“Cô câm miệng, tốt hơn hết là cô nên thành thật với tôi một chút, cô không để cho tôi sống tốt, tôi cũng sẽ không để cho cô cảm thấy tốt hơn đâu.” Trương Á Lệ nói.
Hai người vừa mới đi được một đoạn, đến góc đường, Dư Du Nhiên nhìn thấy Phó Trọng Đình.
"Tại sao hai người còn không đi ăn cơm nhỉ? Hai người làm gì ở đây?" Phó Trọng Đình hỏi.
“Chủ tịch… Chủ tịch… Chúng tôi bây giờ sẽ đi luôn đây.” Trương Á Lệ khi nhìn thấy Phó Trọng Đình thì lắp bắp nói.
Cô ta nghĩ rằng con dao của cô ta đang đặt trên eo của Dư Du Nhiên, Phó Trọng Đình sẽ không thể nào nhìn thấy nó.
Sau đó, khi Dư Du Nhiên và Trương Á Lệ đi ngang qua Phó Trọng Đình.
Phó Trọng Đình bất ngờ đẩy Dư Du Nhiên ra.
Trương Á Lệ hết hồn!
Thấy Dư Du Nhiên bỏ chạy, cô ta lập tức rút dao đâm về phía Phó Trọng Đình.
"Phó Trọng Đình !!!"
Một loạt những âm thanh quần áo bị cứa nát truyền đến, Dư Du Nhiên nhìn thấy cánh tay của Phó Trọng Đình bị dao cứa, sau đó máu chảy ra.
Phó Trọng Đình lo lắng rằng Trương Á Lệ sẽ lao về phía Dư Du Nhiên nên đã đưa tay ra chặn lại.
Trương Á Lệ nhìn thấy điều này, ngay lập tức muốn vồ lấy nó một lần nữa.
Phó Trọng Đình ôm Dư Du Nhiên, sau đó né tránh, anh đá Trương Á Lệ ngã xuống đất.
Sau đó, Lục Kình Vũ dẫn người đến khống chế Trương Á Lệ.
“Chủ tịch, ngài không sao chứ?” Lục Kình Vũ lo lắng hỏi.
“Không sao.” Phó Trọng Đình nhìn Trương Á Lệ.
Cô ta đột nhiên dường như phát điên vậy!
"Hahahaha ... Hahahaha... Hahaha... Dư Du Nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người quy tắc ngầm với cô lại là Phó Trọng Đình !!"
Trương Á Lệ giống như bị kích thích.
Cô ta vẫn luôn nghĩ rằng Phó Trọng Hiên là người đã sa thải cô ta, ai ngờ đến đó lại là Phó Trọng Đình, cô ta thực sự đã đánh giá quá thấp Dư Du Nhiên rồi.
"Quy tắc ngầm cái gì chứ? Ăn nói hàm hồ, Dư Du Nhiên là vợ tôi, tôi lại không được bảo vệ cô ấy hay sao?" Phó Trọng Đình nói.
"Anh... Anh nói cái gì? Chuyện này không thể nào! Không thể nào!!"
"Có việc gì mà không thể xảy ra chứ Trương Á Lệ, còn nhiều điều mà cô không biết lắm. Trước đây cũng là cô đã gây khó dễ với tôi trước, đi đâu cũng làm khó dễ tôi. Nhưng đó chỉ là một phần của công việc. Cô lại muốn giết tôi để trút giận. Cô quả là người đàn bà lòng dạ hẹp hòi!"
"Người lòng dạ hẹp hòi mới là các người đó, là các người đã sa thải tôi khiến tôi mất việc. Chồng tôi ghét bỏ vì tôi không thể kiếm tiền được nữa. Sau đó anh ta lừa dối, ly hôn với tôi, con tôi cũng bị anh ta cướp đi. Bố mẹ tôi chỉ có một cô con gái là tôi, họ phát hiện ra mọi chuyện tức giận đến chết, là cô đã khiến gia đình tôi tan nát! Tất cả là do cô, Dư Du Nhiên!"
"Hừ! Chuyện đã đến mức này mà cô vẫn không biết hối cải. Cô mới bị đuổi việc một tuần mà chồng cô đã lừa dối cô. Lẽ nào cô chưa từng nghĩ chồng cô sớm đã lừa dối sau lưng cô rồi sao? Liên quan gì đến tôi chứ? Cô lại đem mọi chuyện đổ lên đầu tôi, thực là nực cười mà!"
"Nhiều lời với cô ta làm gì chứ, cô ta đã bị điên rồi, Kình Vũ, đưa cô ta đến đồn cảnh sát, phần còn lại cậu tự lo liệu nốt đi."
Sau đó, Dư Du Nhiên cùng Phó Trọng Đình đến bệnh viện.
Cũng may mắn đều là những vết thương ngoài da, không bị thương đến mạch máu, nhưng anh cũng đã chảy rất nhiều máu!
"Phó Trọng Đình, làm thế nào mà anh biết được tôi bị bắt cóc vậy?"
"Cô nói với tôi, mẹ tôi tìm cô đi mua sắm? Lẽ nào tôi còn không biết mối quan hệ giữa cô và mẹ tôi hay sao? Thứ nhất, bà ấy không bao giờ đến công ty. Thứ hai, nếu cô đi mua sắm với bà ấy, chỉ có khi mặt trời mọc ở đằng tây mà thôi."
Dư Du Nhiên nghe xong, phải nói rằng Phó Trọng Đình quả thực rất thông minh, anh đã nghe ra được tín hiệu bí mật mà cô đưa ra.
"Nhưng làm thế nào anh biết rằng tôi bị cưỡng ép dưới tầng hầm chứ?"
"Bây giờ là giờ tan làm, nếu cô đi ra từ cửa lớn sẽ có tiếng ồn ào phát ra trong điện thoại, nhưng chỗ bên cô lại vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tầng hầm thì còn chỗ nào nữa chứ?"
"Được rồi, quả nhiên là Phó Trọng Đình!"
Phó Trọng Đình nói xong, nhìn cánh tay của mình: "Chuyện này không cần nói ra ngoài."
Dư Du Nhiên hiểu rằng Phó Trọng Đình đang lo lắng rằng chuyện này sẽ đến tai Trần Tuệ, Trần Tuệ nhất định sẽ gây rắc rối cho cô.
“Phó Trọng Đình, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều!” Dư Du Nhiên cảm kích nói.
Nếu không có Phó Trọng Đình, cô cũng không biết phải làm gì, đây là lần đầu tiên cô bị người ta cưỡng ép!
Đối phương lại còn là một người điên nữa.
"Bây giờ tay tôi không thể cử động được rồi, cho nên sau này cô phải phục vụ tôi."
"Được thôi, không vấn đề gì."
"Đi tắm, thay quần áo cô cũng muốn tận tâm tận lực giúp tôi làm, hử?"
Dư Du Nhiên: "……"
Làm sao cô không nghe ra giọng điệu mờ ám này của Phó Trọng Đình chứ!
Nhưng mà, ai bảo cô mắc nợ anh chứ.
Sau khi được bác sĩ băng bó xong, Dư Du Nhiên định dùng bữa cùng với Phó Trọng Đình, nhưng tạm thời anh có một số việc cần giải quyết, sau đó lại rời đi.
Cuối cùng cô cũng hiểu ý nghĩa câu nói tận tâm tận lực giúp đỡ của anh.
……
Ngày hôm sau.
Phó Trọng Đình nói rằng anh đang phải đi công tác.
Vốn dĩ chuyện Phó Trọng Đình bị thương Trần Tuệ cũng không biết.
Nhưng mà không biết chuyện gì đã xảy ra, chuyện này thế mà đã truyền đến tai bà ta.
“Dư Du Nhiên, đi với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Trần Tuệ nói.
"Bà có chuyện gì thì cứ nói ra, tôi vẫn còn việc cần phải làm!"
"Vết thương trên cánh tay của Trọng Đình, là như thế nào hả?"
Dư Du Nhiên: "..." Bà ta biết rồi sao.
"Đừng có giả vờ giữ im lặng, tôi đã phái người điều tra rồi, tất cả mọi chuyện đều là do cô, Dư Du Nhiên, cô để Trọng Đình đỡ dao cho cô sao, cô đúng là được đấy!"
"Sự việc xảy ra đột ngột, tôi cũng không mong nó sẽ xảy ra."
"Đủ rồi! Đừng nói gì nữa cả, đây tôi đưa cho cô cái này."
Trần Tuệ liếc nhìn thứ trên bàn.
Dư Du Nhiên tò mò cầm nó lên, hóa ra đó là một tấm thẻ.
"Bà có ý gì đây? Cho tôi tiền tiêu vặt hay sao?" Dư Du Nhiên hỏi.
"Tiền tiêu vặt sao? Xem ra cô tưởng tượng quá nhiều rồi, Dư Du Nhiên, trong này có hơn một trăm nghìn tệ! Cô cầm lấy đi đi, coi như tiền bồi thường ba năm qua cho cô."
Dư Du Nhiên cầm lấy tấm thẻ, ngón tay vô cùng dùng sức.
"Làm sao vậy? Cô còn chê ít hay sao? Tôi nói cho cô biết, cô cũng đừng quá tham lam vậy. Đây cũng được coi là một khoản tiền tương đối lớn rồi."
Lúc này Dư Du Nhiên thực sự muốn phun máu bà dì* lên khắp mặt bà ta.
*(bà dì nghĩa là kỳ kinh nguyệt đó)*
Chết tiệt, sau khi lợi dụng xong cô, bây giờ lại muốn nhanh chóng đuổi cô đi sao?
"Tôi nói muốn rời đi khi nào vậy?"
"Trước đây là Trọng Đình bảo vệ cô, nhưng bây giờ cô lại khiến con trai tôi đỡ một nhát dao cho cô. Tôi sẽ không bao giờ để cô ở lại nhà họ Phó nữa."
“Tôi sẽ không đi.” Dư Du Nhiên nói rõ từng chữ một.
Sau đó, chỉ trong nháy mắt ngón tay cô dùng lực bẻ gãy tấm thẻ ngân hàng.
"Dư Du Nhiên, cô..." Thấy thế, Trần Tuệ tức giận muốn lên máu.
"Nếu muốn đuổi tôi đi, cũng phải là Phó Trọng Đình phải đuổi tôi đi. Trừ khi tôi nghe thấy lời nói từ chính miệng anh ấy bảo tôi rời đi, bằng không tôi sẽ không bao giờ rời đi!"
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT