"Cô Dư, cô nên rời đi càng sớm càng tốt, tôi nghĩ, bên Trọng Đình không cần cô nữa."
Đường Mộ Tuyết không muốn cùng Dư Du Nhiên tranh cãi nữa, nói xong liền cầm lấy hộp đồ ăn, rời khỏi chỗ Dư Du Nhiên .
Thực sự là một bông sen trắng! !
Dư Du Nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng!
Cô đã bị trúng kế của Đường Mộ Tuyết, nhưng cô vẫn tình nguyện trúng cái bẫy này.
Bởi vì lo lắng cho Phó Trọng Đình, cho dù biết là giả, cô cũng nhất định sẽ đến thăm anh ấy, Đường Mộ Tuyết cũng đoán đúng điểm này.
Dưới sự bảo vệ của Phó Trọng Đình, Dư Du Nhiên không gặp tình trạng nghiêm trọng gì cả, sẽ sớm được xuất viện.
Nhưng kể từ lần trước, sự phòng bị của Trần Tuệ và Phó Chính Khôn ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, không thể để cô đến gần phòng của Phó Trọng Đình một bước.
Ra viện, trong nháy mắt, ba ngày nữa lại trôi qua.
Dư Du Nhiên luôn lo lắng cho Phó Trọng Đình, dù thế nào đi nữa cô cũng phải gặp anh, nhìn thấy anh bình an vô sự cùng cô nói chuyện thật tốt, cô mới yên tâm.
"Dư Nhiên, mình nói cậu nghe cái này, hiện tại ở bệnh viện, nhà họ Phó bảo vệ rất chặt chẽ, cậu không vào được đâu, nhà họ Phó giàu có, còn thuê cả vệ sĩ đứng dưới tầng.” Ngô Tâm Di nói.
"Tâm Di, cảm ơn cậu, mình sẽ tìm cách khác."
"Nhưng, Du Nhiên, thật ra mình thấy một chuyện ..." Ngập ngừng Ngô Tâm Di nói.
"Có chuyện gì, cậu cứ việc nói, còn có việc gì, mình không thể biết được chứ."
Dư Du Nhiên bị đuổi khỏi nhà Phó, Ngô Tâm Di đã biết mọi chuyện.
"Mình thấy con gái nhà họ Đường đối xử rất tốt với chủ tịch, nghe nói hai người bọn họ đã đính ước hôn ước, cô ta và chủ tịch ... Mình nghĩ cậu nên từ bỏ, đừng đến thăm anh ấy nữa. Có thể anh ấy không thuộc về cậu, vậy tại sao cậu lại tự tạo cho mình một vết sẹo chứ.”
Ngô Tâm Di lo lắng cho Dư Du Nhiên nên đã nói như vậy.
"Tâm Di, chuyện của mình, mình tự biết rõ."
Đường Mộ Tuyết càng muốn làm điều này, vậy thì cô càng không từ bỏ.
Tóm lại, cô phải nhìn thấy Phó Trọng Đình, cô mới bằng lòng cho qua.
Sau khi Ngô Tâm Di rời đi, Dư Du Nhiên rủ Phó Trọng Hiên ra ngoài.
Đã lâu không gặp Phó Trọng Hiên, trông anh ta có chút phờ phạc.
"Du Nhiên, anh đã biết tất cả mọi chuyện. Những ngày qua, anh phải đi công tác, vì vậy anh xin lỗi, anh đã không ở bên cạnh em khi em cần nhất." Phó Trọng Hiên nói.
"Không sao, hôm nay tôi tìm anh, có một chuyện, tôi muốn anh giúp tôi."
“Em muốn anh đưa em đến bệnh viện gặp Phó Trọng Đình có đúng không?” Phó Trọng Hiên đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Đúng vậy.” Dư Du Nhiên gật đầu.
"Du Nhiên, từ bỏ đi, họ sẽ nhận ra em, hơn nữa, em đã rời khỏi nhà họ Phó."
"Tôi sẽ không bỏ cuộc."
"Không có Phó Trọng Đình , em còn có anh, anh không giống Phó Trọng Đình , anh sẽ hết lòng đối xử tốt với em, nếu ba mẹ anh phản đối việc chúng ta ở bên nhau, anh sẽ bỏ hết tất cả, sau đó cùng em rời khỏi đây."
Thực sự, đây là lời tỏ tình vô cùng lãng mạn!
Một người vì cô mà từ bỏ cuộc sống hiện tại mà bước đi cùng cô.
Nhưng đây không phải là tình yêu mà Dư Du Nhiên mong muốn.
Cô cũng lo lắng cho Phó Trọng Đình, với Phó Trọng Hiên, đó có thể chỉ là tình cảm giữa anh trai hoặc bạn bè với nhau!
"Phó Trọng Hiên, tôi xin lỗi, tôi đã nói, giữa chúng ta không thể nào có tình cảm nam nữ được, tôi đã kết hôn với anh cả, bây giờ lại kết hôn với em trai chồng, sẽ thành bộ dạng gì nữa đây?"
"Du Nhiên, theo tính cách của em, em còn lo lắng ý kiến của người khác sao? Em chỉ đang bao biện cho em thôi, quên đi, anh sẽ không ép em, anh sẽ đợi, tiếp tục đợi, nếu em muốn gặp Phó Trọng Đình, anh cũng có thể giúp em, chỉ cần em muốn, anh sẽ làm cho em. "
“Cảm ơn, Phó Trọng Hiên.” Dư Du Nhiên nói với lòng biết ơn.
Lần này, Phó Trọng Hiên là người duy nhất có thể giúp cô, là người sẵn lòng giúp cô.
Trong khi chờ đợi không yên, Dư Du Nhiên nhận được cuộc gọi từ Phó Trọng Hiên, cuối cùng cô cũng có thể đến gặp Phó Trọng Đình .
Phó Trọng Đình nói, tối nay Trần Tuệ và Phó Chính Khôn không có ở đây, bà cụ nhà họ có chuyện gì đó.
Còn Đường Mộ Tuyết, cũng bởi vì đã về nhà, tạm thời sẽ không ở bệnh viện.
Phó Trọng Hiên có quan hệ tốt với một trong những vệ sĩ, vì vậy đã bảo vệ sĩ cho Dư Du Nhiên vào.
“Cô Dư, nhanh lên, đừng ở lâu, nếu bị phát hiện thì tôi sẽ xong đời đấy.” Vệ sĩ đưa Dư Du Nhiên đi vào.
"Đừng lo lắng, chỉ cần nhìn là tôi sẽ đi ra ngay. Tôi sẽ không làm anh khó xử."
"Đây là phòng chủ tịch."
Dư Du Nhiên mở cửa, Phó Trọng Đình đang xem tài liệu.
Anh ấy thực sự rất bận! Anh còn đang nằm viện, lại còn lo lắng cho công ty.
“Sao cô lại ở đây?” Phó Trọng Đình thờ ơ hỏi, rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình.
"Đến xem anh đã chết chưa."
Phó Trọng Đình: "……"
Dư Du Nhiên vẫn là Dư Du Nhiên , quả nhiên không có gì thay đổi.
"Nhờ phúc của cô, tôi còn chưa chết, vẫn nhặt được một mạng trở về, nếu cô tới đây cảm ơn tôi, vậy thì không cần."
Hừ! Thậm chí còn giả vờ kiêu ngạo với cô.
Khi biết cô đang ở trong nhà kho, anh đã rất nóng lòng xông vào cứu cô, bất chấp tính mạng của mình, vậy mà bây giờ anh lại còn ở đây giả vờ! !
Dư Du Nhiên thấy Phó Trọng Đình phớt lờ cô, sau đó cô giật tài liệu trước mặt Phó Trọng Đình .
Ném nó lên trên mặt bàn.
“Dư Du Nhiên, cô đang làm gì vậy!” Phó Trọng Đình hỏi.
"Anh nói xem? Anh là bệnh nhân, bây giờ nên nghỉ ngơi thật tốt. Anh thật sự không muốn sống nữa à?”
"Cô cũng thật là quá xen vào chuyện của người khác rồi, chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô."
"Anh ..." Dư Du Nhiên tức giận.
Người đàn ông này vẫn đang giả vờ!
Anh đang trả thù Dư Du Nhiên vì cô đã đối xử vô tâm với anh.
"Hừ, hiện tại tôi trông như thế nào, cô cũng đã thấy rồi, cô nên đi ngay đi! Người nhà họ Phó, không muốn gặp cô đâu, khi bọn họ nhìn thấy cô, cô lại gặp rắc rối."
"Anh lo lắng cho tôi sao?"
"Không phải, tôi thương hại cô, dù sao cô cũng từng cùng tôi ngủ."
Dư Du Nhiên : "……"
ĐM, không nói lời độc ác thì sẽ chết sao?
Dư Du Nhiên không biết, đã từng nghe ai nói qua, đàn ông vẫn cần phải dỗ dành.
Đàn ông đều thích được dỗ ngon dỗ ngọt, phụ nữ thích dịu dàng và được khen.
"Cậu chủ Phó này, cũng đừng cùng tôi so đo thiệt hơn nữa. Tôi biết anh đang lo lắng cho tôi. Lúc trước anh đã cứu tôi vất vả như vậy, thật là cảm động!" Cuối cùng Dư Du Nhiên cũng mềm lòng.
Cả người Phó Trọng Đình đều nổi da gà.
"Dư Du Nhiên, cô đừng nói lời buồn nôn như vậy có được không?"
Dư Du Nhiên: "……"
Mẹ kiếp, cô nói lời buồn nôn ở chỗ nào, cũng dịu dàng ngọt ngào mà?
Sự dịu dàng của cô vậy mà lại trở nên ghê tởm, buồn nôn trong mắt Phó Trọng Đình!