Dư Du Nhiên vội vàng chạy lại xem, Phó Trọng Đình đã nằm ở đó rồi.

Là do cô hoa mắt sao?

Cô ra sức dụi hai mắt mình, Phó Trọng Đình lặng lẽ nằm đó như thể anh chưa bao giờ rời đi.

Thật đúng là gặp quỷ mà!

Trần Tuệ nhìn Phó Trọng Đình, hồi lâu rồi khóc, sau đó chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Dư Du Nhiên.

"Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám lén lút qua lại với đàn ông, tôi sẽ không buông tha cho cô đâu."

Dư Du Nhiên: "..."

Đợi sau khi Trần Tuệ đi khỏi, Dư Du Nhiên mới khóa trái cửa lại.

Tiếp đó từ phía giường, Phó Trọng Đình bỗng ngồi dậy

"Phó... Phó Trọng Đình, hôm nay không phải anh đi ra ngoài ư? Anh trở về lúc nào thế? Làm tôi sợ muốn chết đi được!" Dư Du Nhiên nói.

Bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn còn vô cùng sợ hãi.

"Làm sao vậy? Thế này mà đã dọa em sợ rồi à? Sao tôi không biết lá gan của em lại nhỏ vậy chứ?!"

Dư Du Nhiên không thèm để ý tới anh, tâm trạng cô không tốt, cầm điện thoại di động lên bắn PUBG.

Phó Trọng Đình vào phòng tắm tắm rửa rồi đi ra, quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh hông, sau khi đi tới, anh giơ một tay gạt điện thoại trên tay Dư Du Nhiên xuống đất.

"Phó Trọng Đình, anh làm cái gì đấy?!" Dư Du Nhiên tức giận hỏi.

"Có vẻ như em đang rất thừa tinh lực, còn có tâm trạng bắn PUBG. Muốn làm một lần không?"

Dư Du Nhiên: "..."

Cô chửi Thầm ‘đậu má! Tinh trùng lại lên não rồi’.

Phó Trọng Đình lập tức đè cô xuống giường, hơi thở ấm áp phà đến cổ cô rồi nói: "Không phải em làm ra vẻ bất khuất lắm sao? Nhưng mỗi lần em đều bị tôi chinh phục đấy thôi, hơn nữa, phản ứng còn rất nhiệt tình nữa nhé!"

"Làm ơn đi, anh có chọc vào heo, heo nó cũng có phản ứng đấy biết không?"

"Ý em là em là con heo hả?" Gương mặt Phó Trọng Đình hiện lên vẻ giảo hoạt.
Dư Du Nhiên: "..."

Nhìn thấy dáng vẻ đắc chí của người đàn ông này, cô thật muốn cắn một cái cho mấy phát để anh bớt hóng hách!

"Phó Trọng Đình, anh mới là heo, cả nhà họ Phó anh đều là heo!"

"Em đừng quên em cũng là người nhà họ Phó đó nha."

Dư Du Nhiên: "..."

Cô không muốn nói chuyện với người đàn ông này thêm một câu nào nữa.

Tâm trạng Phó Trọng Đình rất tốt nên sau đó anh đã buông tha cho cô.

Dư Du Nhiên bước xuống giường đi ra sau, cô nhặt điện thoại di động lên, nhìn điện thoại bị bể màn hình mà trong lòng cô thấy đau đau.

Cái này cô vừa mới mua được mấy hôm, sạc năm phút, nói chuyện hai tiếng đó.

Cô cầm điện thoại di động giơ ra trước mặt Phó Trọng Đình.

"Em làm gì đấy?" Phó Trọng Đình hỏi.

"Đền tiền đây."

Phó Trọng Đình: "..."

"Điện thoại bị anh làm vỡ rồi, chẳng lẽ không nên đền tiền à? Anh nhìn màn hình xem, vỡ hết cả rồi."

Phó Trọng Đình khẽ ngẩn ra, tự nhủ người phụ nữ này túng thiếu đến vậy sao?

"Chỉ là một cái di động thôi mà, nhà họ Phó ngược đãi em lắm ư?"

"Ngày nào mẹ anh cũng canh chừng tôi, tôi chẳng có lấy một xu dính túi. Tất cả chi tiêu tôi đều dùng số tiền lương ít ỏi của mình. Chỗ này phải mất nửa tháng lương của tôi đấy!"

Phó Trọng Đình: "..."

......

Sáng sớm hôm sau.

Dư Du Nhiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra cửa đi làm.

Cô thấy sắc mặt của Trần Huệ như đưa đám, nhưng thím hai Trương Vân Hà thì lại hả hê ra mặt.

Bà cụ Vương Kim Phượng có hai đứa cháu trai, một đứa là Phó Trọng Đình dòng chính, một đứa là Phó Trọng Hiên chi thứ.

Bây giờ sao Trương Vân Hà có thể không hả hê sao được?

"Bà nội đã đến công ty rồi. Hôm nay sau khi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc, Trọng Hiên nhà chúng tôi sẽ là chủ tịch của tập đoàn Phó Thị." Trương Vân Hà đắc ý nói.

"Hừ! Nếu không phải Trọng Đình nhà tôi xảy ra chuyện thì đến lượt nó chắc?" Trần Tuệ đương nhiên không hài lòng.

"Thế nhưng vẫn đến lượt Trọng Hiên nhà tôi đấy thôi, nói cho cùng cũng do chị xui xẻo mới có một đứa con sống thực vật."

"Trương Vân Hà, cô đừng vội đắc chí!"

Dư Du Nhiên vốn không muốn tham gia vào cuộc chiến của hai người bọn họ, nhưng Trương Vân Hà nhìn thấy Dư Du Nhiên thong thả đi xuống, liếc mắt nhìn cô một cái, bắt đầu châm chọc: “Ha ha, cho dù người nào đó có cố gắng làm đủ mọi cách, cưới cả con dâu về để giải xui thì xác sống vẫn hoàn xác sống thôi, chẳng có tác dụng gì cả. Ha ha ha..."

Nhìn thấy Trương Vân Hà cười khanh khách, Dư Du Nhiên thực sự không thể nhìn nổi.

"Thím hai, không phải Trọng Hiên vẫn chưa lên làm chủ tịch sao? Bây giờ thím đắc chí như vậy, ngộ nhỡ mà không lên làm, chẳng phải là tự vả mặt mình à?" Dư Du Nhiên nói.

Không phải cô giúp Trần Tuệ, chỉ là cô không thể chịu được Trương Vân Hà kiêu ngạo như vậy.

"Dư Du Nhiên, cô là cái thá gì chứ? Cô dám ăn nói với tôi thế à? Cô chỉ là một đứa con dâu cưới về giải xui! Tôi nói cho cô biết, chắc chắn Trọng Hiên sẽ lên làm chủ tịch!" Trương Vân Hà lập tức nhảy dựng lên.

"Thím hai, thím đúng là tự tin đấy, mong rằng đến cuối ngày hôm này thím hai vẫn có thể cười được như vậy nha.”

Dư Du Nhiên nói xong liền rời khỏi.

"Cô..." Trương Vân Hà bị chọc cho tức không chịu nổi.

Mặc dù Phó Trọng Đình không hề nói gì, nhưng trực giác nói với Dư Du Nhiên biết anh sẽ không yên lặng ngồi nhìn.

Sẽ không ngồi nhìn Phó Trọng Hiên cứ thế mà ngồi lên vị trí chủ tịch đâu.

Nếu không thì nửa đêm nửa hôm, Phó Trọng Đình lẳng lặng rời khỏi nhà họ Phó làm gì? Chắc chắn là anh ta đang có âm mưu gì đó mà cô không biết.

Đến lúc đó làm một cú giật gân, chắc chắn bên chỗ thím hai sẽ ai ngờ được.

Khi Dư Du Nhiên đến công ty, mọi người trong bộ phận hôm nay đều đang bàn tán sôi nổi.

Có lẽ là do chuyện họp hội đồng quản trị, hôm nay nhiều người đã nhận được tin Phó Trọng Hiên sẽ nhậm chức chủ tịch tập đoàn Phó Thị.

"Tâm Di, sao cậu lại quan tâm đến việc ai làm chủ tịch như vậy?” Dư Du Nhiên hỏi.

Trên cơ bản, mỗi ngày Ngô Tâm Di đều lải nhải về chuyện này bên tai cô.

"Du Nhiên, cậu mới đến đây có ba năm, nhưng mình thì khác, mình là một nhân viên lâu năm rồi. Mình đã từng được gặp cựu chủ tịch, cựu chủ tịch thực sự rất lạnh lùng, không dễ gần chút nào, chủ tịch đương nhiệm thì lại rất nhẹ nhàng, nhưng mình vẫn thích cựu chủ tịch hơn."

Dư Du Nhiên: "..."

Nói cô chưa từng gặp, đúng là buồn cười.

Nếu để Ngô Tâm Di biết rằng vị chủ tịch lạnh lùng mà cô ấy đang nói đến mỗi ngày đều nằm bên cạnh cô trong suốt ba năm qua thì không biết cô ấy sẽ ngạc nhiên đến mức nào.

"Mình đã nói với cậu thì cậu cũng không rõ đâu, dù sao đi nữa, nếu như nhìn thấy chủ tịch tiền nhiệm, ngày từ cái nhìn đầu tiên nhất định cậu sẽ thích người đàn ông ấy. Được rồi, chúng ta mau đi đưa tài liệu đi, nhiều lắm đó."

Sau đó, Dư Du Nhiên và Ngô Tâm Di ôm tài liệu chuẩn bị đưa vào phòng lưu trữ.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên nổi lên những tiếng bàn tán xì xào.

"Mọi người nhìn kìa, người đàn ông kia thật là đẹp trai!"

"Đúng vậy, trông dáng vẻ thật ưa nhìn."

"Chắc là mấy người mới tới nên không biết anh ấy là ai. Tôi nói cho các cô biết, anh ấy chính là chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn."

"Không phải người ta bảo là thành người thực vật rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Không phải là muốn giành lại ghế chủ tịch đấy chứ? Có trò hay để xem rồi."

......

"Du Nhiên, cậu mau nhìn đi! Người mình vừa mới nói chính là anh ấy đó! Không ngờ anh ấy trở lại thật nè!" Ngô Tâm Di chỉ xuống dưới lầu, nới Phó Trọng Đình đang đứng rồi nói.

Dư Du Nhiên cũng rất lấy làm kinh sợ, quả nhiên anh ra tay rồi.

Biết ngay là anh không ngồi im được mà.

Anh dẫn theo một trợ lý, sải đôi chân dài đi đến, trên người mặc một bộ âu phục được cắt may rất tinh tế, trên mặt không có một chút biểu cảm nào.

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play