Mới sáng sớm, cô bánh mắt ra đã bị chó cắn rồi.

Khi vừa bước ngang qua đó, cô nhìn thấy Phó Trọng Đình và một nhóm người đúng lúc đi ngang qua chỗ đó.

Các vị lãnh đạo cấp cao đang vây quanh anh dường như đang báo cáo cho anh về việc gì đó, một nhóm người cứ như vậy đi ngang qua cô.

Sau giờ nghỉ trưa, khi Dư Du Nhiên trở lại văn phòng một lần nữa, cô bất ngờ nhìn thấy Trương Á Lệ đang vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc của mình.

Cô đột nhiên sững sờ!

“Cô ta bị sao vậy?” Dư Du Nhiên hỏi.

“Lệnh từ cấp trên mới đưa xuống nói rằng cô ta đã mắc lỗi trong công việc và không đủ tư cách tiếp tục làm ở công ty nữa, đồng nghĩa với việc cô ta đã bị sa thải rồi.” Ngô Tâm Di giải thích cho cô.

Dư Du Nhiên: "……"

Bị sa thải sao?

Sáng nay cô ta vẫn còn vênh váo hung hăng, tại sao bây giờ lại bị đuổi việc rồi?

Dù sao cũng không phải việc gì liên quan đến cô, Dư Du Nhiên cũng không quan tâm đến việc này nữa, Trương Á Lệ đi thì cũng tốt.

Trương Á Lệ ôm lấy cái thùng đồ, khi cô ta đi ngang qua người Dư Du Nhiên, cô ta liếc cô với một ánh mắt phẫn uất.

"Dư Du Nhiên, đừng tưởng rằng tôi không biết, tất cả đều là do cô làm, nhất định là cô đã nói gì đó với phó chủ tịch Phó rồi!"

Dư Du Nhiên: "..." Liên quan méo gì cô cớ chứ, cô cũng không có nói gì đặc biệt cả ok?

Trương Á Lệ bực bội bỏ đi.

Ngô Tâm Di hỏi chuyện phiếm: "Du Nhiên, những gì cô ta nói có phải là sự thật không? Thực sự là do cậu động chân động tay sao, phó chủ tịch Phó vì tức giận thay cậu mà sa thải cô ta hay sao? Cậu không phải là trường hợp đặc biệt đó chứ!"

Dư Du Nhiên cọc vào đầu Ngô Tâm Di một cái: "Fuck you, con mắt nào của cậu thấy tớ thuộc trường hợp được đối xử đặc biệt như vậy vậy, ăn nói linh tinh, là do cô ta tự làm sai tự bị sa thải thôi."

Vốn dĩ trong lòng của Dư Du Nhiên không chút để tâm, cũng không biết cơ may nào xui khiến, cô chợt nhớ ra một chuyện.

Cô lập tức đến văn phòng làm việc của Phó Trọng Đình.

Trợ lý của Phó Trọng Đình, Lục Kình Vũ khi nhìn thấy cô đến kính cẩn chào hỏi sau đó để cho cô vào. Anh ấy biết rõ thân phận của Dư Du Nhiên.

"Phó Trọng Đình!"

"Tìm tôi có việc gì sao?"

“Chuyện của Trương Á Lệ có phải là do anh làm đúng không?” Dư Du Nhiên hỏi.

Cô luôn cảm thấy trong chuyện này nhất định phải có người ra lệnh, nếu không, sao lại trùng hợp như vậy?

Người này sẽ không thể là Phó Trọng Hiên, nhưng nhất định là Phó Trọng Đình làm.

Phó Trọng Đình ngẩng đầu lên, sau đó chậm rãi nói: "Sao vậy chứ? Có người bắt nạt cô, nên tôi chỉ là ra tay giúp cô trút giận, cô đây là đang đến trách móc người đã giúp mình hay sao?"

"Không, tôi đến đây để cảm ơn anh. Tôi không ngờ anh lại quan tâm đến tôi nhiều như vậy."

Phó Trọng Đình đứng dậy, đi về phía cô, ánh mắt anh lướt nhìn qua ngực cô: "Cô định trả ơn tôi như thế nào đây?"

Trả ơn cái đầu anh đó! Cô mắng thầm

“Cái này… Tôi có việc phải làm, tôi về trước đây.” Dư Du Nhiên nói xong lập tức muốn bỏ chạy.

Lần trước ở văn phòng, cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Không ngờ đến được là Phó Trọng Đình lại đột nhiên nắm lấy cánh tay của cô: "Tôi có nói để cho cô đi sao?"

Trong lời nói của anh ẩn hiện một ý nghĩa đen tối nào đó.

Dư Du Nhiên ngay lập tức cảm thấy không ổn rồi.

"Chủ tịch..." Đúng lúc này, Lục Kình Vũ bước vào.

Dư Du Nhiên nhanh chóng chuồn đi, vẻ mặt của Phó Trọng Đình có chút không vui, nhưng Lục Kình Vũ tìm anh thì chắc hẳn là muốn báo cáo chuyện gì đó quan trọng với anh.

Lần sau anh nhất định sẽ tìm Dư Du Nhiên tính sổ!

Dư Du Nhiên chạy ra khỏi văn phòng, tâm trạng đang căng thẳng của cô lập tức được thả lỏng.

Thực sự bị Ngô Tâm Di nói trúng, cô quả nhiên thuộc trường hợp đặc biệt.

Cô cũng không biết Lục Kình Vũ tìm Phó Trọng Đình có chuyện gì. Mấy ngày nay anh đều rất bận.

Không phải đi gặp gỡ khách hàng, thì lại mở cuộc họp kiểm tra,… Nhiều lúc anh nghỉ ngơi luôn ở lại công ty.

Trưa hôm nay, Dư Du Nhiên ngồi trước bàn làm việc, chống tay lên hai má suy nghĩ xem hôm nay nên ăn gì đây.

Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.

Cô lướt nhìn, là tin nhắn WeChat của Phó Trọng Đình.

Mẹ kiếp! Anh đã thêm WeChat của cô khi nào vậy chứ! Tại sao cô không biết vậy! !

“Trưa nay cùng tôi đi ăn cơm đó.” Vẫn là giọng điệu độc đoán đó.

Mấy ngày rồi cô không được gặp Phó Trọng Đình, anh thực sự muốn đi ăn với cô sao? Trong lòng Dư Du Nhiên đột nhiên lóe lên một chút hạnh phúc nhỏ bé.

Đến buổi trưa, Dư Du Nhiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài.

Ai biết được, sau khi rời văn phòng được một lúc, cô đã nhìn thấy Trương Á Lệ.

Tại sao cô ta lại trở về đây vậy chứ?

“Dư Du Nhiên, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Trương Á Lệ nói.

“Tôi không rảnh.” Cô mới không thèm để ý đến cô ta.

"Dư Du Nhiên, đứng lại, tôi nhất định phải nói những lời này."

"Cô muốn nói gì?"

Trương Á Lệ bước tới, cô ta bất ngờ lấy một con dao từ trong túi ra đặt vào chỗ eo Dư Du Nhiên.

“Cô… Cô định làm gì vậy chứ?” Dư Du Nhiên không ngờ rằng cô ta lại to gan như vậy.

Bây giờ là thời gian tan làm, bên cạnh vẫn có rất nhiều người qua lại!

"Nếu cô không muốn chết thì đi theo tôi, bằng không cho dù là ngọc nát đá tan thì tôi cũng sẽ giết cô ngay ở đây."

Trương Á Lệ một tay giữ cánh tay Dư Du Nhiên, tay kia kẹp chặt con dao, rồi lặng lẽ đặt nó lên eo của cô.

Với sự che giấu hoàn hảo của cô ta, những người hối hả đi qua đi lại không biết còn nghĩ rằng bọn họ có một mối quan hệ thật tốt.

Trương Á Lệ đưa Dư Du Nhiên qua cửa tầng hầm đi xuống tòa nhà.

Nơi đó thường không có người đi lại, chỉ khi vận chuyển đồ đạc mới có người đi lại, lúc này mọi người đều bận rộn đi ăn cơm trưa lại càng không có một bóng người qua đây, nơi này lại vô cùng yên tĩnh.

“Trương Á Lệ, tại sao cô lại làm điều này?” Dư Du Nhiên hỏi.

"Tất cả là do cô, Dư Du Nhiên, chính cô đã khiến tôi mất việc. Cô có biết là tôi đã làm việc trong công ty này bao nhiêu năm rồi hay không? Tôi đã làm việc ở đây được bảy năm rồi. Tôi là một nhân viên lâu đời như vậy. Mọi người đều ghen tị với tôi vì có thể làm việc ở tập đoàn Phó Thị, bởi vì bị đuổi đi, những nơi khác đều không muốn nhận tôi nữa, cả cuộc đời này của tôi đều bị cô hủy hoại rồi."

Trương Á Lệ lộ ra bộ mặt thù hận.

"Đó cũng chỉ là một công việc mà thôi, cô nói tôi hủy hoại cả cuộc đời của cô có chút hơi quá lời rồi!"

"Tôi chỉ là không vừa mắt cô. Cô có một gương mặt thanh tú. Nếu có thể, chúng ta nên cạnh tranh công bằng. Tại sao cô lại muốn quyến rũ giám đốc Phó, sau đó còn bảo anh ấy sa thải tôi!"

Trời đất! Lớn lên xinh đẹp cũng là lỗi của cô sao.

"Trương Á Lệ, tin hay không tùy cô, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc khiến cho cô thôi việc cả. Nếu cô muốn trở lại làm việc, tôi có thể giúp cô."

"Ha ha, cô là đang thương hại tôi sao? Tôi cần cô thương hại tôi sao? Cô muốn đi tìm Phó Trọng Hiên để cho tôi quay lại làm việc lần nữa hay sao? Thật nực cười! Mọi thứ đã quá muộn rồi !!"

"Vì vậy, cô muốn giết tôi để trút giận sao?"

"Tôi ……"

Dududu ... dududu ... dududu ...

Lúc này, điện thoại di động của Dư Du Nhiên trong túi vang lên.

Nhất định là Phó Trọng Đình, đợi cô không đến anh đã gọi điện cho cô.

"Cô nghe đi! Cô biết mình nên nói gì rồi đó!" Trương Á Lệ nói.

Xuất hiện trong màn hình điện thoại của Dư Du Nhiên là cái tên "hóa thạch sống", Trương Á Lệ cũng không biết đó là ai.

"Alo ……"

"Dư Du Nhiên, cô muốn chết sao? Để tôi phải đợi lâu như vậy, thời gian của tôi được tính bằng tiền đô la, cô không biết sao?"

"Ừm, thực xin lỗi, vừa rồi tôi đụng phải mẹ anh ở cửa, mẹ anh nói muốn tôi đi mua sắm với bà ấy, nên tôi không đến được."

Sau đó, điện thoại bên đó đã bị ngắt kết nối.

“Giờ thì cô đã hài lòng rồi chứ!” Dư Du Nhiên nói rồi ném chiếc điện thoại đi.

"Cuối cùng thì hôm nay tôi cũng đã được tận mắt chứng kiến thế nào gọi là qua cầu rút ván. Lúc đầu, bà còn luôn ép tôi đến nhà họ Phó. Bây giờ Phó Trọng Đình đã tỉnh lại rồi, bà lại muốn nhanh chóng đuổi tôi ra ngoài!"

"Vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ cô còn muốn bám lại nhà họ Phó này cả đời hay sao? Lúc trước không phải là cô luôn chán ghét Trọng Đình nhà chúng tôi hay sao, luôn làm loạn muốn trở về nhà mẹ đẻ. Bây giờ, không phải là tôi đang giúp cô hoàn thành mong muốn của mình hay sao? Cho nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình đi, cút khỏi đây cho tôi!"

“Được rồi, tôi sẽ đáp ứng bà.” Dư Du Nhiên liền vui vẻ đồng ý.

Trần Tuệ còn nghĩ rằng cô sẽ mặt dày không chịu rời đi, dù sao thì Phó Trọng Đình cũng đã đã tỉnh lại rồi.

Không ngờ đến cô lại vui vẻ nhanh chóng chấp thuận như vậy.

"Con không đồng ý."

Đột nhiên lúc này, Phó Trọng Đình bước đến.

"Trọng Đình, sao anh lại ở đây? Không phải nói chuyện với mẹ hay sao?"

"Tại sao mẹ lại muốn đuổi cô ấy đi? Chúng con đã kết hôn rồi mà."

"Phó Trọng Đình, tôi nghĩ điều này sẽ tốt cho anh. Mẹ anh nói đúng. Vốn dĩ tôi chỉ là người giải vận đen cho anh, bây giờ anh cũng đã khỏe lại rồi, cho nên chuyện của tôi đã xong, cũng nên chấm dứt mọi chuyện rồi."

Dư Du Nhiên nhanh chóng xen lời vào.

Thực ra, bản thân cô cũng mong sớm được rời khỏi nhà họ Phó này rồi.

"Câm miệng! Tôi bảo cô nói chuyện sao?" Phó Trọng Đình tức giận nói.

Dư Du Nhiên: "..." Cô còn cần được anh cho phép mới được nói chuyện hay sao?

Trần Tuệ nghe thấy vậy trong lòng lập tức trở lên có chút lo lắng.

"Trọng Đình, sao con lại hồ đồ như vậy chứ! Người phụ nữ này, cô ta cũng chẳng có gì là tốt đẹp cả, làm sao có thể xứng với con được chứ, lúc đầu cũng vì nguyên nhân sức khỏe của con, mẹ mới để cô ta gả vào nhà này, nếu không, làm sao đến lượt cô ta cơ chứ!"

"Được rồi, người muốn con kết hôn với cô ấy là mẹ, bây giờ lại muốn đuổi cô ấy rời đi, mẹ cho rằng cuộc hôn nhân của Phó Trọng Đình con là một trò đùa hay sao? Mẹ thấy có vui hay không?"

Phó Trọng Đình nói xong, lập tức kéo Dư Du Nhiên rời đi.

Trần Tuệ đứng ở phía sau, trong lòng vô cùng bất mãn mà nhìn chằm chằm bóng lưng của Dư Du Nhiên rời đi.

Khuôn mặt của Dư Du Nhiên thì lại thẫn thờ.

Rầm! ! !

Cửa phòng đột nhiên bị Phó Trọng Đình dùng lực mạnh đóng sầm lại.

“Phó Trọng Đình, anh đang làm trò điên gì vậy!” Dư Du Nhiên hỏi.

Phó Trọng Đình tiến đến ép sát cô vào tường, hai tay anh vòng qua người cô khóa trụ cô lại, khiến cô không còn nơi nào để trốn thoát.

"Cô muốn nhanh chóng rời khỏi tôi đến như vậy sao?"

"Không thì sao chứ? Không phải là anh cũng ghét bỏ tôi hay sao?"

"Đúng vậy, tôi rất chán ghét cô, cho nên tôi càng không thể để cho cô toại nguyện được. Tôi nói cho cô biết, cô đừng bao giờ mơ tưởng có thể rời khỏi nhà họ Phó này nữa!"

Dư Du Nhiên: "……"

Cô nhìn chằm chằm Phó Trọng Đình, cứ thế nhìn thẳng vào mắt anh.

“Cô nhìn tôi làm gì?” Phó Trọng Đình hỏi.

"Phó Trọng Đình, có phải là anh đã yêu tôi rồi đúng không? Nếu anh thích tôi thì cứ nói thẳng ra, đừng có cố ý kiếm cớ xấu xa như vậy chứ."

"Ai thích cô chứ, Dư Du Nhiên, cô lấy đâu ra sự tự tin nay vậy chứ? Cô nhìn xem phần ngực này của cô đi, thật là quá nhỏ mà, cũng không vừa bàn tay cho tôi nắn bóp! Cô lại còn không biết xấu hổ mà nói ra câu như vậy."

Dư Du Nhiên: "……"

Mẹ ơi, người đàn ông này thực sự đã xoa nắn ngực cô, lại còn bày ra bộ mặt ghét bỏ.

Đúng là giẫm phải phân chó mà.

"Nhưng mẹ anh lại ghét tôi."

"Lời nói của bà ấy không có trọng lượng, lời nói của tôi mới là quyết định cuối cùng."

Dư Du Nhiên gần như phát điên, cô nói nhiều như vậy, người đàn ông này vẫn không chịu buông tha cho cô?

“Tôi mệt rồi, dẫn tôi đi tắm đi!” Một lúc lâu sau đó, Phó Trọng Đình mới mở miệng nói.

"Phó Trọng Đình, tôi không phải là người hầu của anh !!!"

Anh coi cô là thứ gì chứ, ban ngày phải làm việc, còn phải phục vụ anh ăn uống và dọn dẹp cho anh, ban đêm lại còn muốn biến cô thành người hầu của anh sao.

"Được rồi, vậy hoán đổi vị trí đi, để tôi phục vụ cô đi tắm nhé?"

Dư Du Nhiên: "……"

Trước khi cô có thể kịp phản ứng lại, Phó Trọng Đình đã bắt lấy cô, bế bổng cô lên rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Bụng dạ đen tối của người đàn ông này, cô vẫn luôn bị anh bắt nạt như vậy.

Kể từ sau khi Phó Trọng Đình hồi phục, Dư Du Nhiên lập tức có cảm giác rằng cuộc đời này cô có sẽ bị nằm trong bàn tay anh vậy.

Sau khi tắm rửa xong, Dư Du Nhiên nhìn chiếc điện thoại di động của mình, tối hôm qua chiếc điện thoại của cô đã bị Phó Trọng Đình làm hỏng, cô vẫn chưa có có thời gian để đem đi sửa!

Thật sự mất hứng mà, bây giờ thậm chí đến ăn thịt gà cô cũng không được ăn rồi.

"Cầm lấy!"

Đột nhiên, Phó Trọng Đình ném một chiếc hộp về phía cô.

"Cái gì vậy?"

"Cô không có mắt hay sao?"

Dư Du Nhiên: "……"

Ông nội ơi, nói chuyện cũng không cần cọc cằn đến vậy được không chứ?

Cô mở chiếc hộp ra, hóa ra là một chiếc điện thoại di động, màu hồng, vô cùng tinh xảo!

Thoạt nhìn, lập tức có thể nhận ra là chiếc điện sang chảnh mà chỉ giới nhà giàu mới có thể dùng, đây là chiếc điện thoại mẫu mới nhất được chuyên gia thiết kế riêng.

Không ngờ đến anh thực sự lại đền cho cô một chiếc điện thoại khác!

Cô cũng không để tâm trong lòng lắm, vậy mà anh lại nhớ đến chiếc điện thoại.

Cũng không biết sao nữa, nhưng trái tim của Dư Du Nhiên đột nhiên có chút hương vị ngọt ngào.

……

Ngày hôm sau.

Dư Du Nhiên đến công ty đi làm.

"Du Nhiên."

Dư Du Nhiên nhìn lại, hóa ra lại là Phó Trọng Hiên.

“Giám đốc Phó, anh có chuyện gì sao?” Dư Du Nhiên hỏi.

Sao Phó Trọng Hiên lại tìm đến cô vậy!

"Du Nhiên, sáng nay lúc ra khỏi nhà em cũng không ăn sáng. Anh mua cái này cho em này."

Phó Trọng Hiên đưa chiếc túi nhựa trong tay mình cho Dư Du Nhiên.

Dư Du Nhiên có chút luống cuống, cô vội vàng nhìn những người xung quanh: "Giám đốc Hiên, chuyện này không hợp với luật lệ ở công ty cho lắm, nhỡ để người trong công ty biết sợ sẽ bị hiểu lầm, hơn nữa tôi cũng không đói bụng đâu!"

"Du Nhiên, em cũng không nên phụ lòng tốt của anh chứ."

“Thật xin lỗi, tôi không thể nhận được.” Dư Du Nhiên nói xong lập tức nhanh chóng rời đi.

"Du Nhiên, nếu em không muốn nhận, đợi lát nữa anh sẽ đích thân mang đến văn phòng làm việc của em."

Dư Du Nhiên: "……"

Phó Trọng Hiên này thực sự phiền phức mà.

Sau đó, cô cũng không nói một lời bước qua đó, nhận lấy bữa sáng của Phó Trọng Hiên mua cho cô, sau đó nhanh chóng quẹt thẻ đi làm.

“Ồ, bữa sáng yêu thương này là của ai mua cho cậu vậy? Có phải là giám đốc Phó hay không vậy?” Ngô Tâm Di lập tức trêu chọc cô.

“Không phải, cậu nghĩ nhiều quá rồi đó.” Dư Du Nhiên nói xong nhanh chóng đi tới phòng nghỉ rót một ly nước.

Cô cầm cốc nước, chuẩn bị quay trở lại văn phòng làm việc của mình, cô đụng phải Trương Á Lệ đang đi tới.

“Dư Du Nhiên, cô cũng giỏi đó!” Trương Á Lệ chua xót nói.

"Ý của cô là gì?"

"Cô có thể lừa được Ngô Tâm Di, nhưng cô không thể lừa được tôi đâu, đừng tưởng rằng tôi không biết gì, bữa sáng của cô là do phó chủ tịch Phó mua cho đúng không, cô như vậy mà lại dám quyến rũ phú chủ tịch Phó hay sao!"

Dư Du Nhiên thực sự khiến Trương Á Lệ khó chịu.

"Vậy thì sao chứ? Vậy thì cũng là do tôi có bản lĩnh hơn cô. Không giống như cô, trước đây còn cố gắng dụ dỗ trưởng phòng nhân sự, nhưng người ta cũng không thèm nhìn đến cô."

"Cô..." Trương Á Lệ vô cùng tức giận.

Thường ngày Dư Du Nhiên chỉ là không muốn gây chuyện, hiện tại Trương Á Lệ càng ngày càng quá đáng, cô làm sao có thể không phản kháng lại cơ chứ!

Trương Á Lệ rất tức giận, khi Dư Du Nhiên đi ngang qua người cô ta, cô ta đã cố tình va vào người cô.

“Aaaa !!!” Dư Du Nhiên không ngờ rằng cô ta sẽ làm điều này, sau đó tất cả nước trong cốc đều bị vung ra, trực tiếp đổ lên váy của cô.

"Trương Á Lệ, cô đừng có quá đáng như vậy, đây là công ty đó!"

"Vậy thì sao chứ? Tôi chỉ là nhìn không vừa mắt bộ dạng hồ ly tinh của cô mà thôi! Hừ hừ!"

Trương Á Lệ nói xong đắc ý rời đi.

Dư Du Nhiên thực sự cảm thấy cô như giẫm phải bãi phân chó.

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play