Dư Du Nhiên phát hiện ra bây giờ cô lại không muốn rời đi chút nào.
Cô cũng không biết lý do tại sao nữa.
Đặc biệt là khi Phó Trọng Đình đỡ nhát dao đó cho cô, ôm cô vào lòng, tim cô dường như đập loạn nhịp.
Đây là điều mà trước đây chưa từng xảy ra với cô.
Vì vậy, cô không thể rời đi.
“Du Nhiên.” Lúc này, Phó Trọng Hiên đang đứng ở phía trước.
"Anh tìm tôi có việc gì sao?"
"Du Nhiên, bà ta cho em đi sao em lại không đi chứ?"
"Phó Trọng Hiên, chuyện của tôi không cần anh đến hỏi."
"Có phải em đã thích Phó Trọng Đình rồi đúng không?"
Bước chân của Dư Du Nhiên dừng lại, sững người.
"Du Nhiên, anh ấy không thích hợp với em. Anh ấy bây giờ là chủ tịch của tập đoàn Phó Thị. Tương lai, vợ anh ấy nhất định sẽ phải môn đăng hộ đối với nhà anh ấy, lúc đầu em bước vào nhà họ Phó cũng chỉ với mục đích để giải vận đen cho nhà họ mà thôi."
"Không cần anh nhắc nhở, tôi tự mình biết rõ."
“Du Nhiên, em rời khỏi nhà họ Phó đi!” Phó Trọng Hiên lại nói.
"Phó Trọng Hiên, tại sao anh luôn muốn tôi rời khỏi nhà họ Phó vậy chứ! Anh có thể để tôi yên được không?"
"Bởi vì anh thích em, Du Nhiên, có một số chuyện em có thể quên, nhưng anh thì chưa bao giờ quên."
“Anh… Anh là có ý gì?” Dư Du Nhiên sững sờ.
"Em có nhớ khi em lên bảy không? Khi còn nhỏ, thân thể anh không tốt, vô cùng gầy yếu, sau đó khi anh đi ra ngoài, có một vài đứa trẻ cùng tuổi bắt nạt anh, anh không thể đánh lại chúng, anh còn bị đánh bầm dập mặt mũi, là em đã đuổi họ đi. Em rõ ràng là một cô gái, rõ ràng là cần ai đó bảo vệ mình, nhưng em đã mạnh mẽ bắt bọn chúng lại, rồi đuổi chúng đi. "
Dư Du Nhiên: "……"
Cô cố gắng nhớ lại, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Chỉ là lúc đó cô còn quá nhỏ, hơn nữa cô cũng không để ý đến chuyện đó nên cô đã sớm lãng quên nó rồi.
Nếu không phải Phó Trọng Hiên kể lại những diễn biến đó, cô thực sự cũng không nhớ nổi.
"Có lẽ em đã quên, nhưng anh vẫn luôn giữ trong lòng. Bao nhiêu năm nay, anh chưa bao giờ quên. Anh luôn muốn tìm người đó, nhưng lại không tìm được. Cho đến khi em được đón đến giải vận đen cho nhà họ Phó, gả vào nhà họ Phó, anh mới biết, hóa ra em chính là cô gái mà anh tìm kiếm, nhưng... Em đã trở thành chị dâu của anh, trong quãng thời gian đó, anh đã rất vất vả, nhưng bây giờ, anh không thể kìm nén được lòng mình nữa, nếu em cũng không muốn ở trong nhà họ Phó thì anh sẽ giúp em rời đi. "
“Cái này... Hiện tại tôi thật sự không muốn rời đi. Tôi có lý do của mình. Cảm ơn anh vẫn nhớ rõ những chuyện khi còn nhỏ. Tuy nhiên, đó đều là những chuyện trong quá khứ. Hiện tại dù sao tôi cũng đã là chị dâu của anh. Anh cũng nên chú ý chút! Đừng để người khác nhìn thấy lại trở thành trò cười."
Dư Du Nhiên nói xong, nhanh chóng rời đi.
Bằng không, nếu để Trần Tuệ nhìn thấy, bà ta sẽ lại lải nhải, nói rằng cô dâm loàn.
Nếu Phó Trọng Hiên không nói, cô thật sự còn không biết rằng cô và Phó Trọng Hiên vẫn còn một quãng tuổi thơ như vậy.
……
Trong hai ngày qua, Trần Tuệ vì chuyện Phó Trọng Hiên bị thương lúc nào cũng tìm cô gây khó dễ, cô đã cố gắng hết sức tránh bà ta, không muốn tranh cãi với bà ta thêm chuyện gì nữa.
Nhưng sáng nay, khi cô đang ở công ty, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Vương Thúy Phương, hai người đã lâu không gặp nhau.
"Du Nhiên à, gần đây con ở nhà họ Phó sống có tốt không? Nghe nói Phó Trọng Đình đã tỉnh lại rồi, bây giờ, con có thể sẽ có một cuộc sống tốt hơn rồi." Vương Thúy Phương nói.
"Mẹ à, mẹ muốn việc gì thì cứ nói trực tiếp luôn đi ạ!"
Dư Du Nhiên đối với Vương Thúy Phương đã hiểu quá rõ.
Cô được gả vào nhà họ Phó đã ba năm, ngoại trừ mỗi lần muốn đòi tiền thì mẹ cô mới gọi điện cho cô, bình thường sao có thể tâm quan tâm đến cô được như thế được?
"Du Nhiên, vậy mẹ sẽ nói luôn nhé, bố của con... lại đi đánh bạc rồi, bây giờ ông ấy nợ người khác rất nhiều tiền, bọn họ tìm đến nhà mình làm loạn rồi."
"Mẹ, không phải con đã nói với mẹ là quản chặt bố rồi hay sao? Suốt ngày đánh bạc, lúc trước còn dùng tiền học đại học của con để đánh bạc, mọi đồ đạc trong gia đình đều bị ông ấy bán hết sạch, thậm chí chỉ vì muốn trả hết nợ cờ bạc mà không tiếc cả bán cả con cho nhà họ Phó, ông ấy còn muốn gì nữa chứ!”
"Du Nhiên, mẹ biết, những năm nay con đã khổ rồi, nhưng bố của con dù sao cũng vẫn là bố của con. Ông ấy nói rằng mình biết lỗi sai rồi, con cũng không biết, những người đó thực sự rất đáng sợ, bọn họ nói trong vòng hai ngày nữa nếu không đưa tiền cho bọn họ, họ sẽ đánh gãy chân bố con.”
Vương Thúy Phương nói xong lại bắt đầu khóc lóc.
Nhiều năm qua, nỗi lo lắng lớn nhất của Dư Du Nhiên chính là nhận được cuộc gọi từ Vương Thúy Phương, ngoài việc muốn tiền thì không có thể là chuyện nào khác nữa.
Những năm này tất cả tiền lương của cô căn bản là đều gửi về cho gia đình mẹ đẻ, bản thân cô thì vô cùng tồi tàn.
"Nếu họ muốn đánh gãy chân ông ấy thì đánh đi, như vậy có thể khiến ông ấy nhớ lâu cũng tốt!"
"Du Nhiên, con không thể độc ác như vậy được, ông ấy là bố của con! Ông ấy có làm sai bao nhiêu thì con cũng không thể từ bỏ ông ấy như vậy được."
"Nhưng con còn có thể làm gì được chứ!"
"Con không phải đang sống ở nhà họ Phó hay sao? Phó Trọng Đình đã tỉnh dậy rồi. Con đi hỏi anh ta mượn tiền đi? Anh ta bây giờ là chủ tịch tập đoàn Phó Thị, chắc chắn là rất giàu rồi."
"Tổng cộng bố nợ bao nhiêu tiền?"
"Năm trăm nghìn tệ."
"Năm trăm nghìn tệ sao! Nhiều như vậy! Mẹ bảo con kiếm đâu ra tiền để trả, cho dù bán con cũng không đáng năm trăm nghìn tệ!"
"Bố con nói trước đây nợ mười nghìn tệ. Ai biết được, bây giờ lãi mẹ đẻ lãi con biến thành số tiền như bây giờ. Nếu chúng ta bây giờ không trả tiền cho họ, bố con sẽ thật sự trở thành người què quặt! Nhóm người đó đến đây gây rối. Mọi thứ bên trong nhà đều đã bị đập phá hết, tất cả đã trở thành một đống hỗn độn rồi!"
Dư Du Nhiên vô cùng tức giận, Dư Hoa Minh thật sự càng ngày càng quá đáng rồi.
"Du Nhiên, mẹ cầu xin con, con hãy cứu lấy bố con, bố con thực sự đã biết đã sai rồi..." Vương Thúy Phương lại khóc lóc.
"Nhưng con thực sự không biết kiếm đâu ra năm trăm nghìn tệ."
Dư Du Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.
Cả ngày nay chỉ vì lời nói của Vương Thúy Phương, cô không có tâm trạng đi làm.
năm trăm nghìn tệ nhiều như vậy, thực sự làm cô thở không nổi mà.
Sau giờ làm việc vào buổi chiều, Dư Du Nhiên đích thân trở về nhà họ Dư một chuyến.
Vương Thúy Phương ngồi trên mặt đất, khóc lóc cả ngày, sau đó nhìn sang Dư Hoa Minh thì đang uống rượu.
Bên trong nhà một mảng hỗn độn, hình như đã bị ai đó đập phá.
“Du Nhiên, con đã trở về rồi!” Vương Thúy Phương kích động hét lên.
Dư Du Nhiên không nói gì.
"Du Nhiên, mẹ biết là con sẽ không để hai bố mẹ một mình mà."
"Bố, tại sao sau nhiều năm như vậy, bố vẫn không chịu bỏ cờ bạc! Bố nhất định phải phá nát gia đình này mới được sao?"
“Dư Du Nhiên, bây giờ con đã được gả vào một gia đình giàu có, vậy nên con đến trách bố đúng không?” Dư Hoa Minh nói.
"Ba năm trước, để trả món nợ cờ bạc của bố mà con đã phải kết hôn với một người thực vật. Bây giờ, bố lại còn nợ thêm năm trăm nghìn tệ nữa. Bố rốt cuộc là muốn làm gì!"
"Hừ! Người thực vật sao? Bây giờ Phó Trọng Đình không phải là đã tỉnh rồi hay sao? Con bây giờ đã kiếm được lời rồi thì đáng lẽ phải cảm ơn chúng ta mới phải!"
"Bố..." Dù người bình thường miệng lưỡi sắc bén như Dư Du Nhiên, lúc đối mặt với Dư Hoa Minh, cũng bị chọc đến tức giận muốn lên máu.
“Du Nhiên… Đừng nghe những gì bố con nói, tất cả là do ông ấy uống quá nhiều rượu mà thôi.” Vương Thúy Phương vội vàng nói.
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT