Dư Du Nhiên không nói lời nào, mà trực tiếp đè Phó Trọng Đình xuống.
"Dư Du Nhiên..."
"Đừng nhúc nhích, đừng nói chuyện."
Phó Trọng Đình: "……"
Thấy Dư Du Nhiên đưa tay ra, muốn cởi quần áo của Phó Trọng Đình .
Phó Trọng Đình siết chặt tay cô: "Dư Du Nhiên, cô muốn làm gì?"
"Cậu chủ Phó, đừng làm như vậy, vì như thế làm tôi muốn mạnh tay hơn với anh."
"Cô nhanh chóng rời khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy cô."
"Anh bảo tôi đi là tôi phải đi sao? Vậy chẳng phải như vậy làm tôi rất mất mặt sao?"
Phó Trọng Đình: "……"
Dư Du Nhiên nói rồi leo lên giường, rồi ngồi lên đùi Phó Trọng Đình .
"Dư Du Nhiên, cô thực sự càng ngày càng can đảm đấy, nhanh xuống cho tôi!"
Dư Du Nhiên không thèm quan tâm đến Phó Trọng Đình, cô nắm lấy áo bệnh nhân của Phó Trọng Đình, nhẹ nhàng mở ra.
“Cô đang làm gì đấy?"
"Tôi chỉ muốn xem vết thương của anh thế nào. Đừng căng thẳng như vậy chứ."
"Dư Du Nhiên, tôi nghĩ, cô không phải là đang nhìn vết thương của tôi, mà là muốn dụ dỗ tôi!"
"Có cái rắm! Ai bảo anh không thành thật một chút chứ!" Dư Du Nhiên nói, sau đó nháy đôi mắt quyến rũ nói: "Nhưng mà, cậu chủ Phó, anh cũng thật là ưa nhìn, cho nên Đường Mộ Tuyết nhất định sẽ cho anh ăn no rồi nhỉ!"
"Cô đang nói nhảm nhí cái gì vậy? Hiện tại tôi là bệnh nhân. Dù có làm chuyện như vậy, tôi cũng phải đợi đến khi khỏi bệnh."
“Thật không?”
Dư Du Nhiên nói, rồi đưa tay vào ngực Phó Trọng Đình .
"Dư Du Nhiên, tôi sẽ nói lần cuối, cút ra khỏi đây!"
"Cút? Cậu chủ Phó, thật ra anh không hề ghét tôi, anh đang giả vờ, nói cách khác, tại sao khi tôi chạm vào ngực anh, anh lại có phản ứng? Hả?"
Dư Du Nhiên nói, sau đó liếc nhìn một chỗ nào đó của Phó Trọng Đình còn muốn lấy tay chạm vào.
Phó Trọng Đình: "……"
Lúc này, anh thực sự cảm thấy Dư Du Nhiên là yêu tinh.
"Dư Du Nhiên, đi xuống."
"Không đi xuống! Trừ phi anh thừa nhận, anh quan tâm tôi! Vừa rồi chỉ là giả bộ!"
"Nếu cô không đi xuống, vậy cũng đừng trách tôi động thủ, đừng tưởng rằng hiện tại tôi bị thương, thì không thể làm gì cô."
Phó Trọng Đình nói xong liền muốn kéo Dư Du Nhiên xuống, mà Dư Du Nhiên lại muốn cùng anh đấu trí lại đấu sức.
Ngay khi bọn họ đang căng thẳng.
Ba!
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Dư Du Nhiên và Phó Trọng Đình đều dừng cuộc 'chiến đấu'.
Nhìn thấy Trần Tuệ và Đường Mộ Tuyết đứng ở cửa, nhất thời dừng lại.
Tại sao họ ở đây?
Trần Tuệ và Đường Mộ Tuyết nhìn thấy Dư Du Nhiên đang ngồi trên đùi của Phó Trọng Đình , dùng cụm từ “nổi trận lôi đình” cũng không quá lời khi miêu ta tâm trạng của họ lúc này.
Đặc biệt là Đường Mộ Tuyết, trong mắt tràn đầy tức giận! !
“Dư Du Nhiên, lại là cô, đồ khốn nạn !!!” Trần Tuệ nghiến răng nói.
Bà ta nóng lòng muốn lột da, rút gân, uống máu và ăn thịt của cô.
Dư Du Nhiên nhanh chóng đi xuống.
"Cái đó... Tôi..."
Dư Du Nhiên chưa kịp nói xong, Đường Mộ Tuyết đã nói: "Dư Du Nhiên, cô thật quá đáng, Trọng Đình vẫn còn là người bệnh, vậy mà cô lại không cảm thấy thẹn khi làm thế sao? Cô còn là người sao?"
Bởi vì Đường Mộ Tuyết nhìn thấy quần áo trên người Phó Trọng Đình đều xộc xệch, lộ ra một bộ ngực cường tráng.
Khi họ vừa bước vào, họ nghĩ rằng Dư Du Nhiên đang muốn lên giường với Phó Trọng Đình. Bọn họ có thể không tức giận được sao?
"Con khốn! Con khốn! Con khốn!" Trần Tuệ tức giận.
"Chúng tôi không làm gì cả. Cô đừng nghĩ nhiều quá. Tôi chỉ đến gặp anh ấy. Mấy người đã ngăn không cho tôi vào. Tôi đành chịu, cũng không có cách nào. Tôi đi ngay đây."
Dư Du Nhiên nói.
"Cô còn muốn rời đi? Người phụ nữ không biết xấu hổ, Trọng Đình của chúng tôi đã như vậy, cô lại còn dụ dỗ... Không, là ép buộc nó, cô quả thật chính là tai họa!"
Trần Tuệ nói, bà ta ngăn Dư Du Nhiên lại, bộ dạng thề không bỏ qua, muốn cùng cô tính sổ.
"Đủ rồi! Không được ồn ào nữa!" Lúc này Phó Trọng Đình lớn tiếng quát lên
"Trọng Đình ..." Trần Tuệ nhìn Phó Trọng Đình .
“Để cô ấy đi.” Phó Trọng Đình nói.
"Trọng Đình, con không thể buông tha cho cô ta, người phụ nữ này, nhất định ta phải bắt cô ta đến trước mặt bà cụ, để bà cụ trừng trị cô ta!"
“Tôi nói, thả cô ấy ra, mẹ không nghe thấy sao?” Phó Trọng Đình lại hét lên.
Đường Mộ Tuyết và Trần Tuệ đều giật mình.
Trước đây họ chưa bao giờ thấy Phó Trọng Đình tức giận như thế này, Đường Mộ Tuyết run lên vì sợ hãi.
Dư Du Nhiên liếc nhìn Trần Tuệ, sau đó rời đi.
Trong lòng Trần Tuệ và Đường Mộ Tuyết vô cùng không cam lòng.
Khi Đường Mộ Tuyết thấy Phó Trọng Đình không vui, cô ta cũng có chút lo lắng.
"Trọng Đình, anh không sao chứ? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!" Đường Mộ Tuyết hỏi.
"Xảy ra chuyện gì không phải là đã thấy hết sao?"
"Trọng Đình, anh giận em sao? Vừa rồi em..."
"Được rồi, Mộ Tuyết, bây giờ đã muộn, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, cô cũng về nghỉ ngơi đi."
"Trọng Đình ..." Đường Mộ Tuyết còn muốn nói gì nữa.
Nhưng khi thấy Phó Trọng Đình quay lưng lại, cô ta cảm thấy thất vọng rồi bỏ đi.
Khi bước ra khỏi phòng, móng tay của cô ta đã hằn sâu vào da thịt.
Dư Du Nhiên quả thực là quá đáng.
“Mộ Tuyết, thế nào rồi?” Lúc này Trần Tuệ mới đi tới, hỏi.
Vừa rồi bà ta nhờ Đường Mộ Tuyết an ủi Phó Trọng Đình .
"Cô à, Trọng Đình chắc là tâm trạng không tốt, Dư Du Nhiên thật quá đáng, cô ấy làm sao có thể làm ra chuyện này! Ở Bệnh viện, còn công khai làm chuyện như vậy với Trọng Đình, làm chuyện này cũng giống như những người phụ nữ đi bán dâm vậy. Có gì khác nhau đâu chứ! Cô ấy muốn ở lại với Trọng Đình như vậy sao?"
Đường Mộ Tuyết nói, rồi khóc sướt mướt, cô ta cảm thấy rất tủi thân.
"Mộ Tuyết à, cô biết là con đã chịu ủy khuất. Trước đây, cô đã tuyệt vọng lắm rồi mới làm ra cách đó. Cô hy vọng xung hỉ có thể khiến cho Trọng Đình khỏe lên, mới có thể để cho con khốn nạn Dư Du Nhiên kia vào cửa.”
"Cô à, cũng tại cháu. Nếu không phải vì sức khỏe của cháu không được tốt, cháu đã kết hôn với Trọng Đình, sẽ không xảy ra chuyện như thế này."
"Những chuyện trước đó đều đã qua. Dư Du Nhiên không thể làm nên sóng gió gì. Cháu và Trọng Đình là một cặp trời sinh."
Đường Mộ Tuyết nghe xong, tâm trạng mới tốt hơn.
Bởi vì Trần Tuệ cũng ghét Dư Du Nhiên.
….
Sau khi Dư Du Nhiên đến bệnh viện để gặp Phó Trọng Đình, lúc này mới quay trở lại làm việc.
Bởi vì nhà kho bị cháy, không ngờ tới, cấp trên lại đổ lỗi cho cô, nên đã trừ cô một tháng lương.
Dư Du Nhiên thực sự tức đến muốn ói ra máu, biết cô là nạn nhân nhưng giờ lại bị trừ tiền.
Có điều, vất vả lắm mới tìm được một công việc, cô cũng chỉ có thể làm tốt.
Dù gì cô cũng không phải là người tốt nghiệp đại học ở thành phố lớn như Bắc Kinh, nên không có ai thực sự để ý đến cô cả.
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT