại khoe công.
“ Hả… là Trịnh gia tổ chức….?” Ngô Khảo Ký nhướng mày, hắn thực bi ai cho tên nào trấn thủ Liêm Châu, nới đó không chỉ có một tên Hán gian để mắt mà cả một tập đoàn vài nhà Hán gian để mắt a. Thật quan ngại vô cùng.
“ Không không… đây là tư nhân ngươi của tiểu thôi..” Trịnh Cao xua xua tay.
“ Hửm… Tư nhân người của Trịnh Huynh…. Ngươi tính phân gia cùng Trịnh gia?” Ngô Khảo Ký giật mình, hành động của Trịnh Cao đang tỏ vẻ hắn muốn độc lập sử xú mọi chuyện ở đây..
“ Hịch Hịch… người không vì mình…. Đại nhân đã cho tiểu một con đường thì tiểu cũng vì mình nghĩ ngợi một chút … thành lập một cái nho nhỏ thế lực ở phương Nam này cũng không sao. Dù sao nửa đời phục vụ cho gia tộc cũng nên tự lo cho con cháu một chút… Không tính là phân gia chỉ là sửa xoạn cho mình mội vài thứ bên ngoài…” Trịnh Cao híp mắt cười giả như xấu hổ.
“ Ha ha … thú vị… người như Trịnh huynh ta thực sự rất thưởng thức… đây quân doanh không có rượu lấy trà thay tửu… Chúc Trịnh huynh mã đáo thành công…” Ngô Khảo Ký giãn lông mày… tốt a.. có dã tâm lại có cả năng lực, biết khéo dùng thì rất… có lợi nha.
“ Cảm ơn cát ngôn của đại nhân… Đại nhân mời” Trịnh Cao bỗng tỏ ra hào sảng hơn một chút …
“ À ta có chuyện muốn hỏi Trịnh huynh… ngài có biết về Vương thị ở Phúc Châu?”
“ Vương thị Phúc Châu… Cái này thì tiểu biết Vương thị là họ lớn nhất ở Phúc Châu, nhà này không tầm thường thời Ngũ Đại Thập quốc Vương thị chính là xưng Vương đất Phúc Kiến Chiết giang thành lập Mân Quốc nơi này… kể đến đầu tiên có lẽ là phải kể về Vương Thẩm Tri….” Trịnh Cao tỏ ra hiểu biết bắt đầu giới thiệu.
Càng biết thêm thông tin Ngô Khảo Ký càng giật mình, hắn cảm thấy ván cờ ở Lưỡng Quảng không hề không hề đơn giản một chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT