Khí thế mạnh mẽ như vậy, chẳng trách Ngô Tâm Di lại nói về anh như vậy.
Dư Du Nhiên thật sự chưa từng nhìn thấy Phó Trọng Đình cũng có lúc như vậy, lúc trước ở trước mặt cô, trừ vẻ hống hách ra, cô chưa từng thấy sự lạnh lùng của anh.
Ngược lại vô liêm sỉ và lưu manh thì khá nhiều.
"Này, Du Nhiên, sao trông cậu không có tí kích động nào vậy?" Ngô Tâm Di hỏi.
"Tại sao mình lại phải kích động chứ? Tôi chẳng có hứng thú gì với anh ta cả!" Dư Du Nhiên nói xong rồi đi mất.
Việc này cô đoán được từ lâu rồi, chẳng có gì đáng kinh ngạc cả.
......
Cuộc họp hội đồng quản trị.
Bà cụ nói trong cuộc họp: "Bởi vì Trọng Đình mãi vẫn chưa tỉnh lại, dựa vào biểu hiện của Trọng Hiên trong hai năm qua, tôi quyết định để Phó Trọng Hiên đảm nhiệm trọng trách của tập đoàn Phó Thị..."
"Chờ một chút." Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Phó Trọng Đình.
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng họp đều đứng dậy.
Bọn họ không thể tin được người đáng đứng trước mắt họ lại là Phó Trọng Đình.
Không phải thành người thực vật rồi sao? Đã không còn khả năng tỉnh lại nữa, làm sao có thể đứng ở chỗ này vào đúng thời khắc mấu chốt chứ?
Phó Trọng Hiên cũng không ngờ rằng Phó Trọng Đình sẽ xuất hiện.
"Trọng... Trọng Đình...?" Vương Kim Phượng run rẩy hỏi.
Trước đây bà luôn đánh giá cao Phó Trọng Đình, bà cảm thấy anh là một người tài giỏi nhất nhì trong giới kinh doanh, anh cũng đúng là không phụ sự kỳ vọng của bà.
Chỉ là sau này anh trở thành người thực vật, bà cũng không có cách nào.
"Chủ tịch." Phó Trọng Đình gọi Vương Kim Phượng.
"Trọng Đình, con tỉnh lại rồi sao? Đây là sự thật đúng không?" Vương Kim Phượng hỏi.
"Đúng vậy, con tỉnh lại rồi, con nghĩ rằng tập đoàn Phó Thị này không thể thiếu con được.” Phó Trọng Đình vô cùng tự tin nói.
Nhất thời, mọi người đều bàn tán xôn xao, không ai nghĩ sẽ xảy ra tình huống như vậy.
"Anh cả, cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi. Em thật sự rất mừng cho anh. Giờ anh đã trở lại, vậy vị trí phó chủ tịch giao cho anh!" Phó Trọng Hiên nói.
Phó Trọng Đình không để ý đến anh ta, thậm chí không thèm liếc nhìn anh ta một cái.
Ngược lại một thành viên hội đồng quản trị bên cạnh Phó Trọng Hiên lại nói: "Mặc dù Trọng Đình đã tỉnh lại, nhưng đã qua ba năm rồi, trong công ty đã có nhiều thay đổi. Người quen thuộc với công ty bây giờ là Trọng Hiên, chủ tịch, xin bà hãy cân nhắc kỹ càng."
"Cái này..." Vương Kim Phượng cũng có chút khó xử .
Bởi vì lời bọn họ nói cũng đúng, Phó Trọng Đình hôn mê ba năm, đúng là chuyện của công ty bây giờ đã không giống với trước kia nữa.
"Chủ tịch, đây là một dự án về châu Âu, con đã đàm phán ổn thỏa rồi. Không phải trước đây bà vẫn luôn muốn muốn mở rộng ra thị trường châu Âu sao?"
Phó Trọng Đình nói xong, bảo trợ lý trình lên một phần tài liệu
Sau khi Vương Kim Phượng nhìn thấy, trên mặt có hơi giật mình.
Bà không ngờ rằng Phó Trọng Đình vừa tỉnh dậy đã nhận được dự án này, hơn nữa hiểu biết của anh về công ty rõ như lòng bàn tay.
......
Sự trở lại của Phó Trọng Đình khiến toàn thể người trong công ty sục sôi, đây là chuyện lớn nhất xảy ra gần đây.
Hầu hết mọi người vẫn ủng hộ Phó Trọng Đình hơn, dù sao thì trông anh rất ngầu, lại có một vẻ ngoài đẹp.
Nhất là nhóm nhân viên nữ, bọn họ đều là động vật thiên về thị giác trong thời đại nhìn mặt.
Dư Du Nhiên bưng một ly cà phê, chuẩn bị bưng lên cho quản lý.
Ngoại trừ làm một số việc cần thiết mỗi ngày thì toàn là chạy việc vặt, đối với cô mà nói hoàn toàn không có tương lai gì cả.
Cô bưng ly cà phê, khi đi đến khúc ngoặt, đột nhiên đụng phải một người.
"Cô thuộc bộ phận nào vậy? Đi không biết nhìn đường à? Nhìn xem cà phê của cô rơi hết lên quần chủ tịch rồi." Một quản lý cấp cao trong công ty lập tức quát lớn.
Cô vừa ngẩng lên đã trông thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Phó Trọng Đình.
Mọi chuyện xong hết rồi đúng không? Cuối cùng thì anh cũng bảo vệ được vị trí chủ tịch.
"Sao thế? Không định lau nó đi à?" Phó Trọng Đình hỏi.
Dư Du Nhiên: "..."
Cô nhìn nơi bị cà phê làm ướt, đúng vào chỗ đó của anh!
Giữa ban ngày ban mặt, đông người như vậy mà anh lại muốn cô lau chỗ đó cho anh sao?
Rõ ràng là anh muốn làm cô khó xử.
Lúc này Dư Du Nhiên thật sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Hôm nay là ngày đầu tiên tôi quay lại, cô lại xúi quẩy đụng vào tôi, lát nữa tự mình đến văn phòng một chuyến! Hừ!" Phó Trọng Đình nói xong thì hừ lạnh một tiếng rời đi. Dư Du Nhiên: "..." Đậu má, cô không cố ý mà!
Hội đồng quản trị giải tán, các thành viên hội đồng quản trị cũng lần lượt rời đi.
Dư Du Nhiên đành phải đi pha một ly cà phê khác.
Những điều tốt không truyền được ra khỏi cửa, những thứ xấu thì lan xa nghìn dặm, chuyện đụng phải Phó Trọng Đình chỉ cần vừa xoay người đi là tất cả người trong văn phòng đã biết hết rồi.
"Du Nhiên, sao cậu lại đụng phải chủ tịch vậy?" Ngô Tâm Di lo lắng hỏi thăm.
"Làm sao thế? Cậu lo lắng thế làm gì?"
"Chủ tịch đáng sợ lắm đấy, bản lĩnh lúc trước của anh ấy rất lợi hại, cậu tự cầu phúc đi!"
Dư Du Nhiên: "..."
"Tôi thấy cô ta cố tình làm vậy đấy. Trước đây giám đốc Phó sắp lên làm chủ tịch thì tiếp cận giám đốc Phó. Bây giờ chủ tịch trở lại thì lập tức đi giả vờ đụng phải, cho rằng như vậy sẽ để lại ấn tượng tốt cho chủ tịch sao? Ha ha, thật là nực cười!"
Người nói là Trương Á Lệ trong văn phòng, cô ả này luôn chua ngoa như thế.
Dư Du Nhiên chỉ cười nhạt.
Giả vờ đụng phải? Cô mà giả vờ đụng phải ư?
Có gì đặc biệt đâu, người đàn ông đó ngày nào cũng ngủ với mình, cô đã ngủ với cái mặt lạnh như tiền kia từ lâu rồi!
"Du Nhiên, đừng có nghe lời cô ta nói, con người cô ta vốn chính là như vậy. Nhưng mà cậu cũng phải cẩn thận, chủ tịch rất là ghê gớm, đừng nhìn anh ấy đẹp trai mà lầm. Để mình nói cho cậu biết, lúc trước có một nhân viên vô tình đụng phải anh ấy, đây chỉ là một chuyện vặt vãnh, anh ấy lại bảo nhân viên kia lanh chanh, sau đó sa thải nh ta luôn, ai cũng vụng trộm nói là anh ấy là người vô lý và vô tình."
"Phụt!" Dư Du Nhiên lập tức cười phá lên.
"Cậu cười cái gì vậy? Du Nhiên, mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Mình ở đây năm năm rồi, thời gian lâu hơn so với cậu."
"Được rồi, cậu đừng có lo, không sao đâu mà." Dư Du Nhiên chỉ mong sao mình mau bị sa thải.
Như vậy là có thể rời khỏi tên vô lại đó.
Một lúc sau, quản lý đi đến nói với cô, bảo cô đến văn phòng chủ tịch một chuyến. Mọi người trong văn phòng đang chờ xem trò hay của cô.
Dư Du Nhiên đâu có sợ gì, Phó Trọng Đình chẳng là gì cả, cô và anh đã biết bộ mặt thật của nhau từ lâu rồi.
Đi vào trong văn phòng, Phó Trọng Đình đang ngồi trước cái bàn bằng gỗ đàn hương, một tay đặt lên bàn gõ nhịp.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Dư Du Nhiên hỏi.
"Đó là cách em nói chuyện với cấp trên của mình sao?"
"Phó Trọng Đình, chúng ta đừng giả vờ nữa, anh không mệt sao? Hôm nay anh có ý gì? Anh cố ý làm tôi khó xử đúng không?"
"Quả nhiên là Dư Du Nhiên, một người phụ nữ không giống ai."
"Anh đừng nói nhảm nữa. Gọi tôi đến để làm gì?"
"Muốn cùng em làm chuyện đó."
Dư Du Nhiên: "..."
Quý ngài, xin ngài đừng trần trụi như vậy có được không?
"Làm sao? Muốn mắng tôi à?"
"Phó Trọng Đình, anh có bệnh đúng không? Không phải hôm nay anh nhậm chức sao? Chẳng lẽ anh có rất nhiều chuyện phải làm à?"
"Những chuyện đó không gấp."
Dư Du Nhiên lười nói nhảm với anh, lấp tức xoay người muốn chạy trốn.
Phó Trọng Đình đứng dậy, đi tới cản cô lại.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tô còn phải làm việc, không có thời gian đùa với anh đâu."
"Tôi là sếp, bây giờ em phải nghe theo tôi."
"Phó Trọng Đình, nếu anh như muốn giải quyết, thì cả công ty có rất nhiều phụ nữ, dù đã có gia đình hay là chưa kết hôn, dù đẹp hay xấu đều muốn dâng lên miệng anh, anh cứ tìm bừa một người là được rồi mà."
Ngay khi Dư Du Nhiên vừa nói xong đã bị Phó Trọng Đình đẩy ngã lên ghế sô pha.
Dư Du Nhiên chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực của mình đập loạn xạ.
Tên vô lại này, không phải anh ta muốn làm nhục cô trong văn phòng chứ?
"Phó Trọng Đình, buông tôi ra. Đây là văn phòng, anh muốn để tất cả nhân viên của anh đều biết chủ tịch của mình phóng đãng như vậy ư?"
"Yên tâm đi, văn phòng khóa cửa rồi."
Dư Du Nhiên nhìn người qua lại bên ngoài cửa kính, trong lòng vẫn rất lo lắng.
"Chúng ta có thể nhìn thấy người bên ngoài, những người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong đâu."
Dư Du Nhiên: "..." Đây là thiết kế chết tiệt của ai vậy chứ?
"Phó Trọng Đình, tôi không muốn, anh để tôi đứng lên đi!"
"Giả vờ cái gì, đây cũng không phải lần đầu tiên."
Sau đó là âm thanh mở khóa thắt lưng truyền đến, Dư Du Nhiên biết rằng mình đã không thể phản kháng được nữa.
Khuôn mặt Phó Trọng Đình lộ ra vẻ đắc ý.
Một lúc lâu sau, Phó Trọng Đình mới mặc quần áo vào, khôi phục bộ dạng áo mũ chỉnh tề, ngồi trên ghế làm việc hút thuốc.
"Thế nào? Sướng không?" Phó Trọng Đình hỏi.
"Phó Trọng Đình, tên vô lại nhà anh!" Dư Du Nhiên nổi giận nói.
Sức lực của cô dường như bị rút cạn, hôm nay làm sao cô có thể làm việc được nữa!
"Tôi cho em ba phút để sửa soạn lại, một lát nữa quản lý cấp cao của công ty sẽ đến báo cáo công việc với tôi."
"Phó Trọng Đình!!!" Dư Du Nhiên lớn tiếng quát lên.
Sau đó liền bắt đầu mặc quần áo, tên khốn này cố ý chơi khăm mình đây mà.
Thời gian trong vòng ba phút khiến cô thực sự rất vội vàng.
Cuối cùng sau khi mặc quần áo, cô lau sạch dấu vết trên ghế sô pha.
Khăn giấy vừa được ném vào thùng rác thì cửa văn phòng mở ra, một số giám đốc điều hành bước vào từ bên ngoài.
Dư Du Nhiên nhanh chóng cúi đầu đi ra ngoài.
Mẹ nó! Phó Trọng Đình chết tiệt!
Nếu tay chân cô mà chậm một chút thì sẽ rất xấu hổ.
Khi Dư Du Nhiên trở lại văn phòng, Ngô Tâm Di quan tâm hỏi: "Du Nhiên, chủ tịch không bắt cậu làm gì chứ?"
"Không... Không có..." Dư Du Nhiên lắp bắp trả lời.
Đến bây giờ hai chân cô vẫn còn đang run đây này!
"Không có mới là lạ, cô nhìn sắc mặt của cô ta thì biết, nhất định là bị mắng cho một trận rồi. Chủ tịch là ai chứ? Chẳng lẽ cũng bị cô quyến rũ sao?"
Dư Du Nhiên: "..."
Đừng nói, đúng là Phó Trọng Đình bị cô quyến rũ đấy.
Bị Phó Trọng Đình hành hạ, Dư Du Nhiên ngẩn ngơ suốt cả ngày.
Đến khi tan sở, cô về nhà ngay lập tức, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Nhưng khi cô về đến nhà họ Phó thì thấy tất cả các thành viên của nhà họ Phó đều ở đó.
Vì Phó Trọng Đình tỉnh lại, Trần Huệ và Phó Chính Khôn là hai người vui mừng nhất.
"Ôi chao, hình như có một số người đang bị vả mặt bôm bốp nhỉ, không phải là tình thế bắt buộc sao? Không ngờ, Trọng Đình của chúng ta thực sự đã tỉnh dậy rồi!" Trần Huệ đắc chí nói.
Sắc mặt Trương Vân Hà vô cùng khó coi.
Những chuyện xảy ra ở Phó Thị hôm nayày ta đã biết hết rồi.
Thiếu chút nữa thôi, vị trí chủ tịch tập đoàn Phó Thị đã thuộc về Trọng Hiên nhà bà ta rồi.
Ai dè, đến giữa đường thì bị người ta làm đứt gánh, bà ta tức không chịu nổi, cả ngày hôm nay không ăn được gì.
Hôm nay tâm trạng trần huệ rất tốt, suốt ba năm nay chưa từng thấy bà ta vui vẻ như vậy.
Vì vậy, khi Du Dư Nhiên bước vào, bà ta cũng không gây khó dễ cho cô.
Đến giờ cơm tối Phó Trọng Đình cũng trở về.
"Trọng Đình, con tỉnh dậy lúc nào thế? Sao mẹ lại không biết gì cả?" Trần Huệ quan tâm hỏi.
"Đã mấy ngày rồi, nhưng có một số việc không tiện nên không nói cho mọi người biết."
"Tốt quá rồi, may mà con tỉnh lại kịp thời. Mẹ biết là con trai mẹ sẽ không mê man mãi như vậy đâu."
Người của dòng chính thì rất vui vẻ, còn người của chi thứ thì ăn không nổi cơm rồi, cũng không muốn nói gì.
Phó Trọng Hiên chỉ ăn mấy miếng rồi đứng lên, có lẽ trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Dù sao anh ta phấn đấu nhiều năm như vậy, thế mà nói hết là hết.
Sau khi ăn xong, bà cụ bảo Phó Trọng Đình đến nói chuyện với mình.
Ông nội của Phó Trọng Đình mất sớm, bà vẫn luôn là người lo liệu mọi việc trong nhà, uy danh của bà ở nhà rất cao, không ai dám trái lệnh bà.
"Dư Du Nhiên, cô lại đây, tôi có lời muốn nói với cô." Trần Tuệ nói với Dư Du Nhiên.
Dư Du Nhiên nghe lời đi theo cũng không biết bà già này muốn nói gì.
"Có phải từ sớm cô đã biết Trọng Đình tỉnh lại rồi đúng không? Sao cô dám lừa tôi?" Vẻ mặt Trần Tuệ có chút tức giận.
"Đây là yêu cầu của con trai bà, tôi có thể làm gì chứ?! Hơn nữa, tôi cũng chỉ mới phát hiện cách đây không lâu thôi."
Dư Du Nhiên cũng không biết rốt cuộc Phó Trọng Đình này tỉnh lại từ lúc nào.
Cô lại bị anh lừa dối lâu như vậy, người đàn ông ngày nào cũng nằm bên cạnh cô mà cô hoàn toàn không phát hiện ra.
Nếu không phải vì Phó Trọng Đình không chịu nổi mà để lộ trước mặt cô, đến giờ cô vẫn không hay biết gì.
"Hừ! Những chuyện trước đây tôi không tính toán nữa, nhưng bây giờ Trọng Đình đã tỉnh lại rồi, nhiệm vụ của cô ở nhà phó này đã hoàn thành rồi, giờ cô có thể thu dọn đồ đạc cút đi được rồi."
Trần Tuệ khoanh tay nói, vẻ mặt rất ghét bỏ.
Thật cảm động, bà già này muốn đuổi cô đi rồi!
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT