Nhưng mà vừa rồi, sao bản thân lại muốn khuất phục anh ta?
Sao bỗng dưng lại hùa theo anh ta, còn phối hợp với anh ta nhịp nhàng như vậy.
Dư Du Nhiên, rốt cuộc mày đang làm gì vậy....
Ngay khi Dư Du Nhiên đang rầu rĩ ảo não, Phó Trọng Đình đã tắm xong đi ra.
"Còn không đi tắm rửa cho sạch sẽ đi, ngồi xổm ở đó làm gì? Hay là cô muốn làm thêm một lần nữa? Chưa thỏa mãn sao?" Phó Trọng Đình bỡn cợt nói.
Dư Du Nhiên: "……"
Muốn cái đầu anh đó! Cô rất muốn tiến lên cắn cho người đàn ông này mấy phát.
Trong khi tắm, Dư Du Nhiên tự an ủi mình.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, nam nữ đôi bên đều có nhu cầu, đây cũng chẳng tính là gì cả.
Hơn nữa chính bản thân cô cũng không thiệt thòi mà, cô cũng đã rất tận hưởng nó....
Có điều, cảm giác mây mưa triền miên với Phó Trọng Đình cứ lởn vởn không tan trong tâm trí cô.
Sau khi tắm xong, Dư Du Nhiên lại nghĩ về những gì Trần Tuệ đã nói, chuyện Phó Trọng Hiên trở thành giám đốc của tập đoàn Phó thị.
Nhưng sao người đàn ông này dường như không có chút quan tâm gì hết.
Dư Du Nhiên cuối cùng cũng không thể nhịn được.
"Phó Trọng Đình, Phó Trọng Hiên sắp sửa trở thành chủ tịch của tập đoàn, anh không có kế hoạch gì sao?” Dư Du Nhiên hỏi.
"Hừ! Chỉ dựa vào bản lĩnh của tên ngu ngốc Phó Trọng Hiên kia, cô cho rằng cậu ta có thể ngồi lên được vị trí đó sao?"
Giọng điệu của Phó Trọng Đình tràn đầy khinh thường.
Nghe giọng điệu của anh ta pha chút kiêu ngạo nhưng cô không thể không thừa nhận anh ta có đủ sự tự tin, cảm giác khí thế tự tin này của anh ta như thể từ khi sinh ra đã có.
Trực giác mách bảo Dư Du Nhiên rằng ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.
Nhưng những chuyện này đều không liên quan gì đến cô, cô không muốn tham gia vào những cuộc tranh chấp gia tộc đan xen này.
Đột nhiên, Phó Trọng Đình quay người lại, sau đó đè Dư Du Nhiên xuống.
Dư Du Nhiên phản xạ có điều kiện hỏi: "Anh lại muốn làm gì!"
"Đi ngủ, cô cho rằng tôi muốn làm gì?"
Dư Du Nhiên: "……"
Đi ngủ thì nhắm mắt lại mà đi ngủ, chứ cái bàn tay hư hỏng kia cứ vuốt ve qua lại trên ngực cô là có ý gì!
……
Ngày hôm sau.
Dư Du Nhiên như mọi ngày đến làm việc ở Tập đoàn Phó thị.
Không ngờ vừa bước vào thang máy, vậy mà lại nhìn thấy Phó Trọng Hiên đã ở bên trong.
Quả là trùng hợp nha!
"Chị dâu." Phó Trọng Hiên mỉm cười chào hỏi.
Bên cạnh anh ta còn có trợ lý đi theo.
"Giám đốc Phó, đây là công ty, anh vẫn nên chú ý một chút! Chỉ cần gọi tên là được." Dư Du Nhiên nói.
Dư Du Nhiên không nhìn Phó Trọng Hiên, cô và Phó Trọng Hiên bắt buộc phải giữ khoảng cách.
Nếu không, người đàn ông Phó Trọng Đình có tính chiếm hữu cực mạnh kia mà biết, nhất định sẽ không nhẹ tay với cô đâu.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã đến.
Dư Du Nhiên đi ra ngoài, ngay sau đó Phó Trọng Hiên cũng ra theo.
"Du Nhiên.” Phó Trọng Hiên gọi.
"Giám đốc Phó, văn phòng của anh không phải ở tầng này!"
"Du Nhiên, anh có chuyện muốn nói với em."
"Giám đốc Phó, anh cứ nói."
"Anh biết, em vẫn luôn không muốn ở lại nhà họ Phó, em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm cách để cho em thoát khỏi nhà họ Phó."
"Giám đốc Phó, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng mà bây giờ, tôi không muốn rời khỏi nhà họ Phó nữa."
"Tại sao?” Phó Trọng Hiên không hiểu.
Ba năm trước, Dư Du Nhiên vừa gả vào nhà họ Phó, lúc đó sống dở chết dở, hận không thể rời đi ngay lập tức.
Vậy tại sao bây giờ lại không muốn đi nữa?
"Không tại sao cả, có lẽ là đã thành thói quen rồi đi, xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây."
"Du Nhiên, thực ra là trong lòng anh luôn có em, em biết không? Anh muốn em rời khỏi nhà họ Phó!” Phó Trọng Hiên dứt khoát nói.
Dư Du Nhiên sửng sốt trong giây lát, đây là lần đầu tiên Phó Trọng Hiên bày tỏ tấm lòng của mình với cô.
Quả nhiên là anh ta thích mình!
Chưa nói tới việc cô không thích Phó Trọng Hiên, không có cảm giác với anh ta, chính là bây giờ, còn có đại ma đầu Phó Trọng Đình đang nhìn chằm chằm cô, cô làm sao dám dính líu gì đến Phó Trọng Hiên cơ chứ!
"Giám đốc Phó, xin hãy chú ý đến thân phận của mình một chút, tôi là chị dâu của anh, là vợ của Phó Trọng Đình."
Dư Du Nhiên nói xong, liền vội vàng rời đi.
Bây giờ trong lòng cô có chút phiền não, Phó Trọng Hiên sao lại đi bày tỏ tấm lòng của mình với cô chứ, nếu như để Phó Trọng Đình biết được thì cô toi đời!
Khi Dư Du Nhiên đến văn phòng, đồng nghiệp Ngô Tâm Di lập tức hỏi: "Du Nhiên, cậu bị sao mà thở gấp gáp vậy?"
"Không có gì, chỉ là vội vàng không muốn đi làm muộn nên có chút gấp."
"Du Nhiên, cậu thế nhưng không thành thật nha, vừa rồi mình đã nhìn thấy cậu và giám đốc Phó ở đằng kia rồi nhé."
Dư Du Nhiên giật mình! Bị Ngô Tâm Di nhìn thấy rồi sao!!
"Du Nhiên, thật sự là không ngờ nha, ba năm nay cậu vẫn im hơi lặng tiếng, từ khi nào mà cậu đã bám víu được giám đốc Phó vậy? Mình nghe có tin đồn rằng anh ấy sẽ sớm được thăng chức làm chủ tịch tập đoàn Phó thị, nếu anh ấy thực sự nhìn trúng cậu, vậy thì cậu, hấc hấc, đúng là một bước từ chim sẻ hóa phượng hoàng nha."
"Tâm Di, cậu đừng nói bậy nữa, mình không có liên quan gì đến giám đốc Phó cả." Cô nào dám chứ!
"Được được được, nghe cậu hết, có điều, đến lúc gặp được chuyện tốt, đừng quên người bạn này đó!"
Dư Du Nhiên phớt lờ Ngô Tâm Di.
Không có ai ở đây biết về sự tình của cô, càng không biết việc cô là con dâu của nhà họ Phó.
Như vậy cũng tốt, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đỡ dính vào rắc rối thị phi.
……
Khi Dư Du Nhiên trở về nhà họ Phó, mọi người đều đã đi ngủ.
Cô phát hiện rằng Phó Trọng Đình không hề có ở trong phòng!
"Phó Trọng Đình...Phó Trọng Đình...Phó Trọng Đình..." Dư Du Nhiên thấp giọng gọi vì sợ có người khác nghe thấy.
Cô nghĩ rằng có thể là anh ta đang tắm, nhưng khi vào nhà vệ sinh và phòng tắm, đều không thấy người đâu!
Tên khốn này không phải là lén lút ra ngoài rồi chứ!
"Dư Du Nhiên, mở cửa cho tôi!" Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Trần Tuệ.
Trong lòng cô thầm kêu một tiếng, cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra!
Trần Tuệ sao lại đến ngay lúc này chứ!
Điểm mấu chốt là Phó Trọng Đình không có ở đây! Cô phải giải thích làm sao đây chứ!
"Dư Du Nhiên, cô làm cái gì trong đó vậy! Mau mở cửa cho tôi!" Trần Tuệ càng ngày càng lớn tiếng, hơn nữa hình như đang rất tức giận.
"Muộn thế này rồi, bà lại có chuyện gì thế?” Dư Du Nhiên chần chừ hỏi.
"Dư Du Nhiên, lâu như vậy mới mở cửa, rốt cuộc là cô đã làm cái trò gì vậy?” Trần Tuệ dò xét hỏi.
"Vừa rồi tôi đang tắm và mặc quần áo." Cô chột dạ nói.
"Tôi đi thăm Trọng Đình." Trần Tuệ nói xong, định bước vào trong phòng.
Dư Du Nhiên ngay lập tức chắn trước mặt bà.
"Trọng Đình phải nghỉ ngơi, lúc này không thể thăm được!"
Trần Tuệ ngẩng đầu lên nhìn Dư Du Nhiên, lòng càng thêm nghi ngờ: "Tôi thăm con trai tôi, cô cản làm cái gì? Nhất định là có gì mờ ám! Nói, bên trong có phải là còn có thằng đàn ông khác không!"
Dư Du Nhiên: "……"
Mẹ kiếp, suốt ngày nghi ngờ cô vụng trộm, Trần Tuệ này…mệt cho bà ta nghĩ nhiều như vậy!
"Bà nói chuyện tấu hài gì vậy? Đây là nhà họ Phó, cho dù muốn ăn vụng thì cũng nên ăn vụng ở bên ngoài, tôi đâu có ngu đến mức đem một người đàn ông vào nhà họ Phó chứ?"
"Cô...Dư Du Nhiên, quả nhiên là cô có thể nói ra khỏi miệng những lời như vậy! Đồ không biết xấu hổ!"
Trần Tuệ hung hăng đẩy Dư Du Nhiên ra: "Rốt cuộc tôi muốn xem xem, cô đang làm trò quỷ gì trong này!"
Dư Du Nhiên choáng váng ngay tại chỗ, trái tim đập loạn xạ, tiếp theo, phải làm thế nào đây!!!
Trần Tuệ sẽ phát hiện ra rằng Phó Trọng Đình căn bản không có ở trên giường, sau đó chắc chắn là sẽ lột sạch da cô!
"Trọng Đình à, khi nào con mới tỉnh dậy hả? Mẹ thực sự rất lo lắng cho con, nếu con còn không chịu tỉnh lại, tập đoàn Phó thị sẽ rơi vào tay tên Phó Trọng Hiên mất..."
Dư Du Nhiên: "……"
Không đúng nha! Chẳng phải lúc nãy Phó Trọng Đình không có ở đây sao?
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT