Bây giờ bằng cấp chính là cánh cửa, mà ngay cả cánh cửa cô cũng chưa từng được vào.

Ngày hôm nay, Dư Du Nhiên đột nhiên nhận được điện thoại của Vương Thúy Phương, bà muốn cô về nhà một chuyến.

Vốn dĩ Dư Du Nhiên không muốn trở về, nhưng mà Vương Thúy Phương nói không phải là vì chuyện tiền bạc, mà bởi vì Dư Kiêu đã trở về.

Người một nhà ăn một bữa cơm mà thôi.

Sau khi Dư Du Nhiên tan làm, lúc này cô mới trở về.

Về đến nhà, hôm nay trong nhà rất nhộn nhịp.

“Chị, chị về rồi sao?” Dư Kiêu vui mừng kêu lên.

Bởi vì bây giờ cậu học cấp ba rồi, cho nên rất bận, rất ít khi về nhà.

“A Kiêu, em về rồi à?” Đã rất lâu rồi không gặp Dư Kiêu, Dư Du Nhiên cũng rất là vui.

“Chị, gần đây chị thế nào? Trường học của em là trường nội trú, bây giờ em cũng không thể tới thăm chị được.”

“Chị rất tốt, chỉ cần em học tập cho giỏi, tương lai thi đậu một trường đại học tốt là chị hài lòng rồi, chị cũng không hy vọng em giống như chị, thậm chí còn không được học đại học.”

“Chị, em biết rồi, trước đây đều là lỗi của ba, nếu không phải ba cầm tiền đóng học đi cá cược, chị cũng sẽ không trở nên như thế này.”

“Được rồi, đều là chuyện đã qua nên đừng nói nữa.” Dư Du Nhiên nói.

Ở trong nhà, người mà cô thương yêu nhất chính là em trai Dư Kiêu này.

“Chị, em nghe nói chị bị người nhà họ Phó đuổi ra ngoài, đây là thật sao?” Lúc này, một cô gái khoảng hai mươi tuổi từ bên trong đi ra.

“Chị hai, chị đừng nói như vậy được không? Vốn dĩ người nhà họ Phó rất quá đáng, chị cả rời khỏi nhà họ Phó, đây mới là chuyện tốt!”

“Được rồi, chị chỉ hỏi một chút mà thôi.” Dư Tử Ninh le lưỡi nói.

Theo sau đó, Vương Thúy Phương gọi mấy chị em đi ăn cơm, hôm nay bà làm rất nhiều đồ ăn.

“Du Nhiên, mẹ cũng đã biết chuyện của con rồi, chẳng qua là giống như A Kiêu đã nói, con rời khỏi đó không hẳn là chuyện không tốt, gia đình giống như nhà họ Phó, chúng ta không trèo cao được, sau này con vẫn nên làm việc cho tốt, sau đó tìm một người để kết hôn, con xem con cũng không còn trẻ nữa, con gái của dì Vương nhà kế bên đã có con gái hai tuổi rồi, bây giờ lại đang mang thai đứa con thứ hai.”

“Mẹ, con tự biết chuyện của mình, mẹ cũng đừng bận tâm lo nghĩ vớ vẩn, mẹ trông coi ba thật tốt là được rồi.” Dư Du Nhiên nói xong bèn liếc nhìn Dư Hoa Minh.

Ngoài sở thích đánh bài, Dư Hoa Minh cũng rất thích uống rượu.

Dư Hoa Minh không quan tâm đến những gì họ đang nói, ông chỉ ngồi uống rượu một mình.

Thực ra, trong lòng Dư Du Nhiên khá vui, ít nhất bây giờ Vương Thúy Phương đã bắt đầu bận tâm lo lắng tới chuyện của cô.

Trước đây, Vương Thúy Phương không hề quan tâm tới chuyện của cô, cô thật sự rất nghi ngờ, không biết cô có phải là con gái ruột của bà hay không.

“Ồ, tất cả đều ở đây sao!” Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông.

Dư Du Nhiên chết lặng nhìn người đàn ông này.

Ông ta mặc một bộ vest, trông ông ta giống như đã ngoài bốn mươi hoặc gần năm mươi tuổi, trên mặt có một vài nếp nhăn nơi khóe mắt và nếp nhăn trên trán, cả người mặc vest lại còn thắt một cái cà vạt hoa, trong tay xách rất nhiều thứ.

“Tổng giám đốc Trương đến rồi sao! Nhanh nhanh nhanh, tới đây ngồi! Ngài xem ngài kìa, tới thì tới thôi còn xách nhiều đồ như vậy làm gì!” Vương Thúy Phương cung kính đón tiếp.

“Vốn dĩ tôi có thể đến sớm hơn, nhưng mà công ty tạm thời xảy ra chút việc, cho nên tôi mới tới muộn, mong mọi người thứ lỗi.”

“Không sao không sao, nhanh ngồi xuống uống một ly nào.” Dư Hoa Minh cũng nhiệt tình chào hỏi.

“Ông ấy là ai vậy? Sao chị lại không biết cha mẹ còn quen tổng giám đốc Trương hay tổng giám đốc Lý gì đó?” Dư Du Nhiên khẽ hỏi Dư Tử Ninh ở bên cạnh.

“Chị, em cũng không biết, em cũng không thường xuyên về nhà.” Dư Tử Ninh nói.

“Tử Ninh, con còn ngẩn ra đó làm gì, con qua bên này ngồi, nhường chỗ ngồi cho tổng giám đốc Trương.”

“Vâng.” Dư Tử Ninh trả lời, sau đó nhường chỗ cho tổng giám đốc Trương.

Ngay lập tức, tổng giám đốc Trương ngồi xuống bên cạnh Dư Du Nhiên.

Trên mặt tổng giám đốc Trương nở nụ cười, khi nói chuyện có hơi thở hôi thối bay ra, trong lòng Dư Du Nhiên cảm thấy buồn nôn và gai mắt.

Suýt nữa thì nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng ra ngoài.

Vương Thúy Phương đây là có ý gì? Xem như ông ta là khách, muốn ngồi cũng phải ngồi bên cạnh Dư Hoa Minh hoặc là Dư Kiêu mới đúng chứ?

Sao lại sắp xếp ngồi bên cạnh cô!

Đột nhiên sắc mặt Dư Du Nhiên hơi xấu.

“Tổng giám đốc Trương, ngồi bên cạnh ngài chính là Du Nhiên, con gái lớn của tôi.” Vương Thúy Phương cười giới thiệu.

“Cô Dư, chào cô, tôi là Trương Quốc Lương.” Tổng giám đốc Trương vươn tay ra, muốn bắt tay với Dư Du Nhiên.

Để tránh ngượng ngùng, Dư Du Nhiên cũng đưa tay ra, biểu hiện một chút.

Ai ngờ, Trương Quốc Lương này nắm tay của cô, vậy mà lại tóm chặt không chịu buông ra.

Dư Du Nhiên kéo mạnh, cuối cùng cũng có thể rút ra được.

Mẹ nó, dê xồm!

Dư Du Nhiên ngay lập tức nhận định.

Nhìn vẻ mặt của ông ta chính là dáng vẻ dâm dục.

Cặp mắt kia luôn nhìn tới nhìn lui khắp cả người cô, sau đó dừng lại ở trước ngực của cô.

Cả người Dư Du Nhiên không thoải mái, cảm thấy mình giống như không mặc quần áo vậy, đang bị người ta làm hành động thấp hèn bỉ ổi.

Cũng không biết Vương Thúy Phương và Dư Hoa Minh có ý gì.

“Du Nhiên, vị này là tổng giám đốc Trương, năm nay bốn mươi sáu tuổi, ngài ấy tự mình thành lập một công ty, năm sau công ty của ngài ấy sẽ được đưa ra trên thị trường.” Vương Thúy Phương nói.

Dư Du Nhiên không lên tiếng, chỉ tức giận bới cơm trong chén.

Tóm lại, tổng giám đốc Trương ngồi bên cạnh cô, vẫn còn đang khoe khoang mình có bao nhiêu bất động sản, sau đó còn có bao nhiêu tài sản… Khoe khoang đủ kiểu về sự giàu có của mình.

Vương Thúy Phương và Dư Hoa Minh giống như nịnh bợ, vẫn luôn ngồi nịnh hót ông ta.

“Con ăn no rồi, con đi trước.” Dư Du Nhiên thật sự là không chịu nổi.

Sau đó đặt đũa ở trên mặt bàn, đứng dậy bỏ đi.

“Du Nhiên, con vội vàng cái gì chứ, mới ăn được có một lúc thôi mà, hiếm khi con mới trở về một lần.” Vương Thúy Phương nói.

Dư Du Nhiên không thèm để ý tới Vương Thúy Phương, cầm túi xách chuẩn bị rời đi.

“Du Nhiên…” Vương Thúy Phương lập tức đuổi theo.

“Mẹ, mẹ như vậy là có ý gì? Mẹ bảo ông già kia tới nhà mình làm gì? Mọi người quen biết một người như vậy từ khi nào?” Dư Du Nhiên hỏi.

“Du Nhiên, mẹ nói thật với con vậy, hôm nay mẹ muốn con về nhà chính là để con xem mắt.”

“Xem mắt? Ý của mẹ là ông già Trương Quốc Lương kia? Con xem mắt ông ta?” Dư Du Nhiên không thể tượng tượng nổi hỏi Vương Thúy Phương.

“Đúng vậy, mặc dù Trương Quốc Lương hơi lớn tuổi, thế nhưng con cũng đã từng kết hôn, đã từng ly hôn rồi. Phụ nữ một khi đã từng kết hôn, giá trị của bản thân sẽ bị giảm đi nhiều, nếu như là trước đây, mẹ nhất định sẽ tìm cho con một người thật tốt, nhưng mà bây giờ, mẹ thật sự là rất bận tâm lo lắng chuyện của con…”

“Đủ rồi!” Rốt cuộc thì Dư Du Nhiên không nghe nổi nữa: “Mẹ, con không cho rằng con đã từng kết hôn thì giá trị của bản thân con sẽ bị giảm đi, Dư Du Nhiên con tuyệt đối không chấp nhận cuộc hôn nhân này, quyết không thỏa hiệp, trừ phi tìm được người mà con thích. Đừng nói giá trị của bản thân con không giảm, xem như giá trị của bản thân con bị giảm đi, con cũng sẽ không coi trọng ông già kia! Ông ta còn lớn tuổi hơn cả ba!”

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play